Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 9-1: Trưởng thành (1)




Cuộc sống là những chuỗi ngày dài, cho dù được đúc bằng vàng hay được rèn bằng sắt, được bện từ gai hay được kết từ hoa, nếu một ngày không thể tự tay tạo ra chiếc nhẫn vàng cho riêng mình, thì coi như không thể sống như vậy cả đời.—Charles Dickens.

Buổi chiều thứ tư, trường đại học công bố việc xử lý Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu gian lận bài thi, thông tin này lập tức trở thành đề tài chấn động toàn trường, “Top ten” chủ đề trên BBS (9.1) của trường có đến 6 bài thảo luận về bọn họ. Mấy đứa bạn học đang thảo luận xôn xao kịch liệt thì Nhan Hiểu Thần lại không có mặt ở trường, cô đã đi ra ngoài tìm chỗ thuê phòng ở gần trường, mãi cho đến 8 giờ tối mới mệt mỏi trở về.

(9.1) BBS (Bulletin board system: hệ thống bảng thông tin) là một hệ thống máy tính chạy phần mềm cho phép người dùng kết nối và đăng nhập vào hệ thống bằng cách sử dụng một chương trình thiết bị đầu cuối (terminal system: điều khiển bằng các câu lệnh).Sau khi đăng nhập, người dùng có thể thực hiện các chức năng như tải lên và tải về phần mềm và dữ liệu, đọc tin tức và bản tin, tin nhắn, trao đổi với những người dùng khác, hoặc thông qua email, bảng tin công khai, và đôi khi thông qua trò chuyện trực tuyến. Ngoài ra BBS còn cung cấp các trò chơi online. (wiki)

Ngụy Đồng trước đó đã dặn dò Lưu Hân Huy và Ngô Thiến Thiến, không ai được nhiều chuyện hỏi, mọi người cũng cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng phải tìm đề tài khác để nói, cũng không biết nên nói cái gì, nên cả bọn đều im lặng, không khí trong phòng có vẻ như rất khó chịu. Nhan Hiểu Thần rửa mặt xong, lập tức lên giường, kéo rèm lại, ngăn cách không gian riêng nho nhỏ của mình, làm cho mọi người ai nấy đều thở ra nhẹ nhõm.

Thẩm Hầu gọi điện thoại cho cô, “Em về ký túc xá rồi à?”

“Ừ.”

“Tìm được phòng chưa?” Buổi sáng hôm nay Thẩm Hầu gửi blog cho Nhan Hiểu Thần thì cô nói cho hắn biết việc muốn tìm chỗ thuê phòng, cô muốn nhanh chóng chuyển ra ngoài.

“Đi nguyên một ngày, vẫn chưa tìm được chỗ nào thích hợp. Bên anh thế nào rồi?”

“Ba anh bắt anh phải về công ty của gia đình làm việc, cũng là nhân viên bán hàng, nhưng lương mỗi tháng tạm thời chỉ có 1800 đồng, ba còn nói cắt luôn phụ cấp mỗi tháng, bảo rằng anh kiếm bao nhiêu thì tiêu xài bấy nhiêu, tự sinh tự diệt.”

Nhan Hiểu Thần an ủi hắn nói: “Vậy tiêu xài tiết kiệm lại một chút!”. Xảy ra chuyện như vậy, bản thân Thẩm Hầu cũng mất công việc bán hàng trước kia, tuy rằng ba của hắn nói ra mấy câu tàn nhẫn, nhưng vẫn là muốn mở cho hắn một con đường thoát. Giọng nói của Thẩm Hầu ngược lại rất nhẹ nhàng, “Khinh anh sao! Lương tạm thời 1800 đồng, còn được trích phần trăm hoa hồng, chẳng lẽ anh chỉ lấy được mớ lương tạm thời đó thôi à? Đúng rồi, xế chiều nay ba mẹ anh đã về nhà, ngày mai anh đến trường tìm em, đừng đi ra ngoài, cứ ở lại ký túc xá đợi anh.”

“Ừ.”

Hai người lại tâm sự thêm vài câu, Thẩm Hầu cúp điện thoại, bảo Nhan Hiểu Thần nghỉ ngơi sớm.

Nhan Hiểu Thần nằm ở trên giường, đang nhắm mắt định thần thì nghe được tiếng đẩy cửa phòng, hai bạn nữ cùng khoa nhưng khác ngành vừa cười vừa nói bước vào.

