Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 8





 
Thời Hạ đi được hai bước thì thấy Thời Vũ Mông đi ra tiểu khu, “Chị, sao chị đi lâu như vậy?”
 
“Đồ ăn chưa làm xong, đứng đợi một hồi, sao em ra đây?”
 
“Em thấy chị lâu như vậy chưa về nên ra xem thử.” Thời Vũ Mông đi tới vươn tay đón lấy túi xách trong tay Thời Hạ.
 
Đêm qua trời đổ mưa to, trên mặt đất còn đọng lại mấy vũng nước phản chiếu chút ánh sáng.
 
“Thẩm Nhất Thành?” Thời Vũ Mông nhìn người đi phía sau Thời Hạ cách hai bước, đặc biệt bất ngờ.
 
Thời Vũ Mông xoay người đi song song với Thời Hạ, nhỏ giọng nói, “Chị, Thẩm Nhất Thành ở chỗ này?”
 
“Ừm.” Thời Hạ gật gật đầu.
 
Trong mắt Thời Vũ Mông hiện ra nét hâm mộ, Thẩm Nhất Thành mới vừa vào Nhất Trung thì học chung lớp với Thời Vũ Mông, nhưng Thẩm Nhất Thành chỉ đợi một tuần rồi rời đi, Thời Vũ Mông ngay cả một câu cũng chưa kịp nói với cậu.
 
“Chị, hiện tại chị và Thẩm Nhất Thành chung lớp, có thể giới thiệu để chúng em quen biết được không, cậu ấy học tốt như vậy, em bình thường cũng có thể thỉnh giáo cậu ấy vài vấn đề.”
 
Làm một người trong truyện cổ tích ở Nhất Trung, đối với cô gái nhỏ đang tuổi dậy thì mà nói thì lực hấp dẫn không cần nói.
 
Thời Hạ đang muốn nói chuyện, trên cánh tay đột nhiên truyền đến lực kéo mạnh mẽ.
 
Thời Hạ đột nhiên không chuẩn bị gì liên tiếp lui về sau vài bước, ngã vào khuôn ngực cưng cứng. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
 
“A” Thời Vũ Mông bất ngờ hô lên, nhảy về sau một chút, không thoát khỏi bọt nước bắn lên.
 

Đây là chỗ trũng bên ngoài tiểu khu, cống thoát nước xử lý không được tốt lắm, vài ngày trước đó còn có người đang tu sửa, cũng không biết tu sửa đến đâu rồi, đêm qua trời vừa mưa, hôm nay chỗ trũng đã đến cẳng chân.
 
Chiếc xe kia đi rất nhanh, Thời Vũ Mông lại đi gần ven đường, quả thực là đổ ập xuống, trực tiếp xối đầy người.
 
Thời Vũ Mông nhìn quần áo ướt dầm dề của chính mình, tức đến mức dậm chân, “A, đây là?”
 
Thời Hạ đỡ cánh tay người phía sau đứng thẳng lên, ngửa đầu nhìn qua đó, lập tức đụng phải một đôi đôi mắt trong trẻo.
 
Đối với hảo tâm xảy ra bất thình lình của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ nhịn không được chớp mắt, không khỏi nghĩ đến khoảng thời gian trước trên mạng có lưu hành một video phim thần tượng, cô thật sự hoài nghi có phải Thẩm Nhất Thành giống như nam chính phim truyền hình muốn lấy cô làm ô dù hình người hay không.
 
Thời Hạ cảm thấy bản thân sắp bị Thẩm Nhất Thành ép đến mức mắc chứng vọng tưởng rồi.
 
“Cảm ơn!” Thời Hạ vẫn nói cảm tạ, mặc kệ Thẩm Nhất Thành rắp tâm ở chỗ nào đi nữa, trên người cô một giọt nước cũng chưa dính.
 
