Nữ Minh Tinh Ngày Nào Cũng Muốn Huỷ Hôn Với Ông Chủ!

Chương 29-30: 29: Luyến Tiếc Chia Xa - 30: Kết Thúc Ngày Cuối Ở Phim Trường




29: Luyến Tiếc Chia Xa


“Anh Đặng Luân, ở bên này.” Trúc Lan vẫy tay ra hiệu với Đặng Luân, thấy bên cạnh anh có thêm một người con gái khác thì cũng không hề thay đổi sắc mặt. Đợi hai người họ ngồi xuống, cô mới giả vờ hỏi: “Đây là ai vậy anh?”

Đặng Luân chủ động trải khăn lên đùi Uyên Vi rồi rót cho Uyên Vi ly nước ấm, sau đó mới trả lời Trúc Lan: “Đây là người yêu của anh, tên Uyên Vi.”

“Ồ!” Trúc Lan mở tròn mắt, nhưng sâu thẳm nơi đáy mắt không hề có vẻ gì ngạc nhiên. Cô quay về nước, theo đuổi tình yêu thì cũng đã tìm hiểu kỹ càng mọi thứ, kể cả cô nàng tên Uyên Vi này. Tuy nhiên, cô không phản ứng gì thái quá, chỉ niềm nở nở nụ cười: “Chào chị, em là Trúc Lan, cũng là vị hôn thê từ nhỏ của anh Đặng Luân.”

“Vị hôn thê?” Uyên Vi ngẩn người. Cô ấy chấp nhận ở bên Đặng Luân sau lần tỏ tình thứ năm. Vừa mới chuẩn bị tâm lý vượt qua sự khác biệt về giai cấp, cô ấy lại gặp phải chuyện anh có vị hôn thê từ nhỏ.

“Trúc Lan, đừng có nghịch.” Đặng Luân nhắc nhở, tay vẫn không ngừng gắp đồ ăn cho Uyên Vi, và âm thầm ở dưới bàn nắm chặt tay cô ấy.

Trúc Lan nhúng vai, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng thương hiệu có phần kiêu ngạo: “Em nói có sai đâu. Bác gái đến giờ vẫn bảo em là con dâu nhỏ mà. Chắc bác vẫn chưa biết việc anh với chị Uyên Vi đâu nhỉ?”

Đặng Luân trầm ngâm vài giây rồi lắc đầu, nhìn người mình yêu thương bên cạnh một cách khó xử. Riêng Trúc Lan vẫn cong môi, dù ánh mắt như dao như găm đâm về phía Uyên Vi. Thấy cô ấy gắp đồ ăn cho anh, cô tặc lưỡi, sau đó cầm đôi đũa khác mà gắp bớt ra:

“Cô không biết anh ấy dị ứng với thứ này à? Còn nữa, anh ấy không thích ăn hành vì sẽ dễ bám mùi hôi. Đây là bạn gái mà anh đích thân tìm sao?”

Trúc Lan tỏ hẳn vẽ khinh thường, rồi chủ động đặt tay mình lên tay của Đặng Luân: “Chỉ có em mới hiểu anh thích gì và cần gì. Người ngoài không thể nào biết rõ đâu.”

“Được rồi Trúc Lan.” Đặng Luân rút tay mình khỏi tay cô, gương mặt xám xịt: “Em nên tôn trọng bạn gái anh. Còn không, anh sẽ dẫn cô ấy đi trước. Cảm ơn em vì bữa ăn.”

Trúc Lan cũng chẳng níu giữ, chỉ âm thầm khinh thường Uyên Vi. Tuy nhiên khi bóng hình của Đặng Luân khuất dạng, cô hạ cơ mặt xuống, cả cơ thể đều hít thở khó khăn. Cô uống cạn ly rượu, vành mắt dần trở nên đỏ hoe.

“Cắt!” Đạo diễn lần nữa hô to. Mỗi lần cả ba người Thanh Hà, Thi Tuyết và Hoa Kiệt đồng diễn đều mang lại hiệu suất ổn định, dường như chỉ cần một lần quay là có thể thông qua khiến ông và cả đoàn phim giảm bớt gánh nặng. Họ cũng bắt đầu chú tâm đ ến cô diễn viên trẻ Thanh Hà này, bởi vì cô không hề bị hai người gạo cội lấn lướt mà có thể dễ dàng bẻ lái theo.

