Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 11: Không có năng khiếu




Tần Khanh ăn rất ít, cả bữa cơm chỉ chăm chăm một suy nghĩ không biết Tiêu Tự Trần dùng phương pháp gì để phá án do vậy đôi đũa trên tay cô chuyển động với tốc độ rùa bò.

Trái lại, Tiêu Tự Trần ăn rất ngon miệng, hai mươi phút sau món cà chua xào trứng sạch bách.

Đại thần mỉm cười hài lòng, đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn Tần Khanh, ánh mắt phảng phất vài phần không thể tin được, anh thở dài thấp giọng nói: “Không ngờ mùi vị cà chua chín cũng không tệ lắm!”

Tần Khanh ngay lập tức buông đũa, nghe người nào đó lần thứ hai khích lệ ‘Cũng không tệ lắm’, cô đã hoàn toàn miễn dịch.

Nói chung những vấn đề liên quan đến anh nhất định sẽ là hoàn mỹ, còn những thứ chẳng có chút quan hệ gì thì trong miệng anh mãi mãi sẽ chỉ là ba chữ …

Cũng không tệ lắm!!!

“Giáo sư Tiêu dùng bữa xong rồi sao?”

“Ừ!”, Tiêu Tự Trần nhẹ giọng đáp lời sau đó hai bàn tay đan nhau, chiếc hàm tinh xảo đặt trên đôi tay ấy, nhìn chằm chằm Tần Khanh.

Tần Khanh bị nhìn chòng chọc có chút sợ hãi, cảm giác tóc tai phía sau dựng ngược hết lên, giống như một con nhím đang xù lông tự bảo vệ mình.

“Ha …”

Một tiếng cười khẽ vang vọng, Tần Khanh giương mắt nhìn Tiêu Tự Trần, người đàn ông này hai mắt vẫn sáng rỡ.

“Sao cô căng thẳng vậy?”

“Tôi … không …”

“Trả lời nhanh như vậy sao???” Tiêu Tự Trần thu cánh tay về, tựa vào thành ghế, nửa cười nửa không.

Tần Khanh thông minh, giữ im lặng.

Ánh mắt Tiêu Tự Trần quá mức sắc bén và trong vắt như nước hồ. Bạn chỉ mơ hồ nhìn thấy anh ấy, nhưng anh ấy lại có thể thấu triệt tâm tư của bạn.

Rõ ràng vừa rồi cô cảm thấy rất căng thẳng, một sự căng thẳng không tên.

“Thật ra rất đơn giản!”, Tiêu Tự Trần thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, “Cô có thể đứng dưới góc độ của hung thủ để suy nghĩ vấn đề.”

Tần Khanh nhíu mày, hai mắt nheo lại, bắt đầu suy nghĩ lời nói của Tiêu Tự Trần.

“Bên trái!”, thanh âm Tiêu Tự Trần nhàn nhạt vang lên, Tần Khanh theo bản năng quay sang bên trái …

Nhưng chẳng có gì bất thường.

Cô kinh ngạc quay sang Tiêu Tự Trần nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không chuyện gì!”, Tiêu Tự Trần nhíu mày, nói lảng sang chuyện khác: “Hung thủ một năm trước gây ra hai vụ án, một năm sau mới tiếp tục gây án. Vậy năm vừa rồi hắn đi đâu?”

Đi đâu?

Tần Khanh nhíu mày, chậm rãi đáp lời: “Có khả năng hắn không tìm được cơ hội?”

“Như vậy, tại sao hắn giết người rồi mới muốn đi cưỡng hiếp?”

Tần Khanh mím mím môi, một lúc lâu sau khẽ cong môi trả lời, nhưng tốc độ rất chậm: “Hay là … bởi vì … hắn … mắc bệnh pedophilia(1)”

(1) Pedophilia – Ấu dâm: là một chứng rối loạn tình dục bao gồm những ham muốn tình dục mạnh mẽ liên tục mà đối tượng muốn quan hệ là trẻ em. Người bệnh phải ít nhất 16 tuổi và lớn hơn trẻ bị hại ít nhất 5 tuổi. Các hành vi bao gồm nhìn, vuốt ve, thủ dâm và ép quan hệ tình dục.

Tiêu Tự Trần nghe xong cười rung người: “Đúng là cô chẳng có chút năng khiếu nào hết!”

Anh ung dung thốt lên nhưng lọt đến tai Tần Khanh, cô lại cảm thấy có chút khó chịu.

Thực sự là một câu mỉa mai đầy khinh bỉ.

Tần Khanh cụp mắt không nói nữa. Người đàn ông kia bỗng nhiên lên tiếng: “Tuy nhiên cũng không phải không có cách cứu chữa!”

Anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Khanh, cong môi nói: “Ít ra còn biết đến từ Pedophilia!”

Tần Khanh giật giật khóe miệng, tên đàn ông này đúng là vừa đấm vừa xoa.

Chờ đến khi Tần Khanh chú ý đến anh lần thứ hai, thì đối phương đã đứng dậy, một tay đút túi quần, tay kia đung đưa theo nhịp bước chân.

Bóng lưng cao lớn đứng quay lưng về phía cô, tiến đến gần nơi ngập tràn ánh sáng mặt trời.

Tần Khanh hơi nheo mắt thì nhìn thấy bóng dáng Tiêu Tự Trần bỗng nhiên cúi gập xuống, lúc bật người trở lại đã thấy trong tay là chiếc quần kaki!