“Khách sáo rồi.” Thẩm Nhất Thành đáp lại cô hai chữ, cúi đầu nhìn thoáng qua cô đang bắt lấy cánh tay cậu, “Có thể thả ra chưa?”
 
Quần áo ngày hè đều là đồ ngắn tay, Thời Hạ trực tiếp chộp vào cánh tay cậu, véo một cái sâu tạo thành hai dấy móng tay, cậu hoài nghi cô đang lấy oán trả ơn, mượn việc này để báo thù bài thi lần trước.
 
Thời Hạ cười làm lành với cậu, sau đó thu tay lại, cô sẽ không nói vừa rồi là cô cố ý.
 
Trên tóc Thời Vũ Mông còn vương lại mấy giọt nước, mắt kính bị nước làm ướt nhẹp, nhìn vật không được rõ lắm, mặt đỏ như con cua vừa bị nấu chín, nhất là khi Thẩm Nhất Thành còn ở bên cạnh, bị cậu nhìn thấy dáng vẻ này của mình, thật đúng là mất mặt chết mất.
 
“Chị, chúng ta mau về nhà đi.” Thời Vũ Mông lôi Thời Hạ đi về nhà.
 
Thời Hạ và Thời Vũ Mông về đến nhà, cô đi tìm quần áo cho Thời Vũ Mông.
 
Sau khi thay xong quần áo, Thời Vũ Mông nhìn hai cái MP4 bày trên bàn sách của Thời Hạ, “Chị, sao chị lại mua hai cái vậy?”
 
Lúc ấy mp3 hết thời, bắt đầu lưu hành mp4, thật ra Thời Gia Hoan rất rành mấy thứ này, mỗi khi ra đồ chơi mới gì đều mua về cho Thời Hạ, chứ không cần cô nhắc, hơn nữa mỗi lần mua đều mua thêm mấy cái để dỗ cô vui, tùy ý Thời Hạ chọn.
 
Ngay lúc này đây, tủ sách của Thời Hạ còn đặt hai cái máy CD và ba cái mp3 không dùng nhiều.
 
Trước kia mỗi khi Thời Vũ Mông tới nhà nhìn thấy đồ vật của Thời Hạ, sau khi uyển chuyển tỏ vẻ hâm mộ, Thời Hạ đều trực tiếp nói Thời Vũ Mông thích cái nào thì cứ lấy, hôm nay, Thời Hạ chỉ nhàn nhạt đáp lại, cũng không nói cái gì khác.
 
Mặc dù cô biết cô không có tư cách trách bọn họ, nhưng Thời Hạ vẫn không thể hóa giải khúc mắc trong lòng.
 
Thời Vũ Mông thay xong quần áo rồi, mọi người ngồi xuống ăn cơm, cũng may là hai cái túi của quán ăn đã được ông chủ cột chặt, nếu không thì mấy món hôm nay e là không có cách nào ăn được nữa rồi.
 
“Anh à, Hạ Hạ đang phát triển, ngày nào anh cũng để nó ăn mấy món ăn không có dinh dưỡng như vậy thì không được đâu.” Thời Lạc Văn bày thức ăn lên bàn cơm, sau đó đi vào phòng bếp lấy chén đũa
 
Vừa nói xong mấy lời này, Thời Gia Hoan đúng là nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, Lạc Văn, mấy ngày nay em dâu có rảnh không?”
 
“Sao vậy anh? Anh có chuyện gì sao? Cô ấy vẫn giống như trước kia, công việc khá nhàn nhã, không bận lắm.”
 
“Mấy ngày nữa anh cần đi nơi khác công tác, xem ra mấy tháng tới, Hạ Hạ không ai chăm sóc, nếu em dâu có rảnh thì nhờ cô ấy đến nhà ở với Hạ Hạ một khoảng thời gian, vừa lúc Mông Mông đừng ở lại trường nữa, dọn lại đây ở chung đi để dễ chăm sóc.”
 