Riêng Thanh Hà luôn tự vực dậy tinh thần của mình mỗi khi tiếp xúc với nam chính Hoa Kiệt. Nguyên nhân đơn giản là do người chồng nào đó không ngừng bắn tia lửa điện đến khiến cô nổi hết da gà. Ngồi cùng chỗ với Thi Tuyết, cô không dám nhìn sang bên kia lấy một lần.

“Này, chị nghĩ ông chủ có ý gì đó với em.” Thi Tuyết thì thầm vào bên tai Thanh Hà.

“Hả?” Điều này khiến cô giật mình, chẳng lẽ chị Tuyết nhìn ra được hai người họ có gì với nhau sao: “Ý… Ý là sao chị?”

Thi Tuyết chản nản, nghĩ thầm cô diễn viên nhỏ này thật ngây thơ: “Em không thấy ông chủ cứ nhìn em à? Thông thường ông chủ chấm tài năng của ai thì chả quay sang nói với thư ký rồi thôi. Đằng này ánh mắt lúc nào cũng chĩa về phía em.”

“Vậy… Vậy sao?” Thanh Hà đổ mồ hôi lạnh, lo sợ hôn nhân bí mật giữa họ sẽ bị bại lộ chỉ vì cái dáng vẻ không thèm che giấu của Đình Nguyên.

“Lỡ có gì, em tuyệt đối không được xiêu lòng hay tin vào lời của những người này.” Thi Tuyết dặn dò, không mấy một tài năng như Thanh Hà phải đi theo con đường đen tối của giới giải trí: “Họ không thật lòng đâu. Một ngày họ có thể thay ba, bốn cô diễn viên, người mẫu.”

Thanh Hà gật đầu, càng không dám nói ra sự thật rằng cô đang là người có mối quan hệ vô cùng mật thiết với Đình Nguyên nếu không sẽ bị săm soi đến chết mất. Lúc này, điện thoại bất ngờ rung lên, thu hút sự chú ý của cô.

Bám chân ông chủ thật chặt thả giận dữ: “Quay phim với Hoa Kiệt làm em vui vẻ thế à? Chưa từng thấy em vui như thế khi ở bên tôi.”

Người đeo bám không bằng cách đeo bám thả mặt bất lực: “Đó là kịch bản chứ anh cứ nhìn tôi như thế thì tôi sao vui nổi.”

Bám chân ông chủ thật chặt thả ánh mắt sắc bén sau cánh cửa: “Tôi nhìn vợ tôi thì có gì sai. Vợ tôi diễn tốt thế mà.”

Thanh Hà đọc dòng tin nhắn thì không khỏi buồn cười, tự hỏi ông chủ đang giận dỗi hay cố tình dùng cách kỳ quặc này để khen ngợi mình. Thi Tuyết ngồi bên cạnh thấy cô vừa bấm điện thoại vừa cong môi tươi roi rói thì hỏi: “Nhắn tin với ai vậy ta? Người yêu em hả?”

“À vâng…” Thanh Hà giật mình, sau đó không biết sao lại ngại ngùng mà thừa nhận: “Người yêu em ạ.”

Thi Tuyết ồ một tiếng, sau đó nảy ra một ý nghĩ. Cô ấy tằng hắng, rồi lớn giọng để mọi người, đặc biệt là Đình Nguyên nghe thấy: “Hèn gì, chỉ có nhắn tin với người yêu mới khiến em cười như thế thôi. Chắc hai đứa yêu thương nhau lắm nhỉ, không ai có thể phá đám được đâu.”

Thanh Hà ngẩn người, bây giờ liệu còn kịp bịt miệng Thi Tuyết lại không? Lúc này, đằng sau lưng khẽ vang lên tiếng cười trầm ổn quen thuộc, rõ ràng là phát ra từ Đình Nguyên càng khiến cô muốn tìm lỗ chui xuống.

