Ôm Ấp Yêu Thương

Chương 23: Mật Thất Dưới Đất




Tokyo, rạng sáng.

Trên lỗ tai đeo tai nghe, đạo tặc BLACK tiếp tục tránh khỏi đông đảo an ninh cùng bọn cận vệ tuần tra nhà Đằng Nguyên tiến vào trong trang viên. Bên ngoài sân, ghế trong một chiếc xe màu đen, giọng nói Thạch Nam thông qua tai nghe truyền vào trong tai BLACK thấy rõ bộ cục Đằng Nguyên, vị trí phân bố an ninh.

BLACK đi qua tiền viện biệt thự, xuyên qua vườn hoa lớn, âm thầm vào tầng hai biệt thự Đằng Nguyên Nhất, cũng chính là chỗ ở của đại tộc trưởng nhà Đằng Nguyên.

Phòng dưới đất, máu theo dõi trên cửa thuỷ tinh công nghiệp ghé đầu nhắm ngay hành lang, máy theo dõi hồng ngoại cứ cách năm giây liền biến đổi phương hướng chiếu sáng. Dụng cụ nhiệt dò xét khắp nơi.

Thạch Nam từ xa không chế máy theo dõi, BLACK nghênh ngang đi vào khu nguy hiểm, bản lĩnh nhanh nhẹn lật người, cú sốc, lướt nhanh, lướt qua tuyến hồng ngoại biến đổi không ngừng. Thân thể dán bên tường, đến gần máy cảm ứng nhiệt, nói với Thạch Nam: "Trong hoàn cảnh ẩm ướt, máy cảm ứng nhiệt chưa bao giờ phát huy tác dụng."

Thạch Nam đánh tiếng huýt sáo, ôm lấy tay nói: "Trang bị đến lúc đó cho vào trước, không biết bên trong cất giấu bảo bối gì!"

BLACK dùng bàn tay đẩy cửa thuỷ tinh công nghiệp dầy cộm nặng nề, Thạch Nam nói: "Công ty PTY sản xuất năm 2006, nặng đến 12 tấn, liên tục chống lại 12 giờ khoan. Mật mã khóa tổ hợp hai trăm vạn phương thức, bàn gõ RGB đưa vào màu sắc chính xác mới có thể mở cửa chính."

"Đừng nói nhảm." Hạ Thiệu Nhiên không nể mặt nói.

"OK, bắt đầu công việc." Thạch Nam vặn lưng mỏi, điều tra Đằng Nguyên Nhất trước đi vào mật thất dưới lòng đất, hình ảnh phóng đại, thấy rõ tổ hợp mật mã.

Chính xác đưa vào bàn gõ màu sắc RGB, tay BLACK siết chặt cửa thuỷ tinh công nghiệp, hai chân đạp cánh cửa thuỷ tinh công nghiệp tiến vào mật thất, thân thể nhảy lên, ôm lấy ống sắt trên trần nhà.

Sàn nhà là nền gạch cảm ứng áp lực, đừng nói một cước, chỉ cần đặt nửa chân lên cũng sẽ làm báo động kêu lên. BLACK tắt áp lực cảm ứng nền gạch xong, hai chân rơi xuống đất, lần lượt mở ra từng hòm giữ đồ. Vàng thỏi, tranh chữ, đồ cổ, châu báu. . . . . .

BLACK lục soát xong cái rương cuối cùng, nói: "Trừ đồ bỏ đi, chính là đồ bỏ đi."

Giá trị của Đạo tặc BLACK không giống như người thường, người khác yêu vàng bạc châu báu rất đáng tiền, trong mắt anh là đồ bỏ đi, vật nhỏ người khác không quan tâm nhất lại bị anh coi thành bảo bối mà đối đãi, nói thí dụ như cành hoa anh đào mềm mại, khăn lụa giá rẻ trên sạp hàng.

Khi sau BLACK từ tầng hai biệt thự ra ngoài, lẻn vào thư phòng đại tiểu thư Đằng Nguyên. Trong phòng tắm truyền đến tiếng vang ào ào, BLACK đè thấp bước chân hướng phòng tắm đến gần. Mang theo bao tay màu đen mở cửa, cửa phòng tắm mở một khe nhỏ. Cô gái trần truồng đưa lưng về phía cửa tắm.

Trong màn hình cô gái vóc người uyển chuyển, hình ảnh trên vai trần của cô gái có xăm hoa anh đào, Thạch Nam nắm tai nghe cười tủm tỉm nói: "Rình coi người ta có thể đau mắt hột hay không!"

BLACK đóng cửa phòng tắm, thối lui khỏi gian phòng.

