Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 36




Ta làm tổ trên giường khóc đến nỗi nước mắt nước mũi một đống, An Hảo đưa cho ta một cốc nước, ta nghẹn ngào nói tiếng cám ơn, cầm lấy hào sảng ngửa đầu uống như tráng sĩ uống rượu, nhưng lúc nước vừa mới vào đến yết hầu ta liền một ngụm phun sạch.

“An công chúa, ngươi muốn bỏng chết ta hả? !” Ta vỗ bàn trợn mắt nhìn.

Ai biết nàng một điểm ăn năn hối hận cũng không có, mày liễu nhướng lên không nhanh không chậm nói: “Nước vừa mới nấu có thể không nóng sao? Ngươi không có đầu óc suy nghĩ sao mà trực tiếp uống vào trong miệng? Ngươi cho là ai cũng giống như Lâm ca ca của ngươi, rót nước xong còn thổi nguội cho ngươi?”

Nhớ tới Lâm Nhiên mỗi lần rót nước cho ta đều luôn luôn dùng hai cái ly nước rót qua đảo lại cho mau nguội xuống, trước khi đưa cho ta luôn luôn uống trước một ngụm thử xem nước đủ ấm chưa, trong nháy mắt ta liền trầm mặc xuống. Không phải vì An Hảo đối lập mà tâm thấy cảm động, mà là nhớ tới Lâm Nhiên đã từng đối xử với ta thật tốt, khổ sở trong lòng càng như khuấy sông đảo biển.

An Hảo thấy ta trầm mặc, vươn một ngón tay xỉa xỉa ta: “Ai, Phương Nam Nhân, ngươi định thực sự chia tay sao?”

Ta rầu rĩ trả lời: “Ừ.”

“Thế nhưng Lâm Nhiên thật là một người đàn ông không tồi a. Muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền có tiền, muốn ôn nhu săn sóc có ôn nhu săn sóc, đương nhiên càng quan trọng chính là vóc người tốt, chậc chậc, cơ ngực đó nếu như sờ vào. . . Khụ khụ, cái kia, dù sao cũng là nam nhân tốt như vậy, ngươi thực sẽ buông tay sao? Phương Nam Nhân ngươi có thể hiểu rõ ràng, cái loại ‘Sản phẩm hạng ba’ như ngươi nếu bỏ lỡ Lâm Nhiên sau này tìm một người điều kiện tốt như vậy có thể rất khó khăn a. . .”

Ta vẫn là buồn bực hờn dỗi đáp lại: “Ừ.”

“Phương Nam Nhân, kỳ thực ta nghĩ, chuyện này ngươi cũng không đối chất với hắn tìm chứng cứ một chút, nói không chừng có thể thực sự là một hồi hiểu lầm?”

“Hiểu lầm cái gì? Tận mắt nhìn thấy còn có thể giả sao? Vốn cô gái đó so với ta thực ưu tú, bộ dạng xinh đẹp lại có năng lực, còn là người yêu cũ của hắn. Ta cái gì cũng không phải, cùng Lâm Nhiên một chỗ cũng không xứng. Lẽ nào ngươi còn muốn ta đi nghe hắn chính mồm nói cho ta biết, bọn họ sẽ ở bên nhau, còn ta có thể cút đi được rồi sao?”

An Hảo trầm mặc xuống, sau đó không ngờ lại dùng vẻ mặt nghiêm túc trăm năm khó gặp cùng ta nói: “Phương Nam Nhân, ta cũng không nhiều lời với ngươi. Dù sao bất luận là ta hay những người khác nói Lâm Nhiên tốt như thế nào cũng đều chỉ là suy nghĩa của chúng ta. Chuyện tình cảm, vốn như cá uống nước, ấm lạnh tự bản thân biết. Cho nên chính ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, ngẫm lại người này rốt cuộc làm sao, hắn đối với ngươi, lại là làm sao.”

Nói xong nàng đứng dậy thướt tha đi ra, đóng cửa lại để ta một người nằm trên giường tự hỏi cái vấn đề từ xưa đến nay đã làm bối rối nhân loại: “Hỏi thế gian tình là gì?”