Thời Gia Hoan cũng hết cách rồi, sau khi mẹ Thời Hạ qua đời, công việc của ông lại bận bịu, căn bản không có thời gian chăm sóc Thời Hạ, năm ngoái ông có tìm một dì đến nhà chăm sóc Thời Hạ, ai biết dì ta làm được hai tháng, nhìn thấy mấy ngàn tệ trong ngăn kéo thì trộm tiền chạy mất tăm, từ đó về sau, Thời Hạ không cho Thời Gia Hoan mời người giúp việc nữa.
 
Mấy tháng nay ông không ở nhà đều trực tiếp nhét tiền cho Thời Hạ, để cô tự mình đối phó, thật lòng mà nói thì đúng là khổ cho đứa trẻ.
 
Nhưng cũng không còn cách nào khác, người đàn ông vừa chăm sóc đứa nhỏ, vừa phải kiếm tiền, vừa phải chăm sóc gia đình, thật đúng là đòi hỏi thuật phân thân.
 

Nhờ mẹ của Thời Vũ Mông đến để chăm sóc Thời Hạ cũng là quyết định sau khi đắn đo rất nhiều lần, ít nhất là người trong nhà khi chăm sóc trẻ con cũng sẽ để tâm một chút, hơn nữa còn đón Thời Vũ Mông tới, hai đứa nhỏ làm bạn với nhau, cũng không đến mức tịch mịch.
 
Mỗi tối ông vừa về nhà, mở cửa phòng ra đã thấy bóng đen bao trùm cả phòng, phòng của Thời Hạ thì lặng yên không một tiếng động, điều này làm cho lòng ông không dễ chịu chút nào.
 
Thời Vũ Mông mắt hơi sáng lên, cô không muốn trọ ở trường, đáng tiếc nhà bọn họ ở trong thị trấn, căn bản không có cách nào học ngoại trú, nếu có thể dọn đến ở nhà Thời Hạ thì quá tốt, mẹ cũng có thể dọn đến thì càng tốt hơn nữa.
 
Thời Hạ cúi đầu gắp đồ ăn bỏ vào chén, nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, “Không cần làm phiền thím, ngày nào thím cũng đi làm đã rất vất vả, từ nơi này đến chỗ làm của thím quá xa, không tiện.”
 
“Này cũng chẳng sao cả.” Thời Lạc Văn hiển nhiên nghĩ như Thời Vũ Mông, ông ta vội nói, “Bà ấy chẳng qua chỉ là lao công, ông chủ quản lý cũng không nghiêm, từ nơi này đi xe máy qua đó, hơn nửa tiếng đồng hồ là có thể đến, nếu ba con đi công tác thật, tự con ở nhà chắc chắn không được.”
 
Thời Hạ buông đũa, ngẩng đầu cười cười, “Không sao, không phải mấy ngày trước ba con đã nói với dì Lâm Vận ở đối diện mỗi ngày nấu cơm cho con sao, dì ấy có thể chăm sóc con, hơn nữa, con ở một mình quen rồi, không thích có người khác trong nhà, không tiện.”
 
Thời Hạ nói xong lại lần nữa cúi đầu ăn cơm.
 
Không khí có chút xấu hổ, Thời Gia Hoan vội nói, “Hạ Hạ suy xét cũng đúng, em dâu đi làm từ nơi này đúng là có chút không tiện, là anh suy xét không chu đáo, chuyện này sau này hẵng nói, tới đây tới đây, ăn cơm đi, Mông Mông, ăn nhiều thịt một chút”
 
Thời Lạc Văn và Thời Vũ Mông đi rồi, Thời Hạ tắm rửa xong đi ra ngoài thì nhìn thấy Thời Gia Hoan đang ngồi ở phòng khách chờ cô.
 
Thời Hạ đi qua ngồi xuống sô pha, vừa chà tóc vừa xem TV, trong TV đang chiếu 《 Sợi Dây Chuyền Định Mệnh 》.
 
