Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 211: Món điểm tâm ngọt




Editor: Mẹ Bầu

Nếu như không gặp được người này, hôm nay cô cũng không biết mình ở nơi nào? Trải qua cuộc sống như thế nào?

Trước hai mươi tuổi, trong cuộc sống của cô chỉ có lo lắng. Sự xuất hiện của anh đã mở ra cho cô một khoảng trời xanh trong, nhưng cũng đã mang lại cho cô cơn bão táp mà cô chưa từng bao giờ trải qua. Nhưng sau sự hủy diệt của cơn cuồng phong đó, lại chính là cuộc sống chỉ có một màu hồng.

Nếu như nói từ trước cô luôn ngây ngô dại dột không biết mình sống vì cái gì, vậy mà hôm nay, điều có thể khiến cho cô phải không ngừng cố gắng nỗ lực, vì nó mà cuộc sống trở nên tốt đẹp, chính là sự tồn tại của hai bảo bối mà cô thích nhất… Có lẽ, còn có cả anh.

Con đường cô đi cho tới bây giờ, mọi chuyện hỉ nộ ái ố, ngọt bùi cay đắng, đều là bởi vì anh.

An Cửu nhìn người đàn ông trước mắt đã sớm ăn sâu vào trong sinh mệnh của mình, làm cô vừa yêu lại vừa hận kia. Cô cầm lấy bàn tay của anh, giữ ở trong lòng bàn tay nho nhỏ của mình, nội tâm giống như bị kích động mãnh liệt, như muốn trút hết tình cảm về phía anh, liền cắn mạnh một cái vào nơi đốt ngón tay trỏ, cà răng từng phát từng phát vào đầu ngón tay mềm mại.

"Đói bụng sao?" Từ trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, nghe đầy sự quyến rũ, giống như tiếng đàn vi-ô-lông-xen.

An Cửu giật mình kinh hãi, vội vàng buông tay của anh ra, rụt móng vuốt của mình trở lại trong chăn.

Phó Thần Thương dùng ngón tay bị cắn nhẹ nhàng khẽ chạm vào môi của cô, "Tối hôm qua anh cho em ăn chưa được no phải không? Hả"

"…" An Cửu giựt giựt khóe miệng, tránh vấn đề mập mờ kia của anh, "Anh đã tỉnh từ khi nào vậy?"

Phó Thần Thương tựa như không bằng lòng với câu hỏi kia của cô, nói tiếp: "Cũng đúng, dù sao tối hôm qua cũng chỉ làm một lần. Em có muốn ăn hay món điểm tâm ngọt nữa hay không?"

An Cửu trợn trắng mắt, "Là anh tự mình nghĩ ăn món điểm tâm ngọt đi!"

Vào buổi sáng sớm, thứ người đàn ông khó chịu nhất là bị khiêu khích. An Cửu vừa định đứng dậy thì ngoài ý muốn, đụng chạm phải một khối nong nóng, tinh thần đang phấn chấn chống đỡ ở bên chân của mình.

Dưới sự cọ sát, Phó Thần Thương tựa như vừa đau đớn lại vừa tựa như hưng phấn, liền rên lên một tiếng. Vật nào đó lại càng bị kích động thêm, khẽ gật gật đầu với cô.

An Cửu ho nhẹ một tiếng, kéo chăn ra, che lên thân thể không mặc gì của mình rồi ngồi dậy, "Một chút nữa em còn phải đến công ty."

Cô cũng không muốn cả ngày không có chút tinh thần nào.

Phó Thần Thương sờ sờ cái trán của cô, "Thân thể của em vừa mới khỏe lại một chút, hôm nay không nên đi làm."

An Cửu vừa mới tỉnh, vẫn còn có chút ngái ngủ, ngáp một cái, cào cào lại mái tóc bị rối tung lên, "Không được, hôm nay em có cuộc hẹn thương thảo hợp đồng với đối tác rồi."

"Thích công việc làm ở bên kia lắm sao?" Phó Thần Thương nhổm dậy ngồi tựa vào đầu giường hỏi.

An Cửu bĩu môi miệng, thuận miệng đáp lại: "Chưa thể nói là có thích hay không."

