Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 183




CHƯƠNG 183

Nghe cô nhỏ tiếng nói chuyện ở đằng kia, ánh mắt Cố Mặc Đình dịu dàng, lặng lẽ ở bên cạnh.

Kết quả là hai người ở đó đến hai tiếng đồng hồ, đến khoảng 3 giờ chiều, Tiêu Diệp Nhiên lưu luyến không nỡ mà kéo lấy tay Cố Mặc Đình rời khỏi.

Trên đường trở về, tâm trạng của Tiêu Diệp Nhiên hiển nhiên không được cao lắm, Cố Mặc Đình bật CD ở trong xe, tiếng nhạc bay bổng nhẹ nhàng, thoải mái và ấm cúng.

Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa nhà họ Tiêu, Cố Mặc Đình nhẹ giọng nhắc nhở: “Đến rồi.”

Tiêu Diệp Nhiên gật đầu: “Vậy em vào đây.”

“Ừm, muộn chút nữa anh đến đón em.”

“Được.”

Sau khi tạm biệt Cố Mặc Đình, Tiêu Diệp Nhiên trở về nhà, nhưng khi vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy bóng ảnh Cố Tống Vy ở trong sảnh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của Tiêu Diệp Nhiên xẹt qua một tia trầm ngâm, trong mắt Cố Tống Vy hiện lên một tia âm trầm ơ hồ.

“Về rồi à?”

Lúc này Tiêu Tùng cũng phát hiện Tiêu Diệp Nhiên, trên khuôn mặt có hơi uy nghiêm, lúc này có thêm một tia ôn hoà.

“Ừm.” Tiêu Diệp Nhiên đáp lại một tiếng, cũng không thèm liếc nhìn Triệu Uyển Nhan ở bên cạnh đến một cái, chỉ nhàn nhạt nói với Tiêu Tùng một câu: “Con đi thăm mẹ rồi.”

Tiêu Tùng gật đầu, do dự một hồi rồi nói: “Muộn chút nữa ba cũng sẽ đi.”

Tiêu Diệp Nhiên không khỏi kinh ngạc vài giây, vẻ mặt có chút phức tạp không nói thành lời.

Ba của cô, đã không đi gặp người mẹ đã mất của cô nhiều năm rồi, mấy năm nay mối quan hệ với ông ta sở dĩ càng lúc càng căng thẳng, đây cũng là một nguyên nhân. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô không ngờ lại có ngày ông ta lại chủ động nói với cô, muốn đi thăm mẹ của cô!

“Chỉ cần có người không ngăn cản, con nghĩ mẹ con sẽ rất vui.”

Một lúc sau, Tiêu Diệp Nhiên hồi thần lại, lạnh lùng liếc nhìn Triệu Uyển Nhan ở bên cạnh một cái, cười khẩy nói.

Sắc mặt Triệu Uyển Nhan trở nên cứng ngắc, hai tay siết thành nắm đấm, trong mắt liều mạng đè nén lửa giận.

Mấy năm nay, bà ta không biết đã nói bao nhiêu lời bên gối với Tiêu Tùng rồi, mới khiến ông ta dần dần trục xuất vợ cũ ra khỏi lòng mình.

Bà ta thật sự không ngờ, sau nhiều năm như vậy, Tiêu Tùng lại chủ động nhắc đến.

Triệu Uyển Nhan hít sâu một hơi, miễn cưỡng nhếch nhếch khoé miệng, nở ra một nụ cười khó coi, nói: “Đồ bái tế để em chuẩn bị cho, muốn đi gặp chị, bất luận thế nào em cũng không thể vắng mặt được a!”

“Dì Nhan thật đúng là mẹ hiền vợ thảo a.”

Tiêu Diệp Nhiên híp mắt cười khen ngợi, nhưng giọng điệu tràn đầy chế nhạo.

Sắc mặt Triệu Uyển Nhan tái xanh, nhưng vẫn phải cười nói: “Diệp Nhiên con nói gì vậy, nói thế nào bây giờ dì cũng là chủ mẫu của nhà họ Tiêu, loại chuyện này, vốn là chuyện trong bổn phận của dì mà.”

“Nói chuyện dễ nghe quá vậy, chỉ là không biết dì có nghĩ như vậy không thôi, nói không chừng trong lòng còn âm thầm khen mẹ tôi chết rồi thật tốt quá a.”

Lời này của Tiêu Diệp Nhiên hoàn toàn không khách sáo, hoàn toàn không màng đến cảm nhận của Triệu Uyển Nhan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.