Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 300-301




Chương 300


Vào ngày thứ ba, bầy sói thật sự xuống núi.

Đứng đầu sóng ngọn gió chính là nhà của Triệu gia ở giữa sườn núi, nhưng mà, người ở bên trong cũng đã dời đến Dư gia rồi.

Không có mùi của thức ăn, bầy sói vòng qua giữa sườn núi vào nhà Lưu gia vừa xây dưới chân núi, chạy thẳng tới trạch viện của Tiền gia là hàng xóm Dư gia.Trong trạch viện của Tiền gia nuôi hơn một trăm con vịt.

Tuy là năm thiên tai, nhưng vịt không cần chuẩn bị nhiều lương thực giống gà.

Ban ngày chỉ cần thả vịt vào hồ là nó có thể tự đi kiếm ăn rồi, cá nhỏ tôm nhỏ ốc sên trai sông đều là thức ăn của chúng nó.

Hơn một trăm con vịt, Mao thị chuẩn bị nuôi đến cuối mùa thu rồi lần lượt bán đi.Hôm nay đúng ngày rằm tháng Chín, ánh trăng sáng ngời như nước, Dư Hải leo lên đầu tường nhà mình cũng có thể nhìn thấy rõ ràng Tiền gia bị bao vây.

Xung quanh Tiền gia có đào chút bẫy, cũng có một chút tác dụng, bắt được mấy con sói hoang.

Nhưng số lượng bầy sói quá đông, bầy sói đói hết lần này tới lần khác thử nhảy lên đầu tường, có con còn dùng thân thể tông mạnh muốn phá cửa gỗ của Tiền gia...Bầy vịt ở hậu viện Tiền gia kêu đến vang trời.

Đầu tường của Tiền gia không cao như Dư gia, bầy sói nhảy thử mấy lần, vậy mà lại có mấy con chó sói khá khỏe nhảy lên được đầu tường.Dư Tiểu Thảo nằm trên nóc nhà lo lắng nhìn Tiền gia, nhỏ giọng hỏi: "Cha, cha chắc chắn cả nhà Tiền thúc và Tiền thẩm không có ở nhà sao?""Ừ! Vào ngày hôm kia, Tiền thúc của con đã nói tối sẽ đến nhà mẹ đẻ của Tiền thẩm ở.


Chạng vạng tối ngày hôm qua, cha nhìn thấy cả nhà bọn họ rời thôn." Dư Hải cầm cung tên trong tay, ánh mắt lóe lên ánh sáng chói mắt dưới ánh trăng.Lúc này Dư Tiểu Thảo mới yên tâm, nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bầy vịt, tiếc rẻ nói: "Tiếc là có lẽ đêm nay bầy vịt Tiền thẩm nuôi phải trở thành bữa ăn trong miệng bầy sói rồi!"Mặc dù Dư Hải không nhìn thấy tình hình hậu viện của Tiền gia, nhưng suy đoán nói: "Có lẽ thiệt hại không lớn đâu! Lúc Tiền thúc của con rời đi có mở cửa hậu viện thông tới hồ nước.

Con vịt bị hoảng sợ, chắc chắn sẽ chạy tới chỗ hồ nước.

Chắc chắn vịt sẽ bị bầy sói ăn mất không ít, nhưng không đến nỗi bị cắn chết hết."Dư Tiểu Thảo leo tới chỗ cao nhất trên nóc nhà.

Mượn ánh trăng, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy phía mặt hồ đang lộn xộn gợn sóng, có lẽ là dấu vết vịt bơi vào trong để lại, lúc này mới yên tâm.Chu Tuấn Dương bình chân như vại ngồi trên nóc nhà, nhìn vẻ mặt thả lỏng của Dư Tiểu Thảo, châm chọc nói: "Bản thân mình còn khó giữ nổi, quan tâm vớ vấn thay người khác làm cái gì?"Dư Tiểu Thảo kỳ lạ quay đầu nhìn tư thế ngồi như trên mặt đất bằng phẳng của Chu Tuấn Dương, nhìn lại động tác nằm úp sấp chẳng ra sao của mình, bĩu môi nói: "Lời này của ngươi có ý gì?""Bầy sói không tìm thấy thức ăn ở Tiền gia, đương nhiên sẽ chuyển mục tiêu.