Vào Hoa Kiến làm việc, tất cả hoàn toàn đều là sự bất đắc dĩ. Cô cố gắng như thế chính là bởi vì trách nhiệm, nhưng nếu nói là thích, ngược lại, thật sự chưa dám nói tới.

Phó Thần Thương trầm ngâm nói: "Hiện tại sự hiểu biết của em đối với Hoa Kiến cũng đã tương đối rồi, qua một thời gian ngắn nữa, Lục Chu hết bận, em sẽ không cần đi làm ở đó nữa, đến lúc đó mỗi tháng bảo cậu ta có thể đến đây báo cáo tình hình của công ty một chút là được."

Câu nói này của Phó Thần Thương coi như là thử dò xét, nếu như cô phản đối, cố ý muốn tự tay mình nắm lấy Hoa Kiến, không muốn anh nhúng tay vào giúp một tay, như vậy hiển nhiên là cô không muốn có sự dính dáng gì về mặt  tiền nong với anh. Như vậy có thể nói, nó đã chứng minh từ trong nội tâm cô vẫn không cách nào tiếp nhận anh.

Mặt khác, dĩ nhiên là từ lòng riêng của mình, anh cũng không chấp nhận việc sẽ lại xuất hiện một Tiết Hạo thứ hai nữa.

Phó Thần Thương thấy An Cửu tựa như đang suy tư, nhưng anh cũng không hề bài xích hay biểu lộ vẻ không vui, chỉ thuận thế hỏi "Nghe nói ngày trước em định đi đến trường học để dạy học phải không?"

An Cửu gật đầu một cái, gượng cười nói: "Đúng như vậy, có phải nghe rất vớ vẩn hay không? Nhưng không biết vì sao, theo bản năng, em thật sự rất là thích trường học."

Trước kia không muốn rời đi là bởi vì không muốn lớn lên, không muốn đối mặt với những trốn tránh trong lòng. Hiện tại, ngoại trừ nỗi hoài niệm, đa phần là bởi vì cô thích không khí thuần túy của trường học hơn.

"Anh hiểu, chỉ là… Đại học M có thể không phải là một địa phương đơn giản như vậy." Phó Thần Thương nói.

Đại học M là một trường đại học cực kỳ nổi danh, đương nhiên hoàn cảnh bên trong sẽ phức tạp hơn so với các trường đại học bình thường khác rất nhiều. Từ việc mỗi buổi tối hàng ngày, ở cửa trường học có đủ các loại xe nổi tiếng đỗ thành một dãy dài để chờ đợi, đón rước những nữ sinh ăn mặc trang điểm sành điệu lên xe là có thể nhìn ra được một hai phần.

An Cửu nâng cằm lên nhìn về phía anh, "Vậy anh có chủ ý gì tốt?"

Đối với việc cô chủ động hỏi ý kiến của mình như vậy, Phó Thần Thương biểu thị rất vui mừng.

"Vậy Thịnh Cẩn thì thế nào? Trước đây vài ngày, anh đã gặp Hiệu trưởng Vương một lần. Vừa vặn ông ấy nhắc tới gần đây trường học đang tuyển mộ người, đến lúc đó để anh đưa em đến chào hỏi một câu. Nếu như em cảm thấy anh lộ mặt ra không được tốt lắm, thì chính em có thể đi thử đến đó một chút. Anh tin tưởng với điều kiện của em thì cũng không có vấn đề gì đâu."

"Thịnh Cẩn ư?" An Cửu ngoài ý muốn mở to hai mắt, "Ngược lại, em thật sự đã quên mất, anh chính là hiệu trưởng danh dự của Thịnh Cẩn!"

Chỉ có điều, vào năm đen tối đó, khắp trong Thịnh Cẩn cùng với các đại trường cao đẳng trong phạm vi vài trăm dặm, tất cả giáo viên nổi tiếng đều biến sắc khi nghe thấy cái tên Tống An Cửu đi đến Thịnh Cẩn để dạy học? Không biết những người giáo viên năm đó đã từng bị cô hành hạ sẽ có cảm tưởng thế nào…

Mặc dù thật sự mà nói điều này là một chuyện quá lừa gạt, nhưng nghe qua… thì hình như cũng không tệ.

Hôm nay nhìn thấy Tống An Cửu an phận như vậy, nhưng tận trong xương vẫn có mấy phần nhảy nhót.