Riêng Thi Tuyết vẫn cảm thấy kỳ lạ. Vì sao Đình Nguyên lại cười? Chẳng lẽ anh ta có sở thích bi3n thái, thích đập hoa cướp chậu cho có thành tựu với người ta sao?

Đình Nguyên đến đây chỉ muốn xem thử ngày đi làm đầu tiên của Thanh Hà có ổn hay không mà thôi, nào ngờ lại tự chuốc vị chua vào người mình. Tuy nhiên khi nhìn cô toả sáng trong cảnh quay và được mọi người công nhận, anh thầm vui mừng cứ như anh mới chính là người được khen.

“Vậy tôi về trước. Cơm trưa hôm nay tôi mời, mọi người cứ ăn tự nhiên nhé.” Đình Nguyên bắt tay với đạo diễn Mạnh Lý, sau đó nói lời tạm biệt với toàn phim trường. Tuy nhiên anh không vội rời đi, ngược lại ngồi trong chiếc xe đỗ ở một góc kín đáo rồi chờ đợi.

Giây sau, bóng dáng nhỏ nhắn, đáng yêu của Thanh Hà xuất hiện. Cô vẫn như cũ mà bịt kín mặt, không ngừng ngó trước ngó sau rồi chui vào trong xe. Không kịp ổn định chỗ ngồi, cô liền hỏi: “Sao anh lại đến đây thế?”

“Đến xem em.” Đình Nguyên chẳng giấu giếm, thẳng thừng nói ra lí do khiến cô đỏ ửng cả mặt. Anh tiếp tục: “Tôi có đặt phần ăn riêng dành cho em rồi. Lát nhớ ăn cho hết đấy.”

“Tôi biết rồi. Vậy giờ anh về hả?” Thanh Hà gật đầu, không hiểu sao bản thân tiếc nuối khi vừa nhìn thấy anh ở đây, lại phải rời xa. Cô càng lúc càng thấy tâm lý của mình bị lung lay trước sự quan tâm này của anh.

“Ừ. Không nỡ cho tôi về à?” Đình Nguyên trêu chọc, khẽ vuốt lọn tóc rối của cô. Vốn chẳng có suy nghĩ hay mong chờ gì, thế mà lại nhìn thấy cô gật đầu nhẹ nhàng làm tim anh đập lệch nhịp. Sao vợ anh càng lúc càng dễ thương hết sức đến thế? Thật muốn cắn một cái!

“Tôi phải ở phim trường ba ngày lận.” Thanh Hà giơ ba ngón tay lên, sau đó rụt rè rút về, cũng chẳng biết báo cáo như vậy với Đình Nguyên để làm gì.

“Ừ, tôi chờ em về. Quay tốt nhé.” Anh bật cười, dặn dò lời cuối.

Thanh Hà gật đầu, trong lòng trùng xuống: “Anh ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ đó. Đừng có nhân lúc tôi đi rồi chơi trò cắm sừng tôi. Không được dẫn người khác về nhà đấy.”

“Tôi biết rồi.” Anh kiên nhẫn đáp lại từng lời, không hề cảm thấy phiền hà, chỉ có nuông chiều nghe theo tất cả.

“Vậy tôi đi đây.” Cô nhẹ giọng bảo, suy đi nghĩ lại vẫn kéo khẩu trang xuống rồi hôn chụt lên má của anh một cái.

Nhìn bóng dáng chạy như bay của Thanh Hà, Đình Nguyên không thể nào khép cơ miệng lại được. Anh dựa vào cánh cửa, để mặc cho trái tim đập loạn, bắt đầu ảo tưởng về hàng ngàn tương lai tươi đẹp của cả hai.

Hai người họ, không một ai quan tâm đ ến cảm nhận của một kẻ độc thân như Gia Uy vẫn luôn ngồi ở ghế lái. Anh ta giả mù, giả điếc dù trái tim bị xẻ ra làm trăm mảnh. Chắc mỗi lần đưa chủ tịch đi thăm phu nhân, anh ta phải chuẩn bị thuốc đau tim lẫn thuốc an thần, nếu không sợ sẽ có án mạng xảy ra.

Chiếc xe dần rời đi mà không hề hay biết ở trong gốc cây gần đó có ánh sáng trắng phát ra liên tục.


