Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 17: Làm chủ




Editor: Sunn & Mứt Chanh

"Các người nghe thấy gì chưa? Đại tiểu thư hôm qua vừa về nhà đã tát Mã quản gia!"

"Hả? Làm sao có khả năng?Không phải Mã quản gia là thân tín của nhà mẹ đẻ đại phu nhân trong kinh thành sao?"

"Ha! Sao lại không có khả năng? Tô đại phu nhân kia cũng chỉ là vợ kế, lại còn là thân tín của nhà mẹ đẻ, quăng tám thước cũng không tới! Ngươi không nghĩ xem đại tiểu thư là ai à? Hôm qua ta lén nhìn thoáng qua đại tiểu thư, ngươi đoán dáng vẻ của tiểu thư như thế nào?"

"Dáng vẻ gì? Người ở kinh thành này thật sự ta chưa từng gặp ai như vậy cả."

"Thì chính là...... Vừa đoan trang lại xinh đẹp, bên trong cao quý còn hơi mang theo ba phần uy nghi, chao ôi, cái miệng ngốc này của ta có miêu tả cũng không ra được."

Lục Y bưng trà nóng từ một bên đi qua liền nghe được tiểu nha đầu ở bên nhau bàn luận chuyện ngày hôm qua tiểu thư giáo huấn Mã quản sự.

Lục Y cười một tiếng, nhanh chóng bưng trà đến sân của tiểu thư. Cũng thật là, hôm qua thật sự được mở mang tầm mắt. Khí thế kia của tiểu thư quả thật không phải là nhỏ, răng Mã quản sự trực tiếp rơi đầy đất. Ban đầu còn không phục, nhưng sau đó thật sự không chịu nổi khi bị đánh như vậy nên uất ức hèn nhát gì cũng phải phục.

Không chỉ như thế, tiểu thư thật sự nói là làm, lập tức gọi người tới lấy khế ước bán thân của hai gã sai vặt, còn là văn tự bán đứt, "xẹt xẹt" hai tiếng, cũng không hề mang theo do dự, không đánh hay nói lắp, trực tiếp xé làm đôi.

Hai gã sai vặt kia vừa nhìn thấy thì tầm mắt nhất thời choáng váng, dù sao cũng là khế ước bán đứt đấy, đời này cũng đừng nghĩ đến việc muốn ra phủ. Không chỉ là đời này của bọn họ, ngay cả nếu sau này bọn họ có hài tử, hài tử cũng là người của Tô gia.

Không nghĩ đến tiểu thư lại sảng khoái như vậy, nói được là làm được. Hai gã sai vặt kia cực kỳ cảm động, bởi vì bọn họ không hề có vướng bận, sau khi ra khỏi Tô gia cũng không có nơi nào thuê họ làm việc cho nên luôn muốn ở lại, ở lại hầu hạ bên người tiểu thư.

Như thế này cũng tốt, tiểu thư vừa mới đến Tô gia đã có thêm hai gã sai vặt tâm phúc khăng khăng một mực.

Thật vừa vặn, hai gã sai vặt kia ngày thường cao lớn cường tráng, là hai gã sai sử tốt, hơn nữa đã đánh Mã quản sự một lần, Mã quản sự thấy liền sợ hãi.

Lục Y bưng trà, gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào thì thấy tiểu thư ngồi ở bên bàn không biết suy nghĩ đến cái gì, tựa hồ đang mơ hồ đến ngẩn người, liền cười nói: "Tiểu thư, uống chút trà nóng đi!"

Tô Hoài Cẩn vẫn còn đang xuất thần thì bị giọng nói của Lục Y kéo lại, bưng chén trà lên nhẹ uống một ngụm.

Lục Y thấy nàng vẫn cứ có chút xuất thần liền nói: "Tiểu thư đang nhớ nhà sao?"

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn ánh mắt quan tâm kia của Lục Y, hận không thể xem mình là gốm sứ, chỉ cần chạm vào một chút liền vỡ.

