Nước Mắt Coolboy

Chương 15: Linh Đan trở về




Tình yêu:

Cũng giống như đôi giày vậy

- Chiếc đẹp thì ko đi vừa

- Chiếc vừa thì ko đẹp nhất

- Hãy chọn cho mình đôi vừa chân & hợp với bạn

- Chứ đừng chọn đôi đẹp nhất mà ko vừa chân

- Vì … chân bạn sẽ đau & ko thoải mái

Yêu hoàn hảo 1 ng chứ đừng tìm 1 ng hoàn hảo để yêu :')

--------------------------------------------------------------------

Sáng sớm, tại nhà hắn, hắn đang ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại gọi đến. Một số máy khá lạ cũng khá quen, hắn nhấc mấy.

+Alo

+Anh Phong, em là Linh Đan nè. Bên kia, giọng một cô gái ẻo lả phát sợ vang lên làm hắn thoáng rợn người.

+Linh Đan? Có việc gì. Hắn bình tĩnh lại, nhớ đến việc nó bị tai nạn làm hắn không thể nào ưa nổi nhỏ.

+Người ta nhớ anh muốn chết đi được, lặn lội từ Mĩ về để gặp anh, em đang ở sân bay anh ra em đón em nha. Cái giọng ẻo lả ấy lại tiếp tục cất tiếng.

+Không rảnh. Tự bắt xe. Hắn lạnh lùng. Ở đầu dây bên kia, cô gái đang tức điên lên vì sự lạnh lùng của anh.

+Em không biết, anh phải đến đón em, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu. Cô gái kia nói sau đó cúp máy luôn. Khuôn mặt hắn thoáng lo lắng ngay sau đó lập tức bình thường lại. Anh xuống nhà gửi xe, lấy xe ra rồi phóng đi luôn, hôm nay anh cúp học.

Ở sân bay, một cô gái mái tóc màu nâu hạt dẻ với khuôn mặt nhỏ nhắn mang nét xảo quyệt, không khó có thể nhận ra sự giả tạo trên mặt cô gái này (Alice: chết chết, diễn mà để lộ mặt thế này thì sao mà diễn nổi. Đan: mày nói gì. Alice: nói gì kệ tui). Linh Đan một tay xách vali một tay cầm điện thoại, lâu lâu lại xem giờ. Khoảng 10 phút sau, xe hắn đã đến nơi, nhỏ vui vẻ vẫy tay với hắn, miệng cười toe toét. Ngược lại với vẻ mặt tươi cười của nhỏ, hắn mang khuôn mặt chán chường đến gặp nhỏ, một phần vì câu nói lúc nãy đủ sức đe dọa đối với hắn, nó mất trí nhớ 1 lần vì nhỏ lần này mà để nhỏ ra tay nữa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, hắn là chủ thế giới ngầm nhưng không thể lúc nào cũng ra tay để cứu nó được, nhỡ lúc sơ sẩy mà nó gặp chuyện gì thì hắn phải làm sao chính vì thế hắn phải cố gắng dẹp cảm giác phiền phức qua một bên để đến đón nhỏ.

_Lâu không gặp, anh khỏe không. Nhỏ hớn hở.

_Chưa chết. Hắn lười biếng đáp. Nhỏ nghe vậy khuôn mặt đột nhiên cứng lại sau đó có phần lạnh lùng cộng thêm tức giận, đố kị

_Con nhỏ thế nào?

_Nhờ phúc của cô nên chưa chết. Về. Hắn nói xong, đi ra lấy xe trước mặc kệ nhỏ đứng đó. Linh Đan thấy hắn đi vội vàng xách vali đi theo vào xe. Hắn đưa nhỏ đến một ngôi biệt thự nằm trong khu phố dành riêng cho người giàu nằm trong con hẻm rộng lớn. Trên đường đi, nhỏ cứ lảm nhảm khiến hắn phát mệt. Nhỏ lại lục đục tự xách vali vào nhà, mở cửa cho hắn đi xe vào

_Anh vào nhà chơi

_Không rảnh.

_Lâu lắm mới gặp, anh không vào chơi nổi một chút à.

_Không.

Nói xong, hắn lùi xe rồi đi luôn, nhỏ đứng đó, hướng mắt theo bong chiếc xe limo đang khuất dần, trong lòng hiện hữu hai dòng cảm xúc cũng là hai suy nghĩ, một là đau lòng, tim nhỏ nhói lên, hắn lúc nào cũng lạnh lùng với nhỏ, phải làm sao hắn mới có tình cảm với nhỏ, phải làm sao thì nhỏ mới được như nó, song song với dòng cảm xúc đó lại dậy lên nỗi ghen tị và một chút nản lòng, nhỏ có nên buông tha cho 2 người hay không.

_Em sẽ chẳng bao giờ có được trái tim anh đúng không, hay là em từ bỏ nhé. Dòng suy nghĩ đó chỉ vụt lên trong vài giây lập tức suy nghĩ khác hiện lên, giống như nhỏ có 2 linh hồn vậy.