Sân lớn nhà Đằng Nguyên, biệt thự rất nhiều gian phòng, hướng về phía bên trong xa lạ cảm thấy rất dễ dàng đi lạc, BLACK bước nhanh vào trong vườn hoa, bị cây hoa anh đào ở dưới một cái bóng người hấp dẫn ánh mắt, anh dừng bước lại, tròng mắt nửa hí nhìn kỹ cô gái nhìn lên cây hoa anh đào.

Cô gái hướng về phía cây hoa anh đào cao lớn âm thầm làm tổn hại, Thạch Nam dùng máy vi tính đã phân biệt cô gái là người nào, nữ chủ nhân nhà Đằng Nguyên—— Đằng Nguyên Mỹ Tuyết.

Thạch Nam lẩm bẩm: "Người nhà Đằng Nguyên không có một người nào không kỳ quái."

BLACK thu hồi ánh mắt, trở về đường cũ.

Ánh trăng lành lạnh trên cây hoa anh đà, tinh thần Đằng Nguyên Mỹ Tuyết chán nản, một cái áo khoác ngoài khoác lên trên vai cô, Đằng Nguyên Mỹ Tuyết nghiêng đầu chống lại con mắt chồng Đằng Nguyên Quân.

"Lại gặp ác mộng rồi hả?" Đằng Nguyên Quân nhẹ nhàng hỏi.

"Ừm!" Đằng Nguyên Mỹ Tuyết tựa đầu trên bả vai rộng rãi của chồng . . . . . .

Sau khi Hạ Thiệu Nhiên ngồi lên xe, cầm lấy máy vi tính trên đầu gối Thạch Nam, cẩn thận nhìn đồ trên vai trần đại tiểu thư Đằng Nguyên.

Thạch Nam nói: "Tôi thật sự không nhìn ra vết xăm này giấu giếm huyền cơ gì, có lẽ truyền thuyết kia là giả."

"Còn có hai nơi quan trọng không tìm, Đằng Nguyên Nhất sẽ không đem đồ vật quan trọng giấu ở trong tủ bảo hiểm."

Thạch Nam đề nghị: "Có thể lẻn vào nhà Đằng Nguyên thử máy tìm kiếm."

"Không có thời gian." Hạ Thiệu Nhiên nhìn về phía Thạch Nam, Thạch Nam tránh né, "Anh cũng đừng cua tôi, tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn."

Hạ Thiệu Nhiên kín đáo đem máy vi tính đưa cho anh nói: "Cẩn thận tra ghi chép hai mươi hai năm trước lúc Đằng Nguyên Mỹ Tuyết nhập cảnh."

"Hai mươi hai năm trước!" Thạch Nam cau mày nói: "Lâu như vậy, đi nơi nào tra!" Anh rất bận, đã đồng ý Lý Khuynh Tâm là phải lẻn vào tập đoàn K.

"Đó là chuyện của cậu." Hạ Thiệu Nhiên dựa vào thành ghế nhắm mắt giả vờ ngủ say, trong đầu cất đi tất cả đều là kinh ngạc lần đó ở khách sạn thấy hình xăm hoa anh đào trên lưng Lạc Tiểu Anh.

Nhìn rất nhiều thứ như đơn giản bình thường nhưng sau lưng cũng cất dấu bí mật khổng lồ, Thạch Nam đang tra xét 22 năm trước Đằng Nguyên Mỹ Tuyết xuất nhập cảnh lại phát hiện bí mật kinh người. Đằng Nguyên Mỹ Tuyết lại là người Trung Quốc, chính là người C thị. Có thể đem những thứ thóc mục năm xưa này moi ra, Thạch Nam cũng cảm giác mình là thiên tài, anh cầm sách vở đến phòng của Hạ Thiệu Nhiên, màn ảnh tiến tới trước mắt anh, giọng điệu rất là hả hê nói: "Xem một chút, thì ra anh cùng phu nhân Đằng Nguyên mỹ lệ dịu dàng là đồng hương."

Hạ Thiệu Nhiên nhìn màn ảnh chữ Trung nhỏ rậm rạp chằng chịt, sắc mặt không lộ ra nửa điểm kinh ngạc, cái này khiến Thạch Nam rất thất vọng. "Này, này, phát biểu ngôn luận đi!"

"Buổi chiều tôi trở về C thị." Hạ Thiệu Nhiên nói.

Thạch Nam khép sách vở lại, ngón tay sờ sờ chóp mũi nói: "Đi vội vã như vậy, trên tay tôi còn có cái Case chưa xử lý xong!"

"Cậu không cần trở về cùng tôi."

Thạch Nam cười, đang chờ câu này.