Dư gia ở sát bên cạnh Tiền gia, ngươi nói thử xem mục tiêu tiếp theo của bầy sói sẽ là ai?" Chu Tuấn Dương tỏ vẻ khinh bỉ chỉ số thông minh của Dư Tiểu Thảo.

Một người bình thường thông minh bao nhiêu, sao bây giờ não lại không đủ xài thế? Chẳng lẽ bị bầy sói dọa sợ đến hồ đồ rồi hả?Mục tiêu tiếp theo là ai? Rất rõ ràng! Dư Tiểu Thảo cười khổ nhìn bầy sói phá nát cửa sau của Tiền gia, thoát ra từ hậu viện, một số con đã chạy như bay về phía Dư gia."Chuẩn bị! Ai đứng vào vị trí của người đó!" Chu Tuấn Dương chỉ huy mười mấy thị vệ của mình.

Từng cái thang trúc được gác trên đầu tường của Dư gia, từng thị vệ thân thủ khỏe mạnh lần lượt leo lên đầu tường, từng chiếc cung tên được nhắm ra ngoài tường.Dư Tiểu Thảo vẫn đang nằm trên nóc nhà thật cao, nàng buộc một miếng thịt lên trên cây trúc, đưa mồi ra ngoài tường giống như đang câu cá.Con đi tới đầu tiên rõ ràng là thủ lĩnh của bầy sói.

Nó vẫn nhớ kỹ cạm bẫy ngoài tường của Tiền gia, nên nó đứng ở chỗ cách ngoài tường không xa quan sát, còn tru ngắn một tiếng với bầy sói sau lưng.

Đa số con trong bầy sói đều dừng lại xung quanh sói đầu đàn.


Nhưng trong bầy sói cũng không thiếu mấy con chó sói ngu bị đói bụng đến đầu óc hồ đồ, chúng nó đánh hơi thấy mùi thơm của thịt, không để ý lời cảnh cáo của sói đầu đàn đã xông về phía con mồi.Một con sói xám cao lớn cường tráng nhảy cao lên, há to cái miệng tanh hôi nhào tới miếng thịt Dư Tiểu Thảo đang treo trong tay.

Tiểu Thảo nhanh nhẹn nhấc cây trúc lên cao, chó sói xám cắn hụt, trực tiếp rơi xuống dưới đất.

Móng của nó vừa chạm đất đã nghe thấy tiếng “Răng rắc răng rắc” khẽ vang lên, dưới chân đạp hụt, rơi vào trong bẫy sâu.

Trong bẫy có kiếm trúc được vót nhọn, kiếm trúc đâm xuyên qua bụng mềm mại của sói xám, mùi máu tanh lập tức tràn ngập trong không khí.Hai con sói đói khác muốn giành miếng thịt, đã nhảy lên lúc sói xám rơi xuống, cũng không thể may mắn thoát khỏi bẫy.

Ba con chó sói bị kẹt trong bẫy, ít nhiều cũng đã bị thương.

Bên trong bẫy rập rộng, miệng thì nhỏ, muốn leo lên cũng không thể nào!Dư Tiểu Thảo dời vị trí trên nóc nhà một chút, buông miếng thịt xuống chỗ một cái bẫy khác.

Lần này nàng thả miếng thịt rất thấp, gần như muốn chạm xuống đất.

Bầy chó sói thèm ăn vốn có chút lùi bước lại rục rịch lần nữa.Dư Tiểu Thảo nghiêng đầu qua, nở một nụ cười đắc ý với tiểu Quận vương, nói: "Như thế nào? Bản lĩnh câu sói của ta cũng không tệ lắm đúng không?"Chu Tuấn Dương nhắc nhở nàng: "Chú ý nhìn bên dưới, cần thận vui quá hóa buồn..."Hắn vừa mới nói chữ “buồn” ra khỏi miệng, đã thấy miếng thịt trong tay Dư Tiểu Thảo bị một con sói già gầy trơ xương ngậm lấy.