“Nhan Hiểu Thần còn chưa về à? Cô ta sẽ không xấu hổ gặp bạn bè rồi cứ như vậy mà biến mất chứ?”

“Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần đã chia tay rồi phải không? Các cậu chắc cũng biết rồi chứ gì? Mấy ngày nay, thật ra Thẩm Hầu không có đến tìm Nhan Hiểu Thần đúng chưa?”

Lưu Hân Huy dùng tay ra ý bảo Nhan Hiểu Thần đang ở phía trong rèm, nhưng mấy cô gái đang nói rất cao hứng nên căn bản không chú ý.

“Không có học vị, đừng nói là công ty chính quy lớn, công ty tư nhân nhỏ cũng chẳng thèm, cô ta thảm chắc rồi! Đến lúc đó, không biết sẽ thành ra cái dạng gì?”

“Chắc lại ra quán Bar làm gái, không phải cô ta trước kia cũng đã làm rồi …”

Hai người tự biên tự diễn tự cười, Ngụy Đồng nghe qua không thể nhịn được nữa, đang muốn phát tiết ra, thì không ngờ Ngô Thiến Thiến lại nhanh hơn cô một bước. Ngô Thiến Thiến từ nhà vệ sinh đi ra, cầm cái bàn chải đang dính đầy bọt kem đánh răng, phi trực tiếp vào mặt hai cô bạn kia, hét lớn: “Cút đi!”

Hai nữ sinh theo bản năng né tránh, bàn chải không phi trúng nhưng bọt kem thì lại văng đầy mặt.

“Bọn tôi nói Nhan Hiểu Thần, mắc mớ gì đến cậu?” hai cô nàng bên ngoài thì mạnh miệng nhưng bên trong đã cảm thấy hơi sợ. Ngụy Đồng kéo cửa phòng, làm điệu bộ “mời đi giùm”, miệng nhìn như đang cười nhưng thật ra không cười, nói: “Xem như bình thường các cậu chẳng hề quen biết Nhan Hiểu Thần, không đáng phải làm mấy việc vô ích như ném hòn đá xuống giếng đâu, ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông (9.2), gió mưa trời đất thay đổi, không ai có thể may mắn cả đời, các cậu cũng sẽ có lúc gặp xui xẻo thôi, chừa cho mình chút mặt mũi đi nhé, biết là các cậu rất sung sướng khi thấy người ta gặp họa, nhưng cũng nên kín đáo một chút!”

(9.2) Sông Hoàng Hà có chu kỳ thay đổi dòng chảy là 60 năm, 30 năm chảy sang hướng đông, 30 năm chảy sang hướng tây, ý câu này nói rằng 30 năm mà còn có thay đổi, cho nên may mắn hay bất hạnh trong đời người không thể một câu mà kết luận.

Ngụy Đồng cố tình nói lớn tiếng, các sinh viên khác ở mấy phòng kế bên cũng có thể nghe được, chẳng ai nói gì. Hai nữ sinh kia cúi đầu xấu hổ, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng.

Ngụy Đồng “rầm” một tiếng đóng cửa phòng, khóa trái lại, nói với Ngô Thiến Thiến: “Thật nhìn không ra, cậu lại có khí thế như vậy.”

Ngô Thiến Thiến nghiêm mặt, nhặt bàn chải lên, không nói tiếng nào trở vào phòng vệ sinh.

Lưu Hân Huy nói: “Hiểu Thần, cậu đừng buồn, Triệu Lịch thích Thẩm Hầu, năm thứ hai có tỏ tình với cậu ấy, nhưng lại bị Thẩm Hầu từ chối, nó cố ý đến khinh bỉ cậu.”

Nhan Hiểu Thần kéo rèm ra, cười nói: “Có các cậu giúp mình, làm sao mình bị người ta coi khinh được? Mình không sao, Thiến Thiến, cảm ơn cậu!”

Mặt của Ngô Thiến Thiến không một chút thay đổi, dùng sức đánh mạnh bàn chải, không nói gì.

Lưu Hân Huy nói: “Đúng vậy, chỉ cần bản thân cậu thấy không có gì là tốt rồi, giống như trước đây vậy. Hiểu Thần, cố gắng lên!” Mặt của Lưu Hân Huy phồng lên cương quyết, dùng lực nắm chặt tay thành quyền giơ giơ ra.