An Cửu tưởng tượng thấy cảnh tượng đó… "Ưmh, em sẽ suy tính. Cả ngày ở trong phòng ốc bê tông giao thiệp cái gì đó, thực sự em cảm thấy cũng không thích thú gì. Nếu như Lục Chu có thể trở lại, đương nhiên là tốt nhất rồi… vốn là lúc trước em cũng đã dự định đi tìm một công việc ổn định mà cũng sẽ không bị quá mệt mỏi. Nếu không mấy đứa nhỏ sẽ không có ai chăm sóc. Em cũng biết rõ công việc của anh cực kỳ bận bịu, muốn có được một khoảng thời gian rảnh rỗi thì lại phải tranh thủ tăng gấp bội để đuổi theo tiến độ, mới miễn cưỡng sắp xếp được. Nếu như cả hai chúng ta đều bận rộn như vậy, thìcó thể nói, đứa nhỏ kia thực sự sẽ phải làm thế nào…"

An Cửu nói xong thì cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn lại gương mặt của Phó Thần Thương đang bầy ra nụ cười mãn nguyện, "Anh… Anh cười khúc khích cái gì?"

Phó Thần Thương cầm lấy tay của cô đặt môi lên trên đó hôn, tựa như hồ ly ăn vụng vậy, "Không có gì."

Từng chữ từng câu nói của cô với anh, đều là suy tính lo lắng cho tương lai sau này, nhưng chính bản thân mình vẫn còn không có ý thức được.

An Cửu đỏ mặt rút tay của mình về, "Em phải đi rồi, bảo bối vẫn còn một mình ở trong nhà đó!"

"Không cần lo lắng, anh mới vừa đi thăm con rồi, lúc này chúng đều đang ngủ rất ngoan ngoãn."

Mặt của An Cửu đen sì, xem ra người nào đó đã dậy sớm, thế mà lại còn cố ý giả bộ ngủ…

Phó Thần Thương liếc nhìn điện thoại di động ở đầu giường, mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Phó Hoa Sênh gọi tới, "Bây giờ anh cũng phải đến công ty rồi, nếu không sợ rằng lão Tam sẽ tạo phản."

Những ngày qua tâm tình của anh không tốt, tất cả mọi chuyện trong công ty đều giao hết cho Phó Hoa Sênh. Nói ra cho oai, dùng công việc để làm phương thuốc chữa vết thương lòng cho cậu ta. Giao cho cậu ta nhiều việc hơn một chút, mục đích cũng giúp cho cậu ta sẽ không bị đắm chìm ở trong sự khổ sở của việc bị thất tình.

"Hả?" An Cửu kêu lên một tiếng, đột nhiên sau đó mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, "Vậy Phạn Phạn và Đoàn Đoàn…"

"Anh sẽ đưa con đi đến công ty là được. Hôm nay không có xã giao." Phó Thần Thương đề xuất ý kiến.

An Cửu gãi gãi đầu, "Ừm? Anh đưa con đến công ty… Như vậy có được hay không?"

"Không có gì là không thuận tiện."

An Cửu suy nghĩ một chút, mặc dù vẫn cảm thấy không tốt lắm, nhưng mà cũng chỉ có thể làm như vậy.

Phó Thần Thương nhân cơ hội mở miệng nói: "Thật ra thì… Nếu như em không ngại, lần sau nếu lại xảy ra loại tình huống như thế này, có thể đưa lũ trẻ đi đến nhà cũ bên kia."

An Cửu cũng không lập tức trả lời ngay, chỉ nói với anh, "Ngày mai là Chủ nhật, chúng ta đưa con đi tới nhà cũ một chút đi. Ông cụ chắc cũng rất nhớ anh và lũ trẻ con, ông cụ cũng đã nói với em nhiều lần."

Đây coi như là một lời đồng ý khéo léo, mặt mày Phó Thần Thương liền giãn ra: "Tốt quá."

An Cửu xuống giường mặc quần áo, Phó Thần Thương nhìn bóng lưng trần trụi của cô, nằm ở trên giường, bày ra một tư thế mị hoặc, "Thật sự không suy tính muốn dùng món điểm tâm ngọt sao?" "…" An Cửu mồ hôi nhỏ giọt, "Không cần cám ơn, hệ tiêu hóa của em không tốt."