30: Kết Thúc Ngày Cuối Ở Phim Trường


Thanh Hà bắt buộc phải ở lại phim trường để túc trực quay phim liên tục không ngừng nghỉ cho kịp tiến độ.

Đến cuối ngày thứ hai, bộ phim cổ trang cuối cùng cũng lên sóng tập phim có mặt cô.

Thi Tuyết ôm lấy áo khoác, lẻn qua phòng của cô để cùng xem.
“Chị có đem theo bánh bông lan trứng muối này.”
Thanh Hà đã dọn chỗ sẵn từ trước, bắt đầu bật tivi và cùng Thi Tuyết bàn luận về bộ phim như những khán giả bình thường, chứ không đánh giá diễn xuất của một ai.

Đúng lúc cô xuất hiện trên màn hình, vốn Mộc Hằng là nhân vật chính nên được để ý thì bắt đầu có một vài bình luận hiện lên:
/Có ai để ý đến ánh mắt của cô gái diễn vai nô tì thân cận vừa rồi không? Không biết vì sao lại làm tôi đau lòng./
/@người trên đó là bạn thơ ấu của Linh Chi tiệp dư.

Một lòng muốn bảo vệ bạn mình lại thành ra bị chính họ tính kế./
/@người trên sao tôi lại thấy cô ấy có nét đặc sắc hơn cả Linh Chi tiệp dư nhỉ?/
Dù một vài bình luận nhỏ nhoi không đủ làm cộng đồng mạng để ý, nhưng điều đó đã làm Thanh Hà vui sướng.

Cô không nghĩ tới bản thân sẽ tạo được điểm nhấn nhờ vào một vài phân cảnh thoáng qua này.
Riêng Thi Tuyết cũng gật gù tán thành với những bình luận đó: “Chị nghe nói em còn được thêm một cảnh phía sau.”
“Vâng, đạo diễn đột ngột thay đổi kịch bản nên em được thêm một cảnh.” Thanh Hà mỉm cười, thầm cảm thấy may mắn vì bản thân có thể được thể hiện thêm.
“Nhằm lúc đạo diễn sẽ nâng đỡ những người họ thấy có thực lực.” Thi Tuyết âm thầm nói, nhưng nhìn biểu cảm của Thanh Hà thì chị ta cũng biết cô không nghĩ đến hướng đi này rồi.
Không lâu sau, cảnh cuối cùng của Thanh Hà cũng chiếu tới.

Mọi người không còn quá bất ngờ vào các màn tra tấn tội phạm ở trong các bộ phim cổ trang, tuy nhiên thứ họ bị cuốn hút chính là ánh mắt sáng như sao của Thanh Hà.

Cô chỉ có thể thở ra từng đợt khí khó khăn, miệng khô khốc vì mất nước lẫn mất máu, nhưng tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi người bạn mà mình từng hết lòng bảo vệ.

Bao nhiêu cung bậc cảm xúc đều được cô truyền tải dù không có lời nói hay hành động nào.


Cái nhếch miệng cuối cùng kết thúc tình bạn trong sáng lúc nhỏ, cũng kết thúc cuộc sống của một người có thân phận thấp hèn.
Bên dưới bình luận càng lúc càng đông người tò mò về danh tính của cô nàng diễn viên Thanh Hà.
/Tôi vừa mới bị bạn thân giật bồ nên khá hiểu rõ cảm xúc lúc này.

Cô ấy vừa bị phản bội, vừa mất cả tính mạng thì việc này còn tệ gấp trăm lần./
/@người trên chung tình trạng, xem tới đoạn này tôi khóc cạn nước mắt./
/@người trên tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân./
/Thông tin về cô diễn viên này ít thật, nhưng vẫn mong sẽ thấy được nhiều tác phẩm của cô ấy./
/Cô ấy hình như cùng tuyến với Mộc Hằng.

Vậy mà người diễn đơ như Mộc Hằng lại phất lên, còn người có thực lực thì bị dìm xuống./
/@người trên sự tình khó nói lắm.