Người khác đều nghĩ rằng Tô Hoài Cẩn đến nhà cũ để chịu tội. Dù sao nhà cũ cũng là nơi hẻo lánh, tuy không thể nói là ở nông thôn nhưng cũng chỉ là một vùng sông nước nhỏ không hề phồn hoa. Không nói đến vùng sông nước nhỏ này vừa mới đến mùa hè đã bị ngập lụt qua một lần.

Vốn là một vùng sông nước không phồn hoa lại càng trở nên tiêu điều, có một loại ảo giác chưa gượng dậy nổi.

Người khác chỉ cho rằng Tô Hoài Cẩn tới nơi này bị phạt chịu tội, chỉ có một mình Tô Hoài Cẩn biết, đây tuy là một vùng sông nước nhỏ thôi nhưng nó rất khó lường.

Tô Hoài Cẩn vẫn đang xuất thần, nếu mình đã đến đây thì nên bắt đầu công việc kinh doanh của mình như thế nào, chờ tới khi quay trở lại kinh thành còn có thể gỡ cái vòng tay kì quái này ra hay không?

Tô Hoài Cẩn đứng dậy rồi đi đến trước bàn trang điểm, mở ra một cái tráp vàng. Lục Y còn tưởng rằng tiểu thư mình không hài lòng về trang trang điểm ngày hôm nay, muốn đổi một món đồ mới.

Lục Y đi tới, cười nói: "Tiểu thư, người muốn cài thêm một cái cây trâm nào nữa?"

Tô Hoài Cẩn nghĩ nghĩ, nói: "Không, cái nào cũng không mang."

Lục Y có chút giật mình, nói: "Dạ?"

Nàng ấy vừa nói vừa gãi gãi đầu tóc của bản thân, đều bị tiểu thư làm cho hồ đồ rồi.

Tô Hoài Cẩn nói: "Lục Y, một lát nữa kêu Tô Thần và Tô Ngọ đến đây, cầm mấy món đồ trang sức này đi ra ngoài đổi ngân phiếu về đây."

Tô Thần và Tô Ngọ chính là hai gã vừa vả miệng Mã quản sự ngày hôm qua, hiện giờ đã thành tâm phúc của Tô Hoài Cẩn.

Bởi vì bọn họ bị bán vào phủ làm sai vặt, cho nên không có tên họ của mình, nên đều theo họ của Tô gia. Hai danh hào Tô Thần và Tô Ngọ vừa là dựa theo cầm tinh cùng bài tự, bởi vậy mới là một cái thần một cái ngọ.

Lục Y lắp bắp kinh hãi, nói với giọng kinh ngạc: "Đổi...... Đổi thành ngân phiếu?"

Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, vân đạm phong khinh, tựa như mang theo vẻ mặt vốn không đáng nhắc tới.

Lục Y càng thêm giật mình, trước khi tiểu thư ra khỏi kinh thành còn đặc biệt dặn dò nàng ấy mang theo trang sức cùng tiền riêng, tất cả đều mang theo. Lục Y còn đang suy nghĩ, khẳng định là tiểu thư sợ chính mình sau khi ra khỏi kinh thành thì phu nhân bên kia sẽ giả bộ đui mù không quan tâm đến.

Tiểu thư tuy rằng không yêu thích trang điểm, nhưng trang sức của người lại không ít, hơn nữa lại còn rất quý báu, tất cả đều là do quan viên thương gia đưa cho. Dù sao tiểu thư cũng là đích nữ duy nhất của phủ Thừa tướng, thử hỏi có bao nhiêu người muốn nịnh bợ?

Đương nhiên, còn có hỉ sự "Mỹ đức" này nữa. Năm đó hoàng gia gia ban thưởng, đừng nhìn tất cả đều là trang sức của nữ nhi, nhưng không hề nói quá lên khi tất cả đều có giá trị liên thành.

Hơn nữa tiền riêng của tiểu thư cũng không phải là con số nhỏ.

Lục Y cho rằng tiểu thư sợ Tô phu nhân sẽ khắt khe về tiền bạc của mình, nào biết thế nhưng tất cả đều là mình bị lừa!

