[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 38




Edited by Bà Còm

Thi thể của Từ Thiên Kiêu bị đem ra khỏi điền trang, trực tiếp đưa tới nha môn phủ đài, định ra tội danh nô tài phạm thượng. Sau khi phủ nha thẩm tra xử lý xong thì giao thi thể cho thân quyến nhận lãnh để phát tang.

Từ Tố Nga té xỉu xong thì Tiết Vân Đào liền đưa ả ta trở về. Tiết Thần nhìn bộ dáng của phụ thân chỉ nói còn muốn ở thôn trang thêm hai ngày. Tiết Vân Đào không có một chút biện pháp nào có thể trách cứ nàng, hiện giờ nàng lại thúc đẩy Từ thị giết ca ca ruột thịt, hai người họ trở về thế nào cũng không tránh khỏi một trận châm chọt, đến lúc đó mâu thuẫn càng lúc càng lớn. Hiện tại nàng không quay về cũng tốt, để hai người họ có chút thời gian bình tĩnh lại.

Sau khi Tiết Vân Đào rời khỏi, Tiết Thần liền dẫn theo Chẩm Uyên cùng trang đầu đi đến vườn đào. Tiết Thần nhìn một mảnh xanh mượt trước mắt, cảm thấy tâm tình nặng nề trở nên thoải mái hơn nhiều, đeo bao tay bằng lụa mỏng, hứng thú trèo lên thang ngắn hái đào.

Khâm Phượng đỡ cây thang, Chẩm Uyên giơ rổ qua đỉnh đầu, Tiết Thần hái trái nào liền để vào rổ trên đỉnh đầu của Chẩm Uyên. Khâm Phượng ngước lên hỏi Tiết Thần: “Tiểu thư, chúng ta thật sự ở thôn trang thêm vài ngày sao?”

Tiết Thần đẩy ra một cành cây trước mặt, thanh âm nhẹ nhàng, dường như người lúc nãy trong đại sảnh phát ra giọng điệu lạnh lẽo áp chế không phải là nàng: “Đúng vậy. Nơi này quả đào đã chín cả rồi, chúng ta nghỉ thêm hai ngày ở thôn trang, ăn cho thỏa mãn rồi về.”

Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên liếc nhau. Chẩm Uyên giơ rổ, cái miệng nhỏ chu ra nói: “Tiểu thư, lá gan của tiểu thư cũng thật lớn. Thôn trang này vừa mới... vừa mới có người chết, vậy mà tiểu thư cũng không sợ.”

Tiết Thần thế mới biết hai tiểu nha đầu này suy nghĩ cái gì, đặt hai quả đào vừa hái được vào rổ, sau đó lại giơ tay hái một quả đã có chút mềm. Tiết Thần nâng váy lên, cẩn thận leo xuống thang, đứng yên cho Khâm Phượng phủi phủi váy áo dính lông tơ và lá cây, nói với Chẩm Uyên: “Lúc hắn sống ta còn không sợ hắn, đã chết thì càng không có gì phải sợ. Lại nói, thi thể không phải chở đi rồi sao?”

Chẩm Uyên còn muốn nói cái gì, Khâm Phượng đúng lúc cắt ngang nói: “Tiểu thư dạy rất đúng. Hôm nay nếu không phải tiểu thư nhìn xa trông rộng, thể theo lời khai của bọn chúng, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng. Người kia cũng thực quá ác độc, hắn nên chết!”

Tiết Thần đã xuống nên Chẩm Uyên cũng không cần đặt rổ trên đỉnh đầu, dùng cánh tay kẹp rổ bên hông nói: “Muội không phải thương hại kẻ xấu kia, chỉ là cảm thấy... có chút sợ hãi thôi.”

Tiết Thần nghe xong chỉ cười cười, cũng không trách cứ nàng ta. Rốt cuộc loại tình huống hôm nay, nếu là đời trước khi nàng mười hai tuổi chứng kiến, phỏng chừng cũng giống như Chẩm Uyên, sợ tới mức không biết nên làm cái gì mới đúng.

Cầm quả đào mềm mình vừa hái xuống, Tiết Thần nổi lên hứng thú đi đến lu nước bên cạnh, múc một chậu nước đặt trên mặt đất, tỉ mỉ rửa quả đào cho sạch sẽ, sau đó dùng khăn lau khô nước, rồi không hề giữ vẻ đoan trang như ở trong phủ, đưa quả đào lên miệng cạp một miếng ngay tại chỗ.