Mới vừa mặc quần áo tử tế xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm rầm, hai đứa nhỏ vừa gõ cửa vừa gọi lớn…

"Bạt Bạt Bạt Bạt  (*) không xong rồi, không thấy mẹ đâu cả!"

(*) Ba, ba… tiếng gọi ba nói chưa sõi của lũ trẻ. 

"Cũng có thể là suốt cả đêm qua mẹ vẫn chưa trở lại." Đây là giọng nói của Đoàn Đoàn.

An Cửu vừa mở cửa ra, hai nhóc con kia đều ngẩn ra, sau đó cùng nhau nhào tới.

"Mẹ, con còn tưởng rằng sẽ không được gặp mẹ!" Phạn Phạn lo lắng nhìn cô, sau đó chớp chớp mắt hỏi, "Mẹ à, tại sao mẹ lại trong phòng của Bạt Bạt vậy?"

An Cửu đang nhức đầu không biết phải trả lời thế nào cho phải, Đoàn Đoàn lại nói: "Đây không phải vấn đề mà một nhóc con như em nên hỏi."

Lần này An Cửu thật sự lúng túng hơn rồi, ánh mắt ngây thơ của bọn nhỏ làm cho trên mặt đỏ từng hồi như phát sốt.

May mắn lúc này Phó Thần Thương đã mặc quần áo tử tế đi ra, giải vây cho cô, "Hai bảo bối, hôm nay thứ bảy, nhưng mà ba mẹ đều bận công việc không có cách nào để chăm sóc các con. Cho nên, hôm nay các con chịu thiệt thòi một chút, đi cùng với ba đến công ty có được hay không?"

"Đi cùng với Bạt Bạt đến công ty sao?" Vẻ mặt của Phạn Phạn đầy sự hiếu kỳ, "Công ty có vui không ?"

"Ưmh, chơi thì không tốt chút nào, nhưng mà thức ăn trong phòng ăn của công ty chúng ta cũng không tệ lắm."

"Con muốn đi, con muốn đi!" Cô bé lập tức hoan hô.

Về phần Đoàn Đoàn, sẽ luôn tự mình sắp xếp mọi chuyện, cho nên ở nơi nào cũng không đáng kể, "Con không có ý kiến."

*************

Phó thị thực hiện chế độ nghỉ ngơi hai ngày, chỉ là gần đây hạng mục mới sắp sửa triển khai, cho nên tất cả nhân viên đều ở đây tăng giờ làm việc, vào lúc này ty phần lớn mọi người trong công đều ở đây.

Nếu như nói người nhàn rỗi nhất công ty, chỉ sợ sẽ là ông chủ Phó Thần Thương này. Suốt một tháng qua không hề lộ mặt ở công ty quá mấy lần. Thậm chí, có người tỏ ra hiểu chuyện còn đồn đãi sức khỏe của Phó Thần Thương nhìn qua không thành vấn đề. Nhưng trên thực tế sợ rằng vẫn sẽ có di chứng về sau này, nếu không tại sao lại giao tất cả mọi công việc lại cho Phó Hoa Sênh làm. Thậm chí ngay cả lão đại Phó Hoằng Văn, suốt năm năm qua đều ở nước Mỹ cũng phải trở về, hơn nữa hoàn toàn không có ý định rời đi, liên tiếp nhúng tay vào mọi chuyện của Tổng Công ty.

Cho nên, mới sáng sớm như vậy liền nhìn thấy Phó Thần Thương lái xe đến cửa công ty, đám nhân viên đang lui tới đi làm trên mặt đều mang một bộ dáng đầy vẻ kinh ngạc.

Khi Phó Thần Thương mặc tây trang bước xuống xe, dắt ra một tiểu chính thái (*), lại dắt ra một viên gạo nếp tròn vo (**)… Tất cả mọi người nhìn thấy đều muốn rớt mắt.

(*) tiểu chính thái; một thuật ngữ thường được dùng để chỉ về những chàng trai hoặc bé trai xinh xắn, ngây thơ.

(**) Chỉ cô bé Đoàn Đoàn em gái của cậu bé Phạn Phạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.