Trong khoảng thời gian này bộ phim truyền hình này rất hot, mấy người bạn học sống ở trường sẽ không có cách nào xem TV, nhưng cũng muốn biết cốt truyện, cho nên mấy ngày nay, vừa đến tiết học cũng là lúc Thịnh Thác Lý kể chuyện tại hiện trường với quy mô lớn,.
 
Thịnh Thác Lý đứng trên bục giảng vẫy tay, nước bọt bay tứ tung như mấy ngôi sao, kể vui vẻ đến mức liên tục vỗ bàn.
 
Mới đầu Thời Hạ không hiểu vì sao Thịnh Thác Lý thích phim thần tượng ngôn tình mà nữ sinh thích xem, sau đó nhìn thấy một đám nữ sinh vây quanh cậu ta, vẻ mặt Thịnh Thác Lý cũng thể hiện biểu cảm chìm đắm trong đó, cũng coi như là xem hiểu.
 
Trước kia Thời Hạ không thích xem mấy bộ phim truyền hình như thế này, bây giờ xem thử, cảm thấy thật ra cũng không phải là không thú vị.
 
“Hạ Hạ, buổi tối hôm nay con nói muốn dì Lâm chăm sóc con, thật vậy sao?” Thời Gia Hoan có chút không xác định, không mấy năm trước ông từng cẩn thận nhắc một lần, lần sau đó cả tuần Thời Hạ đều không nói chuyện với ông.
 
Sau này có một lần ông đột nhiên phải đi công tác, thật sự không tìm được ai chăm sóc Thời Hạ, bèn nhờ vả Lâm Vận làm mấy ngày cơm cho Thời Hạ, Lâm Vận biết Thời Hạ không thích bà, làm cơm xong thì đặt trước cửa, Thời Hạ ăn một tuần mì gói, những đồ ăn đó cô chạm cũng chẳng chạm vào.
 
“Ừm.” Thời Hạ thất thần lên tiếng.
 
“A?” Thời Gia Hoan cho rằng bản thân nghe lầm.
 
Thời Hạ quay đầu nhìn ông, “Ngày đó là tự con té, không phải Thẩm Nhất Thành đẩy con, cậu ta căn bản chạm cũng chưa chạm vào con.”
 
Thời Gia Hoan sửng sốt.
 
Những lời này là lần thứ hai Thời Hạ nói trong hôm nay, loại cảm giác này giống như tác dụng của thuốc hối hận.
 
Rất nhiều người làm sai chuyện gì xong sẽ kêu nếu trên đời có thuốc hối hận thì tốt rồi.
 
Lúc này Thời Hạ có loại cảm giác này.
 
“Ba, con đã trưởng thành, ba muốn làm cái gì thì đi làm đi, con sẽ không ngăn cản ba, chỉ biết chúc phúc cho ba.”
 
Sự việc giữa Thời Gia Hoan và Lâm Vận, mãi cho đến rất nhiều năm sau, Thời Hạ cũng không biết rõ lắm, điều duy nhất cô biết rõ chính là lúc mẹ chưa mất, Thời Gia Hoan và Lâm Vận thật sự không hề có liên hệ gì.
 
Còn về việc vì sao năm đó Thời Gia Hoan và Lâm Vận chia tay, sau đó hai người lại gặp nhau như thế nào, Thời Hạ cũng không biết.
 
Thực ra cho đến khi Lâm Vận chết, giữa Thời Gia Hoan và Lâm Vận cũng không có phát triển gì nữa, sau đó Thời Gia Hoan thì một người phụ nữ khác, lại sau đó nữa thì bị phụ nữ kia lừa nhảy lầu.

 
Thời Hạ nói những lời này cũng không phải muốn Thời Gia Hoan và Lâm Vận phát sinh chuyện gì đó, vì để tránh cho những nguy hiểm sau này, cô chỉ muốn mọi thứ có thể thuận theo tự nhiên.
 
