Nữ Sinh Báo Thù

Chương 12




Sau khi về phòng, Dạ Điệp vội vàng cầm ba lô rồi bước ra ngoài

Dù biết anh vẫn chưa biết chuyện mình mang thai rồi phá thai nhưng tâm lí sợ hãi khiến cô không thể bình tĩnh được

"Điệp Điệp. Điệp Điệp"

Đằng sau vọng tiếng gọi của Dạ Lãnh

Cô như người mất hồn, cứ như điên chạy về phía trước

"Bíp bíp"

Tiếng còi xe ngày càng gần

"Cẩn thận"

Bỗng anh hét lên một tiếng

Lúc này Dạ Điệp mới hoàng hồn khi thấy một chiếc ô tô đang lao như điên về phía mình

Cô như chôn chân tại chỗ, không biết phải làm thế nào, cổ họng ứ lại phát không ra tiếng

"Bíp bíp"

"Cô gái tránh ra. Xe đang tới kìa "

"Trời ơi mau tránh ra"

Tiếng còi xe dồn dập, tiếng mọi người la hét kêu cô tránh ra

Mọi thứ hỗn loạn, nó xoay vòng vòng

Hơi thở của Dạ Điệp trở lên dồn dập, đầu trở lên nặng dần, trước mắt khung cảnh trở lên mờ dần

Cuối cùng cô ngã gục xuống đường

May thay Dạ Lãnh vừa lúc lao tới ôm lấy cô lao về bên phía kia đường

"Kít"

Chiếc xe ô tô phanh gấp một cái, tạo thành một đường chéo trên đường

Dạ Lãnh vội ngồi dậy, lay người con gái trong lòng mình

"Điệp Điệp. Em sao vậy? Điệp Điệp"

Mọi người xúm lại hỏi han cô

"Chàng trai. Cô gái đó có sao không?"

"Trời ơi. Sao lại tự nhiên lao ra đường thế?"

Sắc mặt của Dạ Lãnh bây giờ cực kì kém, cả người toả ra khí lạnh khiến cho mọi người xung quanh sợ hãi

"Có chuyện gì vậy?"

Một giọng nam trầm truyền tới

Lê Duật xen vào chỗ đông người xem có chuyện gì

Nhìn thấy cô gái đang bất tỉnh kia, anh chợt nhíu mày

Sao lại là cô ta?

Vốn dĩ anh ta đang định về nhà theo lệnh của mẫu hậu đại nhân

Đi qua thấy mọi người xôn xao nói có tai nạn giao thông nên vội đến

Ai mà ngờ lại là cái cô gái này chứ?

Sáng vừa hăng hái đi đổ vỏ táo vào đầu anh bây giờ lại nằm bất tỉnh ở đây

Nhìn bộ dạng này của cô ta thật sự quá trái ngược với lúc tỉnh

Lê Duật bước tới sờ trán, xem sắc mặt của cô rồi nói với Dạ Lãnh

"Mau đưa cô ta vào viện"

Dạ Lãnh vì tình trạng của Dạ Điệp mà tâm tình không tốt nên giọng nói lạnh đến mức đông cứng người đối diện

"Anh là ai?"

Lê Duật rùng mình một cái rồi trả lời

"Tôi là bác sĩ. Được chưa? Mau đưa cô ta vào bệnh viện đi"

Lúc này Dạ Lãnh mới trên tâm bế Dạ Điệp lên rồi đi theo anh ta

[....]

Lúc Dạ Điệp tỉnh dậy cũng là 7 giờ tối

Cô mệt mỏi mở mắt và thấy anh yêu của mình đang ngồi bên cạnh

"Anh yêu"

Thấy Dạ Điệp tỉnh dậy, Dạ Lãnh vội bấm nút gọi bác sĩ rồi nắm lấy tay cô

"Em sao rồi? Có chóng mặt không? Có đau đầu không?

Dạ Điệp lắc đầu rồi nhìn vào cánh tay anh

"Anh bị thương rồi?"

Anh nhìn vào cánh tay mình rồi đáp

"Không sao. Bị thương nhẹ thôi"

Cô phồng má quát

"Cái gì mà chỉ thương nhẹ thôi. Em nuôi anh để anh trắng trở đẹp trai. Bị thương thế này thì làm sao được. Mau đi băng bó cho em"

Nhìn cô gái nhỏ đang xù lông trước mặt, anh bật cười

"Rồi rồi. Chờ bác sĩ khám cho em xong anh sẽ đi"

"Xem ra cô hồi phục rồi nhỉ"

Dạ Điệp nghe thấy giọng nói này liền thắc mắc

Nghe quen quá

Hình như cô gặp người này rồi thì phải

Quay sang nhìn người mặc áo bác sĩ đang tiến vào, cô thốt lên một tiếng

"Đồ đàn bà. Sao lại là anh?"

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.