Hạ Thiệu Nhiên chân trước rời đi, Thạch Nam chân sau dọn dẹp trang bị, liên lạc Lý Khuynh Tâm, nửa giờ sau hai người gặp mặt, lái xe chạy tới mục đích. Thạch Nam cầm tay lái liếc Lý Khuynh Tâm một cái, "Cô nói anh ấy để yên ư, cô bay lên không trung, gót chân không đợi đứng vững lại bay về, phải nói Cảnh Triệt cũng thật là nuông chiều cô."

Lý Khuynh Tâm đeo tai nghe lên mở nhạc to hết cỡ, Thạch Nam không được để ý tới lắc đầu một cái chuyên tâm lái xe.

Tập đoàn K tổng bộ ở Lạc Thành trang bị bí mật giữa rừng núi, nhìn từ xa là một tòa biệt thự bình thường, trên thực tế đó là một tòa thành vô cùng kiên cố, không chỉ có người gác cổng ngụy trang, còn hệ thống an ninh bảo vệ căn cứ quân sự, cả tòa thành đề phòng nghiêm ngặt, mật không có khe hở, ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ dễ dàng bay qua.

Lý Khuynh Tâm nằm trên mặt đất dùng ống nhòm quan sát hệ thống phòng ngự chắc chắn của tòa thành, hỏi Thạch Nam: "Chúng ta làm thế nào giải quyết hệ thống giám thị?"

Thạch Nam buông tay, "Dùng hệ thống an ninh để bảo vệ căn cứ quân sự nhưng đen không vào được."

Lý Khuynh Tâm để ống dòm xuống, liếc anh một cái, "Cũng không thể quang minh chính đại tới gõ cửa nhà người ta chứ."

"Chúng ta có thể suy nghĩ biện pháp khác xâm nhập vào một chút." Thạch Nam xoa cằm nói.

"Biện pháp gì?" Lý Khuynh Tâm đem ống nhòm nhắm ngay cửa chính tòa thành, một chiếc xe màu đen lái ra khỏi cửa lớn. "Hắc, có người đi ra."

"Tôi xem một chút." Thạch Nam đoạt lấy ống nhòm, "Là Lạc Huyền cháu con rùa cùng cô gái bình phong Phượng Hoàng."

Lý Khuynh Tâm lộ ra nụ cười thần bí, búng tay, "Có biện pháp rồi."

"Cái gì?"

"Để cho bọn họ mời chúng ta đi vào."

. . . . . .

C thị.

Mùa hè nắng nóng đã bị mùa thu mát mẻ thay thế.

Lạc Tiểu Anh về tới đây đã một thời gian, ăn cơm ngủ lên mạng làm việc nhà, những ngày qua bình tĩnh lại an bình, không khỏi làm người ta hoài nghi thương lâm đạn vũ vài ngày trước đó là nằm mộng mà cũng không phải thật xảy ra qua.

Lúc này, Tiểu Anh đang ngồi ở trước máy vi tính, hết sức chuyên chú nhìn xem video kênh dạy thức ăn ngon làm hoành thánh. Điện thoại bên cạnh bàn vang lên, Tiểu Anh tạm ngừng video nghe, "Chào cô!"

Là người tiệm chụp hình gọi điện thoại tới, "Xin chào, Lạc tiểu thư, hình của cô đã rửa xong, làm phiền cô tới đây một chuyến."

"Tốt, tôi lập tức tới ngay."

Thay xong quần áo, Tiểu Anh giơ túi nhỏ lên, tâm tình vui vẻ rời cửa. Hạ Thiệu Nhiên tịch thu hình, cũng may cô vẫn dành trước.

Mắt lãnh khốc bị rửa thành áp-phích siêu cấp lớn, dùng mây tía sáng chói ban đêm làm bối cảnh, rặng mây giăng đầy bầu trời xuất hiện một đôi mắt như vậy, lạnh lùng mang theo lạnh lẽo, có vẻ đặc biệt khốc. Nhân viên phục vụ trong tiệm chụp hình khen ngợi ánh mắt của người đàn ông trong hình đặc biệt khốc thì Tiểu Anh vui mừng không ngậm miệng được, bởi vì hình là mình cô thiết kế. Ra khỏi tiệm chụp hình, Tiểu Anh vừa nhìn thời gian vẫn còn sớm, quyết định đi cô nhi viện một chuyến.

Cô nhi viện C thị nằm bên cạnh ngoại ô Bình Sơn, vị trí đất tốt, trước núi, non sông tươi đẹp, cỏ xanh xanh, phong cảnh tươi đẹp, thường thường có du khách đến nơi này du lịch, trong năm tháng mười bảy năm trước Tiểu Anh vượt qua ở nơi này.