_Anh sẽ là của em. Nhỏ mỉm cười, không rõ là chua xót hay cười nửa miệng, nụ cười do sự pha trộn giữa 2 linh hồn trong nhỏ.

[Sau đây Alice sẽ giới thiệu sơ qua cho mọi người hiểu về 3 người này:

Nhỏ: Huỳnh Linh Đan 16 tuổi, con gái của chủ tịch tập đoàn điện lực chi nhánh Việt Nam, thích hắn.

Nhỏ gặp hắn vào một lần đi dự tiệc của tập đoàn, lúc đó hắn đã là người yêu của nó, hai người đi dự tiệc cùng nhau ở buổi tiệc ấy, ngay lần đầu gặp mặt nhỏ đã yêu hắn nhưng nhỏ biết tình hình bây giờ, nhỏ chẳng thể làm gì cả, trái tim của hắn đã mãi là của nó có làm gì cũng chẳng được. Tâm hồn của nhỏ lúc đó thật thánh thiện, giống thiên thần vậy, nhỏ không phải người chảnh chọe cũng không mưu mô tính toán như bây giờ. Lúc ấy, nhỏ luôn ngưỡng mộ trước tình yêu của 2 người và chỉ đứng sau để nhìn hắn. Rồi một đêm, nhỏ đang tựa lưng vào tường, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhỏ đang suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình. Một giọng nói vang lên:

_Cô yêu Minh Phong mà, đúng không. Giọng nói cất lên, trong giọng nói đó hiện rõ nét xấu xa. Nhỏ giật mình, nhìn quanh căn phòng, không có ai cả rồi nhỏ giật mình nhận ra, đó chính là cái bóng của nhỏ, cái bóng biết nói.

_Đừng sợ, tôi là không cô, tôi cũng là một phần của tâm hồn cô nhưng tôi lại là một linh hồn khác, hai chúng ta trú ngụ trong cùng một cơ thể.

_Tại sao cô có thể nói chuyện với tôi.

_Cô đừng hỏi nhiều, trả lời câu hỏi của tôi đi.

_Tôi..tôi..tôi. Nhỏ ấp úng.

_Cô yêu Phong đúng không.

_Tôi…..

_Cô yêu cậu ta, cô biết mà.

_Nhưng…. Mỗi câu nói của cái bóng kia giống như đang xâm chiếm tâm trí của nhỏ, nhỏ yêu Phong, đúng vậy.

_Tôi yêu Phong. Cuối cùng nhỏ cũng đã nói ra được.

_Vậy sao cô không giành lại cậu ta, tôi biết cậu ta đã có bạn gái nhưng rồi sao chứ, cô vẫn giành được.

_Tôi không làm được, trái tim của anh ấy đã thuộc về chị Linh rồi. Nhỏ nói.

_Cô có thể giành lại được.

_Có thể sao? Nhỏ ngây ngô hỏi

_Đúng , có thể.

_Nhưng còn chị Linh…

_Mặc kệ cô ta, hãy nghĩ cho cô trước đi.

_Không, tôi không làm được như vậy, chị Linh và anh Phong yêu nhau thật lòng, tôi không thể làm, không thể làm.

_Cô có thể, cố thể, cô yêu cậu ta, cô muốn có cậu ta, đừng tỏ ra thánh thiện nữa. Những câu nói đó giống như thần trú làm nhỏ mơ màng đi rồi sau đó chỉ nghe loáng thoáng rằng

_Cơ thể này từ nay sẽ là của tôi, tôi sẽ giành lại Phong, đồ thánh thiện ngu ngốc như cô sẽ chẳng có được anh ấy, nếu cô không chịu làm thì tôi sẽ tự giành lấy. Sau đó, nhỏ trở thành một phần nhỏ của tâm hồn mình nhưng than thể kia chẳng phải của nhỏ nữa, nó là của linh hồn xấu xa kia mất rồi. Nhỏ chẳng biết làm gì để lấy lại than xác của mình cả.]

----------------------------------------------------------------------

Tại bar PTN, hắn đang ngồi trong phòng vip 1 cùng với Tùng, khuôn mặt đăm chiêu kèm theo một chút rối bời.

_Vẫn muốn tiếp tục? Tùng hỏi.

_Ừ. Hắn trả lời

_Mày có chắc đủ can đảm không?

_Không chắc nhưng sẽ cố.

_Cô ta về nước rồi.

_Biết.

_Linh đang bị đe dọa, mày định làm thế nào.

_Cũng chưa biết, tùy cơ vậy

_Mày thật sự muốn tiếp tục tìm lại trí nhớ cho Linh?

_Thật.

_Rồi, vậy cố lên, tao sẽ cố gắng giúp mày.

_Cảm ơn.

Hai người ngồi đó, không nói gì, chỉ uống rượu, hết chai này đến chai kia, cho đến khi say mèm.

------------------------The End------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.