Nhan Hiểu Thần cười nói: “Mình biết rồi!”

Kéo rèm lại một lần nữa, chút tươi cười của Nhan Hiểu Thần biến mất. Không thể giống như trước kia được nữa rồi, ít nhất là trong mấy dịp tụ tập hội nhóm về sau, chắc chắn sẽ không còn ai chủ động mời rủ cô và Thẩm Hầu, mà cô và Thẩm Hầu chỉ sợ sẽ không tham gia. Hơn 1 giờ chiều ngày thứ hai thì Thẩm Hầu tới đón Nhan Hiểu Thần.

Mới có một tuần không gặp nhau, nhưng một tuần này trôi qua trong lo lắng sợ hãi, Thẩm Hầu cảm thấy Nhan Hiểu Thần tiều tụy, Nhan Hiểu Thần cũng thấy được Thẩm Hầu xanh xao, hai người đều nảy sinh một loại cảm giác xa cách lâu ngày, nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Cả hai đứng trầm mặc một lúc, Thẩm Hầu nắm chặt tay Nhan Hiểu Thần, nói: “Đi thôi!”

Hai người nắm tay nhau ra khỏi ký túc xá, có lẽ bởi vì tối qua náo động đã đủ, không có bạn học nào mở miệng lắm điều mà hỏi gì nữa, nhưng ánh mắt so với mấy lời mỉa mai châm chọc càng gây tổn thương hơn. Cho dù là tia nhìn thương xót đồng tình, hay sung sướng thấy kẻ gặp họa, tất cả đều từng giây từng phút nhắc nhở Nhan Hiểu Thần, từ nay về sau, cô cùng bọn họ đã không phải là người ở cùng một thế giới.

Nhan Hiểu Thần hơi cúi đầu, tránh né ánh mắt của mọi người, Thẩm Hầu càng thẳng lưng hơn bình thường, hắn mỉm cười, nắm tay Nhan Hiểu Thần, ngẩng đầu mà bước đi qua ánh mắt tọc mạch của mấy đứa bạn. Thẩm Hầu biết hắn tỏ vẻ như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng hắn muốn chứng minh cho bọn họ thấy, mọi việc đều chẳng có gì thay đổi!

Đến cổng trường, Thẩm Hầu ngoắc gọi một chiếc taxi. Khi hai người đã lên xe, hắn nói với Nhan Hiểu Thần: “Công việc em không cần phải lo nữa, tuần tới có thể đi làm, tiền lương đúng là không được cao lắm, một tháng khoảng 3800 đồng, nếu làm tốt, về sau sẽ được tăng lương.”

Nhan Hiểu Thần nói: “Tốt đó.”

Thẩm Hầu biết hai chữ “Tốt đó” của Nhan Hiểu Thần là chân thành, nhưng chính hắn không biết làm thế nào mà tiếp nhận. Công việc trước kia của Nhan Hiểu Thần, lương tạm thời cũng đã có 300 ngàn đồng, nếu công ty làm ăn khấm khá, đến cuối năm còn có thêm tiền thưởng, 7 8 trăm ngàn là không thành vấn đề. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể làm như vậy, tìm công việc lương cao, hắn cũng có thể giúp cô tìm được, nhưng chắc chắn cô sẽ không nhận.

Taxi dừng lại trước một khu chung cư nhỏ, Nhan Hiểu Thần xuống xe, vừa đoán xem Thẩm Hầu đưa cô đến đây làm gì, vừa đi theo Thẩm Hầu vào trong.

Thẩm Hầu nói: “Buổi tối trong ký túc xá không những khóa cổng sớm, mà còn tắt đèn sớm, hồi năm nhất anh rất thích chơi game, để cho tiện việc chơi game cùng với mấy đứa bạn tụ tập, anh ra đây thuê căn hộ này, hợp đồng thuê một năm, nay còn 8 tháng nữa mới hết hạn.”