Lục Y nói: "Này...... Tiểu thư, chúng ta là...... Là quả thực thiếu tiền bạc đến vậy sao?"

Tô Hoài Cẩn hơi hơi mỉm cười, nói: "Đúng vậy, quả thực rất thiếu tiền bạc."

Lục Y càng không rõ, hiện giờ tuy rằng phải ở lại nhà cũ nhưng rốt cuộc cũng sẽ không thiếu tiền bạc đến nỗi phải đi kiếm ăn bên ngoài chứ hả? Huống chi hôm qua vừa đến, tiểu thư đã ra oai phủ đầu, Mã quản sự sợ hãi muốn chết, hiện tại vẫn còn đang dưỡng thương. Trong nhà ai cũng rất dễ bảo với tiểu thư, ai dám làm tiểu thư phải bán trang sức đi kiếm ăn chứ?

Tô Hoài Cẩn chỉ mỉm cười, nụ cười còn có chút cao thâm khó đoán. Lục Y nghe không hiểu, thế nhưng vẫn ôm tráp vàng, dáng vẻ cực kỳ luyến tiếc, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lục Y đi ra ngoài hai bước thì quay đầu nhìn Tô Hoài Cẩn, chần chờ nói: "Tiểu thư, cái kia...... Vòng hồng ngọc cũng phải bán hết sao?"

Tô Hoài Cẩn nghe được liền theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, vòng hồng ngọc......

Vòng hồng ngọc này chính là hệ thống, là một kho báu thực sự. Dựa theo sự hiểu biết mấy ngày nay của Tô Hoài Cẩn thì sao có thể đem bảo vật này bán đi được cơ chứ?

Tô Hoài Cẩn thuận miệng nói: "Không cần, em cứ đi đi."

Lục Y gật gật đầu, thế nhưng nhìn ánh mắt Tô Hoài Cẩn vẫn mang theo chút "vi diệu" cùng "phức tạp", sau đó liền ôm tráp vàng đi ra ngoài.

Tô Hoài Cẩn nhìn thấy ánh mắt kia của Lục Y, nhất thời không nhịn xuống, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, duỗi tay đỡ lấy trán mình, có cảm giác Lục Y đã suy nghĩ nhiều rồi.

Lục Y sợ là cảm thấy vòng hồng ngọc này là tín vật đính ước Tứ hoàng tử đưa cho mình, tình cũ của mình chưa xong, tuy rằng đã lui hôn nhưng vẫn không bỏ được vòng ngọc.

Tô Hoài Cẩn cực kỳ bất đắc dĩ, không biết cả ngày trong đầu nhỏ của Lục Y này nghĩ cái gì......

Tô Thần cùng Tô Ngọ làm việc rất nhanh nhẹn, bọn họ đều là người địa phương cho nên biết nơi nào có hiệu cầm đồ. Hơn nữa trang sức của Tô Hoài Cẩn đều là vật tốt mà địa phương nhỏ này khó gặp được, bởi vậy bán đi cực kỳ dễ dàng.

Hơn nữa nơi này chỉ là một vùng sông nước nhỏ, nhà cũ của Tô gia ở đây chính là đại gia số một số hai, cho nên cũng không có người dám lừa bọn họ. Tô Thần và Tô Ngọ nhanh chóng mang theo ngân phiếu quay trở lại.

Tô Thần đưa ngân phiếu cho Lục Y, Lục Y cầm lấy ngân phiếu vui mừng chạy đến báo cho tiểu thư.

Tô Hoài Cẩn nhìn thấy ngân phiếu, cũng khá nhiều, tùy ý từ giữa xấp ngân phiếu rút ra ba tờ, một tờ đưa cho Lục Y, hai tờ còn lại đưa cho Lục Y giao cho Tô Thần cùng Tô Ngọ.

Tô Thần cùng Tô Ngọ nhận được chỗ tốt, tất nhiên sẽ càng thêm ra sức làm việc cho Tô Hoài Cẩn.