Nếu như ông ấy và Lâm Vận thật sự có tình, cô sẽ thành tâm chúc phúc, đây là những gì cô nợ ba cô.
 
Thế sự khó lường, nếu đã được sống lại, cô hy vọng ba cô có thể vui vẻ, có thể hạnh phúc.
 
Không biết vì sao, hốc mắt Thời Gia Hoan đột nhiên hơi ướt, từ lúc mẹ của Thời Hạ đi rồi, giữa ông và Thời Hạ như luôn cách một tầng sương, nhưng mà hiện tại, một câu bình thản này của Thời Hạ đã đánh vỡ cục diện bế tắc này.
 
Thời điểm Thời Gia Hoan tìm nói chuyện này Lâm Vận, Thẩm Nhất Thành đang ngồi ở một bên.
 
Bởi vì Thời Hạ đổ oan chuyện của cậu nên đã xin lỗi với mẹ cậu, những việc này cậu đều biết hết.
 
Lúc này lại nghe thấy Thời Gia Hoan đến nhờ Lâm Vận chăm sóc Thời Hạ, Thẩm Nhất Thành cảm thấy có chút không thích hợp.
 
Con người Thời Hạ, nói sao đây…
 
Thẩm Nhất Thành tự nhận trong mười tám năm của bản thân, nhìn người chưa sai bao giờ.
 
Thời Hạ là người đầu tiên.
 
Cô ngụy trang rất tốt.
 
Cô chỉ vào cậu nói, “Là Thẩm Nhất Thành đẩy con.”
 
Cô không cần chực khóc lã chã cũng thể hiện được biểu cảm bị ức hiếp, cứ nhàn nhạt một câu như vậy, lại vô tình làm người khác tin tưởng, nếu Thẩm Nhất Thành không phải đương sự, e là chính cậu cũng tin.
 
“Chỉ cần Hạ Hạ vui, em tất nhiên sẵn lòng.” Lâm Vận cũng có chút bất ngờ.
 
“Đây là tự nó nhắc, chuyện của Nhất Thành nó cũng vừa nói với anh, đứa nhỏ này bình thường rất ngoan, sự việc lần trước xác thật là nó sai rồi, Nhất Thành con đừng để ý.” Thời Gia Hoan nói xong lời cuối cùng thì nhìn về phía Thẩm Nhất Thành.
 
Thẩm Nhất Thành đang ngồi phía sau quầy thu ngân, lật lật một quyển sách cầm trong tay, nghe vậy thì lắc đầu, “Không sao đâu chú.”
 
Chuyện này cứ được quyết định như vậy, hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Vận đột nhiên nhớ tới một chuyện , “Không phải anh nói cai thuốc sao? Sao hôm qua lại bảo Hạ Hạ đến đây mua thuốc lá?”
 
“A?” Thời Gia Hoan sửng sốt một chút, vừa lúc điện thoại vang lên, Thời Gia Hoan bắt máy, thuận tiện vẫy tay với Lâm Vận, sau đó đi ra ngoài, “Cậu tới rồi, tôi lập tức ra đây, cậu dừng xe ở bên đường đi.”
 
Lâm Vận lắc đầu, “Chuyện cai thuốc đúng là không phải chuyện đơn giản, người kiên trì như ông ngoại con không nhiều lắm.” Ông ngoại của Thẩm Nhất Thành hơn bốn mươi tuổi hút thuốc hơn ba tháng thì cai thuốc, rất nhiều năm sau cũng không hút một điếu nào nữa.
 
Thẩm Nhất Thành nhẹ nhàng nhíu mày, không biết vì sao nhớ tới chuyện đêm qua, lúc người kia đâm vào lòng ngực cậu, ngoại trừ hương thơm nhàn nhạt vốn có của con gái, dường như còn thoang thoảng mùi thuốc lá.
 
Là cậu ngửi sai rồi sao?
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.