Phế Tài Nghịch Thiên - Chi: Ma Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 17-1: Ám linh (1)




"Tiểu nha đầu, ngươi thật sự không muốn có lực lượng này sao? Có lực lượng cường đại sẽ không bị người khác khinh thường, như vậy, ngươi muốn làm gì thì làm gì, thật sự không muốn?"  Nam nhân là đang dụ dỗ Ninh Sở, ánh mắt làm ra vẻ phát sáng, nhìn chằm chằmNinh Sở.

"Uy uy uy! Đừng nhìn ta như vậy a! Ta sẽ không có khả năng thích hồn thú đâu “ Bị ánh mắt hắn nhìn có chút không được tự nhiên , Ninh Sở khóc không ra tiếng

Ai không muốn trở thành cường giả đâu? Thế giới này chính là lấy cường giả vi tôn ( tức là tôn sùng những cường có thực lực lớn mạnh), cường giả chỉ sẽ được người người tôn kính, mà kẻ yếu sẽ bị cười nhạo và khinh thường, không ai hy vọng bản thân là một kẻ yếu để bị chế nhạo.

Ninh Sở làm sao không muốn có được truyền thừa lực lượng, chính là truyền thừa quá mức nguy hiểm, nghe nói không ai thành công, tuy rằng nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng là dựa vào phương thức truyền thừa cực đoan như vậy để mạnh lên, nàng thật đúng là không, nguy hiểm  vô cùng a. Thứ hai, tự nhiên có được một lực lượng lớn như vậy rất dễ dàng tạo ra căn cơ bất ổn.

Cho nên, nàng tình nguyện từng bước một tiến lên, cũng không đồng ý nhanh như vậy.

"Ngươi thực không đáng yêu!" Nghe xong, nam nhân oán hận nói.

Nếu là hắn biết Ninh Sở nghĩ cái gì trong lòng, nhất định sẽ bị tức hộc máu, đại tỷ! Đã lựa chọn ngươi, tưc là ta đã thấy được tinh hồn lực của ngươi mạnh mẽ hơn gấp vạn lần so với người khác có được không…! Còn có, thật sự sẽ không tạo ra tình trạng căn cơ bất ổn, làm cho gân mạch bị hao tổn a!

"Đáng yêu? Có thể dùng để cơm ăn sao?" Ninh Sở mỉm cười, mở to mắt vô hại nhìn nam nhân, một mặt dịu ngoan, nhưng lại nới ra những lời khiến nam nhân chết khiếp.

Ách! Đáng chết, giờ phút này còn nghĩ đến ăn! Nam nhân trong lòng thầm nghĩ , trên mặt hắc tuyến càng tụ lại nhiều.

“ Rốt cuộc tại sao ngươi không chịu tiếp nhận ?" Nam nhân trầm mặt xuống hỏi, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ cùng ủy khuất.

Người khác đều tha thiết ước mơ,nàng lại làm cho hắn cảm thấy thất bại vô cùng, chẳng lẽ sức quyến rũ của hắn giảm xuống sao? Cư nhiên không động tâm?

"Rất nguy hiểm , hơn nữa ai biết có phải hay không có tác dụng phụ ?" Ninh Sở cũng không che đậy, trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

"Sẽ không , sẽ không , một chút tác dụng phụ cũng không có, vậy ngươi có thể đáo ứng rồi chứ ?" Vừa nghe Ninh Sở nói, nam nhân cực lực nhịn xuống xúc động, thanh âm có chút vội vàng.

Đã vạn năm rồi a, còn không dễ dàng gặp một tinh thần lực cường đại như vậy, nếu bỏ lỡ, hắn khi nào mới có thật thể a.

Ninh Sở hơi hơi nheo mắt, sắc mặt trầm xuống, nam nhân này cấp thiết như vậy muốn bản thân thừa nhân, là có mục đích gì? Nàng chán ghét nhất người khác tính kế nàng, thông thường người như vậy, cuối cùng đều chết thật thảm.

"Mục đích của ngươi." Ninh Sở âm nhìn nam nhân trước nắt, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, phảng phất như đang nhìn một  thi thể, không phải là lời nói nghi vấn mà là khẳng định.

Không ai muốn làm mua bán lỗ vốn cả, này nam nhân vô cùng ân cần như vậy, nhất định có vấn đề!

"Ta có thể có mục đích gì a, ha ha." Nam nhân có chút chột dạ, nhưng dù sao cũng là sống mấy vạn năm , che giấu cũng hòan hảo, trên cơ bản có thể nói là không có gì sơ hở, vô cùng bình tĩnh, tự nhiên.

"Không nói ra? Vậy thả ta đi ra ngoài!" Ninh Sở là loại người nào, dù cho nam nhân này có chê dấu tốt thế nào, một tia chột dạ cũng không tránh được ánh mắt nàng.

Nghĩ đến bản thân bị người tính kế lợi dụng, Ninh Sở liền lạnh mặt, càng âm trầm, một loại áp lực vô hình phát ra xung quanh nàngkhí thế vương giả cũng tản mát ra không khí, ép nam nhân có chút không thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.