Lục Y cũng không biết tiểu thư muốn lấy nhiều ngân phiếu như vậy để làm gì, tiểu thư không nói, khẳng định là đã có tính toán cho nên Lục Y cũng không hỏi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hoài Cẩn đứng dậy, mặc cho Lục Y rửa mặt chải đầu trang điểm cho mình. Tuy trang sức không thừa nhiều, nhưng Tô Hoài Cẩn trời sinh đã xinh đẹp, không mang những món đồ đó ngược lại có vẻ siêu trần thoát tục.

Tô Hoài Cẩn nói: "Không cần quá rườm rà, một hồi ta muốn ra cửa."

Lục Y kinh ngạc nói: "Tiểu thư, chúng ta đi đâu?"

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."

Vừa nói chuyện, bên kia Tô Thần cách cánh cửa đã cao giọng nói: "Tiểu thư, xe ngựa đã ở cửa."

Tô Hoài Cẩn đứng lên đi ra cửa phòng, Tô Thần ở ngoài cửa chờ. Bởi vì đây là nhà cũ, lối đi không rộng cho nên xe ngựa vào không được, cho nên chỉ có thể ngừng ở bên ngoài cửa lớn của tòa nhà, thỉnh Tô Hoài Cẩn đi qua.

Tô Thần cùng Lục Y đi trước, nha hoàn vây quanh Tô Hoài Cẩn nhanh chóng đi ra ngoài. Đám nha hoàn của nhà cũ hai ngày này vẫn luôn lén đàm luận Tô Hoài Cẩn, chỉ là vô duyên vô cớ gặp nhau, hiện giờ tiểu thư thật vất vả muốn ra cửa, rất nhiều nha hoàn đều tránh sang một bên, lặng lẽ xem mọi chuyện diễn ra.

Xem qua rồi thì một lúc sau đều phải cảm thán một câu, tiểu thư từ kinh thành tới quả nhiên là không bình thường.

Tô Ngọ chờ ở xe ngựa đã lâu, sau khi Tô Hoài Cẩn lên xe ngựa thì xe ngựa đi một lúc cũng nhanh chóng ngừng lại.

Lục Y đỡ Tô Hoài Cẩn từ trên xe ngựa đi xuống.

Một chút tới liền ngây ngốc, đây là...... Ngừng ở trước một cửa hàng.

Mà đây còn là cửa hàng gì vậy?

Lục Y nhìn không ra, bởi vì cửa hàng này còn chưa chính thức khai trương. Cửa cũng không có treo biển bán hàng, quạnh quẽ, rèm cửa thật ra lại rất lớn, cửa lại hoàn toàn không đóng lại, bên trong cũng trống trơn. Liếc mắt một cái liền đi vào, còn không kịp đặt mua cái gì cả.

Thế nhưng bên trong cánh cửa này lại có người, một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y ngồi ở quầy, bưng chung trà nhưng chưa uống. Bên cạnh có vài nam tử trung niên đang đứng, tựa hồ như đang bẩm báo cái gì đó.

Tô Hoài Cẩn ở cửa, sai Tô Ngọ đi qua thông báo một tiếng, trao một cái thiệp.

Thời điểm Lục Y còn đang kinh ngạc thì chỉ thấy nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên đứng lên, vội vàng đi nhanh đến, trên mặt còn mang theo vài phần vui sướng, nói: "Chính là Hoài Cẩn đây sao?"

Nam tử trẻ tuổi kia đã cập quan, xem tuổi này, xấp xỉ bằng tuổi huynh trưởng của Tô Hoài Cẩn.

Dáng người cao gầy, khí chất dịu dàng, một bộ áo bào trắng càng giúp cho nam tử kia càng thêm nho nhã xuất chúng. Tướng mạo nam tử cũng rất tuấn tú dịu dàng, cho người ta một cảm giác rất ấm áp.

Nam tử bước nhanh tới khiến mọi người chú ý, thời điểm nam tử xoải bước, chân trái tựa hồ có chút thọt, không hề phối hợp nhịp nhàng.

Sau khi nam tử kia bước nhanh ra thì nhìn Tô Hoài Cẩn. Trên dưới đánh giá, một mặt sợ thất lễ, một mặt lại nhịn không được đánh giá, cười nói: "Thật là nha đầu Hoài Cẩn, lớn như vậy ta nhận không ra."