Ngay lúc ta 45 độ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ tự hỏi triết lý nhân sinh, An Hảo bưng khay hoa quả đẩy cửa vào, buông khay đi qua đánh ta một chưởng đưa cho ta trái táo nói: “Được rồi Phương Nam Nhân, mau mau đem bộ dáng tiểu tức phụ của ngươi thu hồi lại, cuộc sống cũng không phải như Lâm Đại Ngọc, bởi vì ngươi đa sầu đa cảm mà nó sẽ trở thành phong tình vạn chủng đâu. Hơn nữa, văn nghệ không hợp với ngươi, ngươi trời sinh chính là đồng nghĩa với từ ‘thô tục’!”

Ta trong miệng đang cắn táo đột nhiên lúng ba lúng búng hỏi An Hảo: “An công chúa a, nếu như có một ngày, có tên đàn ông làm cho ngươi khóc, ngươi làm sao bây giờ đây?”

An Hảo nhìn ta liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, với lấy miếng dưa hấu ở bên cạnh, “Ba” —— con dao bự dứt khoát chặt xuống, dưa hấu lập tức một miếng phân thành hai mảnh đỏ tươi như máu. . . Sát khí thật trầm trọng nha. . .

“Hắn khiến ta khóc? Hừ, ai dám để ta rơi lệ, ta để hắn chảy máu!”

= = An công chúa ngươi thật có chí khí!

Nàng thấy ta than thở, liền tiến lên rất đàn ông vỗ vỗ vai ta thoải mái nói: “Phương Nam Nhân suy nghĩ thoáng một chút, ngươi không ăn nhầm một ít dưa héo táo bở thì làm thế nào biết cái gì là tốt nhất ~ ”

Ta bèn im lặng, lúc đó là ai nói: Lâm Nhiên chính là khách sạn 6 sao còn ta chỉ là sản phẩm hạng ba?

Thấy ta không nói, nàng cười gượng hai tiếng, nói: “Ta nói giỡn, ngươi đừng có tưởng thật. Nói, ngươi thực sự hiểu rõ rồi chứ?”

Ta gật đầu.

“Dự định làm sao bây giờ?”

“Chia tay.”

Nàng nhướng nhướng mày, sau đó lại nhún nhún vai buông tay: “Tùy ngươi đi, dù sao thì tim của ngươi bản thân ngươi đau a.”

Ta nhìn nàng nhẹ nhàng đi ra đem cửa đóng sầm lại, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống. Kháo, nha đầu chết tiệt kia sao bây giờ nói chuyện lại ác độc như thế a!

Ta lại nghĩ tới chuyện mấy giờ trước. Ta hỏi hắn Tương đại biểu có phải cùng hắn đi hay không, hắn cười lắc đầu nói: “Không có, mình anh đi.”

Ta cúi đầu nói: “Ừm.”

Hắn quay lại ôm lấy ta sờ sờ đầu: “Đừng mỗi ngày đều tưởng tượng lung tung, chờ anh trở lại.”

Ôm ấp của hắn quá ấm áp, ngữ khí quá ôn nhu, ta nghĩ có thể là ta quá thần kinh rồi. Là ta thiếu rộng rãi, thiếu tín nhiệm hắn. Cho nên ta cũng cố sức ôm hắn một chút, nói: “Được rồi, biết rồi, anh nhanh lên một chút đi đi.”

Lúc hắn đi, ta một người ngồi trên sô pha, muốn chơi trò chơi cũng chơi không nổi, muốn xem TV, chỉ toàn chương trình không một đám mỹ nữ bắp đùi so với ai càng đẹp mắt thì là kịch gia đình luân lý nặng nề. Nhìn đống thức ăn mình mới mua về, nhớ tới hắn vội vã đi làm, cơm tối nhất định cũng không ăn ngon. Ta từ sô pha đứng lên xắn tay áo vào phòng bếp làm cơm.

Đã từng đọc sách thấy người ta nói, phụ nữ sở dĩ học nấu cơm, là bởi vì nàng thật tình yêu một người đàn ông, cho nên mới mặc bàn tay non mềm của mình ngâm trong nước lạnh, mặc làn da mỏng manh của mình bị hun bởi khói dầu, chỉ là vì có thể để chính người đàn ông mình âu yếm ăn cơm tự tay mình làm, nhìn hắn thỏa mãn một khắc đó mà nở nụ cười.