Ánh mặt trời trong suốt như pha lê chiếu vào chiếc bồn tắm lớn, xuyên qua chiếc rèm dây, cho đến khi ánh sáng truyền đến các khớp tay của anh cũng đã dịu đi vài phần. Nhưng cũng khiến Tần Khanh trông thấy rõ ràng, bởi so với ánh đèn giải phẫu trắng đen trong phòng khám nghiệm thì đây đã quá đủ sáng.

Vẫn là chiếc vòng thẫm màu trên cổ tay trắng muốt, đẹp đẽ khiến người khác không thể rời mắt.

Tần Khanh nhìn lông mày của anh cau lại thành một đường, ngón cái và ngón trỏ tay phải cẩn thận từng li từng tí nắm một góc quần, hai ngón tay bên trái nhanh chóng mò vào túi quần.

Anh cứ yên tĩnh mà hành động, nhưng đôi môi khẽ nhếch đã bán đứng anh …

Tiêu Tự Trần ngay cả với quần của chính mình cùng ghét bỏ đến cực điểm …

Tần Khanh thật sự muốn bật cười. Tiêu Tự Trần cuối cùng cũng mò được vật cần tìm trong túi, sau đó xoay người hướng về bàn ăn. Tần Khanh cố nín cười, khóe miệng bụm chặt, đôi mắt lặng lẽ quan sát Tiêu Tự Trần.

Thời khắc này, cô muốn biết rốt cục anh là hạng người gì, có quá khứ ra sao, bạn bè thế nào, tương lai rồi đi về đâu …

Tiêu Tự Trần kéo ghế ngồi xuống, cầm trong tay một tờ giấy đặt ngay ngắn lên bàn, đẩy đến trước mặt Tần Khanh.

Tần Khanh đưa tay nhận lấy, trên tờ giấy là nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, giống y hệt nét chữ trên tờ ghi chú dán trước cửa nhà cô buổi sáng hôm ấy.

Cô biết đây là nét chữ của Tiêu Tự Trần.

Mặt trên là sơ đồ chi chít các mối quan hệ, trình tự thời gian của nhân vật đó, bối cảnh gia đình, nghề nghiệp đã từng trải qua … Hết tất cả các hoạt động xã hội của một người được kể một cách sinh động trên giấy.

Nước mắt Tần Khanh đột nhiên dâng đầy khóe mi, không cần nói cũng biết đó chính là khiếp sợ.

Đây chính là dòng suy nghĩ trong lúc phá án của anh, không quá tỉ mỉ, nhưng có thể thu hẹp được phạm vi của hung thủ, hoặc cũng có thể nói đã xác định được thân phận hung thủ.

Ánh mắt Tần Khanh ngưng đọng trên tờ giấy, từng chữ ngay ngắn như có cánh, bay vào đầu cô.

Nam giới, khoảng chừng 25 – 28 tuổi. Mắc bệnh đồng tính luyến ái. Có thể là một thầy dạy trẻ nhỏ, giáo viên tiểu học, cảnh sát, hoặc quanh năm làm việc công ích.

Người này bình thường ăn mặc chỉnh tề, làm việc nhã nhặn, ở cùng với ba mẹ.

Tuổi thơ đã từng bị xâm hại, rất có thể đã tiếp nhận điều trị tâm lý hoặc từng ở trong bệnh viện tâm thần. Có 70% khả năng đã ngồi tù khoảng một năm.

Tần Khanh đặt tờ giấy trong tay xuống bàn, đôi mắt nheo lại.

Nếu điều tra dựa vào thông tin của Tiêu Tự Trần cung cấp, như vậy hung thủ sẽ nhanh chóng xuất đầu lộ diện.

Nhưng những thông tin này làm sao anh ấy có được?

Tần Khanh ngẩng đầu, tóc mái che kín mắt, cô gạt tóc qua một bên, đôi mắt phảng phất nhìn thấy ánh hào quang chói mắt.

Cô lắp bắp, câu nói còn chưa thốt lên đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang.

Tần Khanh vô thức nhìn lên màn hình, là Tề Lục gọi đến. Lông mày cau nhẹ, do dự không biết có nên nhận điện hay không thì thanh âm trầm thấp của Tiêu Tự Trần truyền đến.

“Cho phép cô nghe!”

Tần Khanh nheo mắt, giọng Tề Lục vang lên trầm ổn bên tai.

“Pháp y Tần, vụ án phá rồi!”

Tần Khanh kinh ngạc, “Nhanh như vậy sao?”

Đối phương trầm mặc vài giây, sau đó trịnh trọng tiếp lời: “Theo manh mối Giáo sư Tiêu cung cấp, rất nhanh đã điều tra ra, phát hiện trong nhà hắn có rất nhiều ảnh người chết cùng di vật.”

Ánh mắt Tần Khanh chuyển hướng về phía Tiêu Tự Trần, người đàn ông dương dương tự đắc: “Bây giờ mới biết tôi, có phải cảm thấy vô cùng tiếc nuối không?”

Tiêu Tự Trần chậm rãi đứng dậy, hai tay chống trên mặt bàn, áp sát gương mặt Tần Khanh: “Thế nào? Bản thân có đủ tư cách điều tra hai vụ án kia hay không?”

Tiêu Tự Trần không đợi nghe câu trả lời, bởi xuyên qua cặp mắt trong vắt như pha lê kia đã nghe thấy tiếng nói từ đáy lòng của cô.

Anh xoay người đi vào phòng tắm, lần này cả hai bàn tay đều ở phía ngoài, không đặt tay vào túi quần như phong cách thường thấy của Tiêu Tự Trần.

Bởi vì vừa rồi đôi bàn tay này cầm chiếc quần cũ và tờ giấy, mấy con vi khuẩn chết tiệt chắc chắn vẫn còn lưu lại trên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.