Tô Hoài Cẩn cười cười: "Là bởi vì Hoài Cẩn mập lên sao?"

Nam tử kia vừa nghe xong đã trả lời: "Không phải, chỉ còn lại da, ta lúc này mới không dám nhận."

Nam tử này không phải ai khác, vừa lúc cũng coi như là thanh mai trúc mã của Tô Hoài Cẩn, tên gọi là Thủy Tu Bạch.

Nhà họ Thủy cũng là một danh môn vọng tộc nhưng không lớn bằng nhà họ Tô mà thôi. Năm đó khi còn nhỏ, Tô Hoài Cẩn cùng đại ca Tô Hoài Chẩn ở nhà cũ mấy năm, hai người liền kết bạn với Thủy Tu Bạch.

Thủy Tu Bạch có thể nói là nhìn Tô Hoài Chẩn lớn lên, là thanh mai trúc mã của Tô Hoài Cẩn.

Năm đó Tô Hoài Cẩn còn nhỏ, cũng không có cố kỵ nam nữ cho nên mỗi ngày đi theo đại ca leo lên nóc nhà lật ngói. Thủy Tu Bạch là con trai độc nhất của nhà họ Thủy, ngày thường không có gì thì cùng nhau chơi, liền đuổi theo hai người Tô Hoài Cẩn cùng Tô Hoài Chẩn. Hai người kia gây sự, Thủy Tu Bạch ở phía sau hỗ trợ thu dọn bãi chiến trường.

Sau này trưởng thành rồi, Tô Hoài Cẩn trở về kinh thành còn Tô Hoài Chẩn vào quân doanh. Chưa đến hai năm sau Thủy Tu Bạch cũng vào quân doanh. Đừng nhìn hắn có dáng vẻ dịu dàng, thật ra võ nghệ cũng không kém hơn so với Tô Hoài Chẩn. Lại thêm có tài văn chương nên ở trong quân doanh một đường thăng chức.

Chỉ là Thủy Tu Bạch nhanh chóng từ quân doanh lui xuống dưới, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn một lần trong trận chiến bị thương ở chân. Tuy rằng trị liệu kịp thời, nhưng vẫn để lại cho Thủy Tu Bạch chân thọt tàn tật. Mới từ trong quân lui xuống nên trở lại địa phương nhỏ này.

Thủy Tu Bạch qua bao nhiêu năm chưa nhìn thấy Tô Hoài Cẩn, cười nói: "Mau vào ngồi, quán này của ta còn chưa có khai trương, cực kỳ đơn sơ, chỉ sợ chiêu đãi không chu toàn."

Thủy Tu Bạch phí công, lại nói: "Hôm nay mùa hè nơi này lũ lụt vừa mới náo loạn, vẫn là nước Thương Dương bên cạnh cố tình làm vỡ đê, không chừng mấy ngày tới đây phải cùng nước Thương Dương náo loạn một phen, ấy vậy mà sao muội lại chạy đến đây?"

Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, cười cười rồi nói: "Thủy đại ca có chuyện vẫn chưa biết, Hoài Cẩn lần này tới...... Là tới để làm chủ."

Thủy Tu Bạch hồ nghi nói: "Làm chủ?"

Tô Hoài Cẩn đem một xấp ngân phiếu lớn đặt ở trên bàn, duỗi tay nhẹ nhàng gõ gõ ngân phiếu, cười nhìn Thủy Tu: "Nghe nói Thủy đại ca đang muốn khai trương, thế nhưng nơi này mới vừa trải qua hồng thủy, còn đang bị bỏ hoang rất nhiều, không biết Thủy đại ca có thể quay vòng vốn một cách suôn sẻ hay không. Ở đây Hoài Cẩn có một ít tiền để không không làm gì, không bằng cùng Thủy đại ca góp vốn, không biết Thủy đại ca có ghét bỏ hay không?"

Thủy Tu Bạch vừa nghe liền cười một tiếng: "Muội, cái nha đầu này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.