Tiểu Anh giơ hai gói đồ ăn bọc kỹ lên, dưới nách kẹp áp-phích, xuống xe buýt, dọc theo đường cái đi bộ hướng cô nhi viện. Gió thu thoải mái, gió nhẹ thổi chéo quần, thổi sợi tóc rối loạn. Tiểu Anh để túi lớn cùng áp-phích xuống, cúi đầu sửa sang lại sợi tóc, một chiếc xe hơi cao cấp màu đen từ bên người cô chạy qua.

Trong sân cô nhi viện rộng rãi, bọn nhỏ đang chơi trò chơi, vừa nhìn cô tới, tranh nhau chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Chị Tiểu Anh! Chị Tiểu Anh tới."

"A!" Tiểu Anh giang hai cánh tay, ôm lấy cô bé chạy tới, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ chạy tới, hỏi: "Có nhớ chị hay không!"

"Nhớ ạ." Giọng nói non nớt của bé.

"Nhớ chỗ nào nữa?" Tiểu Anh cười đùa bấm bấm khuôn mặt nhỏ của bé. Cô bé sờ sờ tim nói: "Dạ dày nhóe!"

"Là muốn ăn ngon hả!" Tiểu Anh đem hai túi thức ăn giao cho đứa bé lớn: "Phân cho các em ăn đi!"

"Oh oh!" Bọn nhỏ giơ món ăn ngon lên, như ong vỡ tổ chạy đến phân phát nhau ăn.

Tô Tinh hiện đảm nhiệm chức vụ viện trưởng cô nhi viện đi tới, "Chà, Tiểu Anh."

Tô Tinh là con gái út của lão Viện Trưởng đã qua đời, vóc người cao gầy, ngũ quan dịu dàng, dáng người cao khuôn mặt xinh đẹp cô nguyên bản có thể tìm được một công việc tốt hơn, có phát triển tốt hơn, nhưng lại dứt khoát lựa chọn ở lại cô nhi viện, làm một viện trưởng.

"Oa!" Tiểu Anh ôm lấy Tô Tinh, "Mới một tháng không thấy, cô lại trở nên đẹp hơn."

"Có sao?" Tô Tinh cúi đầu nhìn mình một chút, "Tàm tạm!" Cô gái trẻ tuổi cũng thích người khác khích lệ, Tô Tinh cũng không ngoại lệ.

Hai người tán gẫu, nói qua chuyện cô nhi viện. Người bạn nhỏ chia xong thức ăn nổi lên lòng hiếu kỳ đối với áp-phích Tiểu Anh cầm, chạy tới hỏi: "Chị Tiểu Anh, trong tay chị cầm là cái gì thế!"

Tiểu Anh sờ sờ đầu đứa bé nói: "Một tấm hình đó!"

"Chị lại đi nơi nào mạo hiểm thế, nói cho chúng em một chút đi!" Người bạn nhỏ lập tức vây tụ tới.

Mỗi lần Tiểu Anh chụp ảnh xong sau khi trở lại cũng sẽ đem những chuyện ở bên ngoài của mình kể cho người bạn nhỏ nghe, người bạn nhỏ cô nhi viện thích nghe cô kể chuyện xưa nhất, sinh động thú vị giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Mọi người vây Tiểu Anh vào giữa, Tô Tinh vuốt đầu một đứa bé trai cùng mấy đứa chờ nghe chuyện xưa. Tiểu Anh hả hê lấy tác phẩm của mình ra, bầu trời cảnh đêm thành thị xuất hiện tròng mắt người đàn ông lãnh khốc, khiến người bạn nhỏ hét lên kinh ngạc.

"Oa!"

"Chị ơi, đây là nơi nào? Là mắt của ai ạ?"

"Là . . . . ." Tiểu Anh chuyển con ngươi nghĩ, "Dạ, Robin Hood!"

"Robin Hood là ai vậy?"

"Em biết rõ, Robin Hood là một hiệp trộm." Cậu bé lớn nói.

Một người là cô bé cắt tóc ngắn giả con trai gãi đầu nói: "Tại sao em cảm giác giống như người ngoài hành tinh, giống như Godzilla muốn tập kích Địa Cầu."

Hình áp-phích lớn xác thực có chút cảm giác mỹ thức, nhưng nơi nào giống như Godzilla. Tiểu Anh nản, Tô Tinh che miệng cười.

Cách đó không xa, Hạ Thiệu Nhiên hai tay khoanh trước ngực dựa người vào cây anh đào quay đầu đi, không nhịn được cười lên.

Anh rõ ràng đã lái xe rời khỏi từ cô nhi viện, không ngờ gặp phải cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.