Mong các đạo diễn có thể nhìn thấy được tài năng này để xem phim bớt tụt cảm xúc./
Thanh Hà bắt đầu đỏ hoe mắt, không nghĩ tới bao nhiêu công sức trong bốn năm cũng đã được nhìn thấy bởi tia hy vọng le lói.

Thi Tuyết hiểu được điều đó, giữa hàng ngàn diễn viên, việc được khán giả chú ý là một niềm hạnh phúc.
—-----------------------------
Gia Uy đem hiệu suất của tập phim đó đến cho Đình Nguyên.

Anh nhìn qua một lượt, cảm thấy số lượng nhận diện Thanh Hà vẫn chưa đạt được sự yêu cầu.

Vì thế, anh đưa ra mệnh lệnh với Gia Uy: “Tăng nhiệt độ lên thêm đi.”
Gia Uy nhận lại tài liệu, âm trầm bảo: “Chủ tịch, cậu cũng biết càng nóng thì những tin đồn thất thiệt cũng sẽ kéo tới mà.

Hiện tại tui e Thanh Hà vẫn chưa có khả năng đối phó chúng.”
Đình Nguyên xoay ghế, nhìn ra ngoài bầu trời đêm le lói các vì sao khác hẳn cảnh sắc sinh động lấp lánh ánh đèn của thành phố: “Không có khả năng thì càng phải bắt buộc tôi luyện.


Đã đi trên con đường này, gặp chuyện thất thiệt chỉ là sớm hay muộn.”
“Vâng!” Gia Uy gật đầu, mệnh lệnh của ông chủ không thể không thực hiện.

Nhưng chẳng lẽ ông chủ không thương xót cho vợ mình sao?
Ngay khi Gia Uy vẫn còn nghi ngờ vào tình cảm của Đình Nguyên, anh đã xoay ghế lại, gác tay lên bàn rồi nở nụ cười nguy hiểm: “Chỉ khi đó, tôi mới có cơ hội đứng ra bảo vệ cô ấy.

Cậu nghĩ xem cô ấy sẽ cảm động đến thế nào? Chắc sẽ yêu tôi vô điều kiện mà thôi.

HAHAHAHAH!”
Gia Uy giật giật mắt, cảm giác biến cố lần này không hề nhỏ và đơn giản.

Nhưng anh ta chỉ có thể mặc niệm và cầu nguyện trước cho Thanh Hà.

Mong cô có thể vượt qua cạm bẫy vô hình của ông chủ.
“Đúng là thật nham hiểm!” Gia Uy lầm bầm.
Lập tức, Đình Uyên tia ánh mắt sắt lạnh đến: “Trừ tiền thưởng cuối tháng.”
“À không, ông chủ thật anh minh.

Làm mọi cách để có được tình yêu của phu nhân là một việc cao cả và đầy gian khổ.

Vì thế, ông chủ vô cùng thông minh và tài ba.” Gia Uy luyên thuyên nói không dứt.

Tốn chút nước miếng nhưng lấy được tiền thưởng quý giá thì chẳng nề hà gì.
Các tin tức nhỏ lẻ bắt đầu lên các bài khen ngợi tài năng của cô diễn viên phụ Thanh Hà.

Họ cũng đã điều tra ra được vốn dĩ cảnh quay đã được thêm vào kịch bản trong phút chót, nhờ thế mà họ có thể tìm ra được một diễn viên có thực lực khác.

May mắn, điều này cũng được khán giả ủng hộ và đồng tình nên độ nhận diện của cô càng được nâng cao.
Thanh Hà không hề ngờ tới sau một đêm cô đã tăng được độ nhận diện thêm một tí.

Nhưng đó là việc của hai ngày sau, còn bây giờ cô vẫn đang đắm mình vào nhân vật Trúc Lan.

Cảnh quay gặp mặt lần cuối với Hoa Kiệt đã được thông qua một cách xuất sắc y hệt lần trong buổi thử vai.

Bây giờ, cô được cởi bỏ lớp trang điểm dày cộm, đổi lại gương mặt không phấn son và có chút tiều tuỵ.
Thanh Hà ngồi trên giường bệnh, ánh mắt nhìn ra cửa sổ và đếm từng ngày mình còn sống trên thế giới này.