Lúc đó thấy đoạn này, An công chúa lôi kéo ta mắt nước mắt lưng tròng nói: “Phương Nam Nhân a, vất vả ngươi mỗi ngày đều ra tay làm thức ăn cho ta, lão nương ta thực mẹ nó cảm động! Tối nay sẽ không yêu cầu ba món mặn một bát canh nữa, chỉ cần một mặn một canh thôi! Bất quá. . . Ngươi sẽ không phải là thực sự yêu ta đi?”

Ta lúc đó thiếu chút nữa thổ huyết. Ta van ngươi, cũng bởi vì tỷ tỷ ngài mỗi ngày đều chơi xấu làm nũng quấn quít lấy ta bảo ta làm cơm, ta đấu không lại ngươi, ta phải xuống bếp thôi.

Thế nhưng hiện tại, ta bận bận rộn rộn mà làm món Lâm Nhiên thích ăn, ngửi thấy mùi dầu mỡ gay mũi lại thấy cực kì vui vẻ. Bởi vì —— ta tự làm cơm cho người ta yêu a. Ta tưởng tượng thấy hắn từng ngụm từng ngụm ăn cơm ta làm, mắt nheo lại thỏa mãn cười, trong lòng liền vui sướng không ngừng.

Đơn giản làm hai món mặn một món canh, dùng cà mèn giữ ấm bỏ vào, ta thay quần áo cẩn thận mang theo cà mèn xuống lầu đón xe tới công ty.

Bởi vì sớm đã qua giờ tan tầm cho nên trong công ty rất im ắng. Lúc ta đứng ở bên ngoài xem, cũng chỉ có phòng làm việc lớn kia là có ánh sáng. Khi ta đi vào thang máy trong công ty ta nhắn cho hắn một tin: “Bây giờ đang làm gì vậy?”

Hắn rất nhanh hồi âm: “Đang xem văn kiện.”

“Với ai?”

“Một mình.”

“Thật sự là một người hả? Sẽ không phải ở sau lưng em lén lút giấu mỹ nữ đi?”

Ra thang máy, ta nhẹ nhàng rón rén đi tới phòng làm việc Lâm Nhiên, lúc đi tới cửa, ta hít sâu một hơi, dự định đột ngột chạy ào vào hung hăng hù dọa cho hắn nhảy dựng lên. Tay vừa chạm vào tay nắm, phát hiện cửa chỉ khép hờ, vì vậy ta lén lút mở cửa he hé, len lén nhìn xem hắn có phải giống như bình thường ngồi trước bàn công tác tập trung tinh thần xem văn kiện hay không.

Có người nói, bộ dạng lúc đàn ông chăm chú làm việc là mê người nhất, quả thực như vậy. Chỉ cần nhắm mắt lại, ta có thể rõ ràng nhớ tới bộ dạng hắn nhẹ nhàng cau mày, khóe miệng mím lại, ngón tay thon dài lướt qua từng trang văn kiện. Thời khắc đó, thời gian phảng phất ngựng đọng lại trên người hắn, hắn chói mắt khiến người ta không thể rời ánh nhìn.

Chỉ cần nghĩ tới đó, khóe miệng không nhịn được nhếch lên mỉm cười.

Thế nhưng, có câu là: sự thực thường rất tàn khốc. Còn có câu là: phụ nữ luôn luôn rất ngốc rất ngây thơ.

Khi ta lén lút mở hé cửa nhìn vào bên trong, ta không nhìn thấy hình ảnh Lâm Nhiên đang công tác làm ta tâm động nhất, trái lại thấy một người vóc dáng cao gầy nóng bỏng đưa lưng về phía ta ôm lấy Lâm Nhiên. Cô gái kia, chính là Tương Lệ —— Tương đại biểu.

Lâm Nhiên buông đầu xuống, cách quá xa, ta thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn.

Ta chỉ biết là, trong khoảnh khắc đó, ta rõ ràng nghe được tiếng trái tim mình giống như từ chỗ rất cao bị đẩy xuống phía dưới —— rầm rầm phá tan thành nhiều mảnh.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên, ta bừng tỉnh như cái xác không hồn mở tin nhắn vừa nhận được —— “Sao lại như thế được, đương nhiên là một mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.