Thẩm Hầu dẫn Nhan Hiểu Thần đến căn hộ của hắn, là một căn phòng đôi. Nó không lớn lắm, nhưng sắp xếp khá hợp lý, đầy đủ ánh sáng, có hai phòng, một phòng rất rộng, một phòng khác thì nhỏ hơn nhiều, vừa đủ kê một chiếc giường đơn, một cái bàn nhỏ có giá sách cùng một ngăn tủ quần áo. Đoán chừng sáng nay Thẩm Hầu đã có quét dọn vệ sinh qua một lần, trong phòng không có một hạt bụi, còn nghe thoang thoảng mùi nước sát trùng.

“Em muốn đi ra ngoài thuê phòng ở, nhất định cũng thuê một phòng đôi, một người ở phòng đơn thì quá mắc, phòng đôi thì có thể ở ghép thêm một người, cùng chia một nửa tiền nhà, thuận lợi hơn nhiều.” Thẩm Hầu có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng Nhan Hiểu Thần, “Anh nghĩ…Dù sao em cũng muốn tìm phòng cho thuê có người ở cùng, chi bằng chúng ta cùng thuê.”

Nhan Hiểu Thần không trả lời hắn ngay mà nhìn qua căn phòng nhỏ, quả nhiên có chút gì đó cảm giác nữ tính ấm áp, đúng là Thẩm Hầu đã có ý định dành căn phòng này cho cô.

Thẩm Hầu nói: “Em yên tâm, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không làm gì cả, em sẽ tuyệt đối an toàn! Nếu không anh đổi cái khóa phòng tốt hơn một chút nhé?”

Nhan Hiểu Thần xì một tiếng cười rộ lên, liếc mắt nhìn hắn, trêu chọc hỏi: “Chẳng lẽ nửa đêm anh biến thành người sói?”

Thẩm Hầu thở phào nhẹ nhỏm, cũng bắt đầu cười, không khí buồn chán giữa hai người vơi đi vài phần. Thẩm Hầu khôi phục lại phong cách như cũ, bá đạo cợt nhả nói: “Tiểu Tiểu, cứ quyết định vậy đi! Anh rất ghét phiền toái, nên tiền thuê nhà nửa năm trả một lần, giờ tiền thuê còn đến 8 tháng, mặc kệ em có ở hay không, anh cũng đã thanh toán tiền nhà rồi, em chuyển vào đây thì ở căn phòng nhỏ kia, một tháng đưa cho anh 1000 đồng, nếu mỗi ngày làm cơm cho anh ăn, tiền thuê sẽ giảm xuống.”

Nhan Hiểu Thần đã quen với phong cách của hắn, cô đi một vòng căn phòng, hài lòng gật đầu, cười nói: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi.”

Thẩm Hầu như trút được gánh nặng, nhịn không được đến ôm Nhan Hiểu Thần vào lòng. Kỳ thật trước kia hắn có nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp, hai người sẽ thuê phòng ở chung, khi đó mọi chuyện sẽ rất hợp lý, khẳng định nói một tiếng với Nhan Hiểu Thần là được. Nhưng mọi chuyện xảy ra làm cho hôm nay hắn khó mở miệng, sợ Nhan Hiểu Thần đi tìm chủ nhà tra hỏi tiền thuê, rồi sợ cô ngại vì biết hắn giúp cô chuyện tiền bạc, nhưng Nhan Hiểu Thần lại không hỏi gì cả, cô đem lòng tự ti kêu ngạo của mình dằn xuống, giúp hắn có cơ hội bù đắp lại lỗi lầm, làm cho hắn không đến mức phải áy náy hành hạ mỗi đêm mà ngủ không được ngon giấc.

Nhan Hiểu Thần cũng nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Hầu, cô muốn buông ra, nhưng Thẩm Hầu lại không nhịn được càng lúc càng dùng sức, siết chặt cô vào trong ngực mình. Hắn ước muốn có thể dùng lồng ngực của mình làm nơi nương tựa, che chắn cho cô trước mọi phong ba bão táp, rất nhiều lời xin lỗi muốn nói đều không nói ra được bởi vì quá vô dụng; rất nhiều câu hứa hẹn muốn thốt ra nhưng đều không thành câu bởi vì quá giả dối. Qua từng đêm tối, nếm trải từng cái khó chịu, dằn vặt, áy náy đến mức không thể ngủ được, hắn đã lần này đến lần khác thề với chính mình, hắn nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ vì cô mà sẵn sàng che nắng che mưa, khiến cho cô mãi mãi hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.