Rốt cuộc, cô trở về Việt Nam cũng chỉ để xem thử liệu người mà người mình yêu lựa chọn có thật sự xứng đáng, có thật sự có khả năng làm anh hạnh phúc hay không.

Ngay khi người con gái đó vượt qua được thử thách, cô cũng gục trong cảm giác quằn quại mà căn bệnh nan y mang đến.

Đời này, nhìn gia đình và người mình yêu có cuộc sống tốt, cô đã mãn nguyện và nhắm mắt ra đi.
Thanh Hà rơi giọt nước mắt cuối cùng rồi cũng theo làn gió mà bay về một phương trời tự do khác.

Tiếng hô cắt của đạo diễn vang lên, cô từ từ mở mắt, dường như vẫn chưa thoát ra được cảm giác bản thân vừa trải qua cái chết.

Trong giây phút ấy, hình bóng của Đình Nguyên đột ngột sượt ngang tâm trí.

Cô không lý giải nổi điều đó là gì, chỉ biết trái tim khẽ co rút một cái mất kiểm soát.
“Chúc mừng Thanh Hà hoàn thành xuất sắc vai diễn.”
Trong phim trường, mọi người tổ chức một bữa tiệc nhỏ để tạm biệt ngày cuối cùng Thanh Hà có mặt ở đây.

Chỉ với ba ngày, họ cũng nhận ra được cô không phiền hà bất cứ công việc gì.

Thân là diễn viên, cô vẫn phụ giúp các việc sau hậu đài.

Nhìn cô có thể nhỏ nhắn và gầy gò, nhưng sức lực của cô thật sự không thể đùa được.

Vào khoảnh khắc Thi Tuyết nhìn Thanh Hà vác một lần hai thùng nước lớn, chị ấy há hốc mồm, mém nữa ngất xỉu vì cảnh tượng trước mắt.


Thật oai phong làm sao!
“Khi nào có dự án phim mới, chú sẽ liên hệ với cháu.

Tới lúc đó, cháu đừng từ chối nhé.” Đạo diễn Mạnh Lý đã chấm Thanh Hà, bắt đầu ghim sâu tên cô vào dự án sắp tới của mình.

Ông lên lịch trước vì ông có thể dự đoán được cô bé này sẽ làm nên những thành tựu không hề nhỏ.
“Vâng, nếu là phim của chú, cháu nhất định sẽ đồng ý.” Thanh Hà mỉm cười thật tươi, cũng cùng những người khác vẫy tay tạm biệt.

Riêng với Thi Tuyết, họ trao đổi phương thức liên lạc trong âm thầm.
Thanh Hà bước ra khỏi phim trường, tay xách chiếc túi vật dụng như vừa đi du lịch từ phương xa trở về.

Điện thoại bất ngờ rung lên, báo hiệu tin nhắn vừa được gửi đến.

Đọc một lượt, cô ngó trước ngó sau, lại lấy đồ trùm lên đầu rồi chạy đến một góc vắng.

Nơi đó có chiếc xe quen thuộc của Đình Nguyên đã đậu sẵn từ lâu.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Thanh Hà từ xa, Đình Nguyên nhanh chóng bước xuống, không chần chừ gì mà đón lấy cô trong vòng tay.

Cả hai ôm nhau thật chặt, chưa từng nghĩ tới chỉ cách xa mấy ngày lạ khiến họ nhung nhớ nhau đến thế.
“Để chúc mừng, tôi đã chuẩn bị sẵn nồi lẩu thái ở nhà rồi.”
“Tuyệt vời.” Thanh Hà hô lên.
Tuy nhiên khác hẳn vẻ vui mừng bên này, ở phòng riêng của Mộc Hằng, cô ta không ngừng đập phá đồ đạc sau khi đọc các tin tức so sánh mình với Thanh Hà.
“Làm sao cô có thể xứng mà đứng chung chỗ với tôi được.

Cô cứ đợi đó.

Tôi sẽ không để cô sống yên thế đâu.”
Tác giả: xin lỗi mấy bồ vì nay lên chương hơi trễ nhen.

Tôi hơi cảm nên chương này không được chỉnh chu lắm, hehe..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.