Các bà tử làm công ở thôn trang chạm mặt các nàng lại chủ động mỉm cười. Được sự thiện cảm của mọi người ở thôn trang khiến Khâm Phượng và Chẩm Uyên thật sự tâm phục khẩu phục, tiểu thư của bọn họ đúng là thần thánh. Lúc nãy ở Đông viện, tiểu thư sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn bức Từ di nương xỉu ngay rõ ràng trước mắt, nhưng hiện tại tiểu thư lại giống như một hài tử thiên chân vô tà khiến người nhịn không được phải thương mến.

Tiết Thần ăn xong quả đào thì cũng đã đi dạo một vòng thôn trang. Nàng về lại chủ viện, đang muốn lên lầu hai nghỉ ngơi thì thấy Nghiêm Lạc Đông từ đầu kia đi tới, gặp nàng xin chỉ thị: “Tiểu thư, hai tên thổ phỉ kia nên xử trí như thế nào?”

Tiết Thần quay đầu nhìn nhìn Nghiêm Lạc Đông, có chút không hiểu vì sao ông ta lại cố ý tới hỏi nàng vấn đề này, nhíu mày suy nghĩ hỏi: “Nghiêm hộ vệ cảm thấy không nên đem bọn chúng giao cho quan nha sao?”

Nghiêm Lạc Đông giương mắt nhìn Tiết Thần, do dự một chút mới chậm rãi lắc đầu nói: “Hai kẻ đó đều là người giang hồ, từ lâu chiếm cứ Long đầu sơn, không muốn chọc vào quan gia, ngay cả đối với bá tánh bình thường cũng rất ít khi tàn hại tánh mạng, chỉ là cầu tài mà thôi. Lần này bọn chúng nghe theo lời của Từ Thiên Kiêu, cho rằng bên trong kiệu chỉ là tôn nữ của Lư gia ở Đại Hưng, cướp đường chính là để giựt tiền. Nói như vậy cũng không phải muốn tiểu thư tiếp tay với bọn chúng, chỉ là muốn nhắc tiểu thư, loại người giống như bọn chúng, nếu có thể nương tay thì tốt hơn là làm căng lên. Đem bọn chúng đến quan phủ cũng không có gì, bất quá chỉ đi vài bước đường mà thôi, nhưng sau khi chặt con đường sống của bọn chúng thì trong phủ của chúng ta cũng khó có ngày thái bình.”

Tiết Thần nghe xong liền hiểu ngay lời khuyên của Nghiêm Lạc Đông, không chút do dự gật đầu tiếp thu: “Đây chính là lời người trong giang hồ thường nói "Giúp người cũng chính là giúp mình" phải không?”

“Phải, tiểu thư thông tuệ hơn người, đây đúng là ý này. Hôm nay lưu lại một con đường sống, ngày nào đó còn gặp lại. Làm người không thể làm quá tuyệt tình.”

Nghiêm Lạc Đông đã qua bốn mươi tuổi, xác thật có tư cách giáo dục tiểu nha đầu như Tiết Thần. Tiết Thần cũng thực nguyện ý nghe ông ta giảng giải, đồng ý để Nghiêm Lạc Đông thả hai thổ phỉ của Long đầu sơn.

Màn đêm buông xuống, phía chân trời ráng mây đỏ dần dần tối lại, chỉ trong một lát mà đã tụ tập thành phiến mây đen, ngay sau đó là tiếng sấm đì đùng, mưa rền gió lớn nổi lên.

Mưa lớn kinh người còn kèm theo sấm sét ầm ầm, mưa tầm tã xối xả đập vào mái hiên của đình viện phát ra thanh âm giòn giã.

Tiết Thần mở ra cửa sổ phía tây, bởi vì mái hiên đủ rộng nên cửa sổ mở ra cũng không bị hắt mưa. Nàng nhoài người ra khung cửa nhìn cảnh tượng bên ngoài, có chút lo lắng cho mấy cây đào trong vườn. Tiết Thần có thể thấy lờ mờ dòng người chen chúc trong vườn đào, mọi người đang mở ra những tấm vải dầu để bao phủ cho vườn đào ngăn cản trận bão táp.

Khâm Phượng khoác áo tơi chạy xuyên qua màn mưa vọt vào, lên lầu gặp Tiết Thần bẩm báo: “Tiểu thư, trang đầu kêu nô tỳ tới hỏi tiểu thư, có người tiến đến đụt mưa tìm nơi ngủ trọ, chúng ta có muốn tiếp đãi hay không?”

Tiết Thần xoay người lại hỏi Khâm Phượng: “Là người nào? Tại sao lại đến thôn trang chúng ta tìm nơi ngủ trọ? Đi truyền lời cho trang đầu, đụt mưa thì có thể, nhưng hãy tìm nơi khác ngủ trọ. Hôm nay trong trang có nữ quyến, không được tiện.”

Nói xong kêu Chẩm Uyên đóng cửa sổ lại, trong phòng nháy mắt liền an tĩnh sáng sủa hơn rất nhiều, không có gió thổi vào nên ánh nến cũng không bị chập chờn. Tiết Thần tiếp nhận chén trà nóng từ tay Chẩm Uyên ngồi xuống một bên.

Trên mặt Khâm Phượng tựa hồ có chút khó xử nói: “Tiểu thư, chỉ sợ người tới không dễ tống cổ như vậy. Trang đầu nói, bọn họ có bảy tám người, tuy đều mặc áo tơi nhưng tất cả đều cưỡi ngựa, y phục dưới áo tơi cũng không phải tầm thường, nhìn dáng vẻ như là người của nha môn, mang theo đao, còn có ba người mặc y phục của Cẩm Y Vệ, dường như trên y phục còn dính máu. Những người này đều là loại không dễ chọc, trang đầu thật sự không biết làm sao nên kêu nô tỳ tới hỏi tiểu thư.”

Lúc này ánh mắt Tiết Thần mới nâng lên, ôm chén trà trong lòng bàn tay buồn bực lẩm bẩm: “Người của nha môn? Cẩm Y Vệ?”

Ở vùng hoang vu dã ngoại như vậy tại sao lại có Cẩm Y Vệ? Tiết Thần trong lòng buồn bực không giảm bèn nói với hai tỳ nữ: “Chẩm Uyên, ngươi tìm Nghiêm hộ vệ tới đây, hỏi ông ta chuyện này nên làm sao bây giờ? Khâm Phượng, ngươi đi bảo với trang đầu, để cho những người đó vào đi, hầu hạ cho tốt, canh nóng nước ấm cung cấp đầy đủ, đừng đắc tội thì hơn. Còn chuyện tìm nơi ngủ trọ thì chờ hỏi qua Nghiêm hộ vệ rồi tính sau.”

Hai nha đầu lĩnh mệnh hỏa tốc rời đi. Tiết Thần làm sao cũng không thể cảm thấy yên tâm được.

Cẩm Y Vệ vì sao chỗ khác không đi, lại cố tình đi vào thôn trang của nàng đụt mưa tìm nơi ngủ trọ? Thật sự là tìm nơi ngủ trọ hay có ý đồ gì khác? Tiết Thần một vạn lần bức rứt không yên.

Nghiêm Lạc Đông thật mau đã bị kêu lại đây, nói Tiết Thần tạm thời đừng nóng nảy, hết thảy chờ ông ta xem qua rồi nói. Có những lời này của Nghiêm Lạc Đông, Tiết Thần liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cẩn thận suy nghĩ lại.

Thôn trang này của nàng trước sau có ba bốn mươi hộ vệ, theo lý thuyết cho dù Cẩm Y Vệ có mưu đồ gì nàng cũng không sợ. Nhưng hiện tại nàng lại không biết những người này rốt cuộc có mưu đồ gì, đây mới là vấn đề khó nhất.

Không bao lâu Chẩm Uyên đã trở lại, mang đến một tin tức khiến Tiết Thần bị kinh ngạc: “Tiểu thư, Nghiêm hộ vệ đang nói chuyện với những người đó. Đầu lĩnh của những người đó lại nói, ngài ấy là, là... biểu ca của tiểu thư... Muốn gặp mặt tiểu thư..."

“...”

Tiết Thần hết chỗ nói, Chẩm Uyên cũng thực vô ngữ. Dạo này Cẩm Y Vệ còn chơi cái trò nhấc lên quan hệ biểu ca biểu muội nữa hay sao? Khoan đã, biểu ca? Trong đầu Tiết Thần chợt lóe lên một tia sáng, chẳng lẽ là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.