Mặc dù con sói già này cắn được miếng thịt, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bi kịch bị rơi xuống bẫy.

Nhưng dù rơi xuống bẫy, con sói già vẫn không chịu tha miếng thịt trong miệng.

Còn Dư Tiểu Thảo vì bất ngờ không kịp đề phòng, bị sói già kéo rơi xuống tường viện, nháy mắt đã bị kéo nửa người ra ngoài rồi.Dư Hải vẫn luôn chú ý tới bên này, tròng mắt muốn nứt ra rống lên một tiếng: "Thảo Nhi, mau ném cây trúc trong tay, mau ném đi!"Chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, Dư Tiểu Thảo muốn ném cây trúc trong tay đã không còn kịp nữa rồi.

Nàng cảm giác trọng tâm của mình đã sớm dời khỏi nóc nhà, sắp rơi thẳng xuống chỗ mấy con chó sói hung ác đang nhìn chằm chằm.Nếu cứ rơi xuống như vậy, hoặc là rơi xuống bẫy giống con sói già kia, trên người bị kiếm trúc đâm xuyên mấy lỗ; hoặc là rơi vào trong bầy sói, bị xé thành mảnh vụn...Dưới tình thế cấp bách, Dư Tiểu Thảo còn không quên trao đổi với Tiểu Bổ Thiên Thạch: "Nếu như ta rơi xuống bẫy bị thương, ngươi có thể đảm bảo ta không chết không? Còn nếu rơi xuống trong bầy sói, ngươi có thể khiến bầy sói không cắn ta không?"[Có lẽ có thể không để bị thương chỗ hiểm.

Nhưng nếu rơi vào trong bầy sói, đoán chừng bản thần thạch chưa kịp làm gì, ngươi cũng đã bị xé thành nghìn mảnh rồi.

Đa số mấy con sói này đều là sói dữ từng ăn thịt người, không dễ thuần phục giống như Đại Hôi đâu...] Tiểu Bổ Thiên Thạch còn nghiêm túc trả lời câu hỏi của nàng."Vậy thì xong đời rồi! Xem ra Bánh Trôi Nhỏ phải đổi một chủ nhân mới rồi..." Trong lòng Dư Tiểu Thảo cực kỳ không cam lòng, mới chỉ xuyên qua hơn hai năm, nàng vẫn chưa hưởng thụ đủ yêu thương của cha mẹ, tình cảm của anh chị em; còn chưa kịp thử tình yêu ngọt ngào.

Chẳng lẽ phải bi kịch mất mạng trong miệng sói như thế sao?Người trượt đến bên tường từng chút một, trong lòng Dư Tiểu Thảo tràn đầy tuyệt vọng, nhắm chặt hai mắt lại, hai hàng nước mắt rơi xuống từ bên má...Ngay vào lúc cả người nàng gần như trượt hết ra ngoài tường, cổ chân đột bị siết chặt, cơ thể khẽ lắc lư, người bị treo ngược chín mươi độ, mũi tiếp xúc thân mật với gạch xanh.

Nước mắt ào ào rơi ra từ trong hốc mắt Dư Tiểu Thảo, mũi đau quá hức hức! Đây là phản ứng s1nh lý khi mũi bị va đập thôi, được không?"Đừng khóc! Quỷ nhát gan! Có gia ở đây, sao có thể để ngươi rơi xuống được?" Giọng nói của tiểu Quận vương truyền tới từ phía chân nàng.Dư Tiểu Thảo khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy cổ chân mình bị tiểu Quận vương nắm lấy, vẻ mặt thiếu đòn của tên nhóc kia hiện lên rõ ràng trong ánh trăng.

Thấy Dư Tiểu Thảo nhìn tới, Chu Tuấn Dương còn cố ý quơ quơ cái tay đang nắm lấy mắt cá chân của nàng.

Sau đó, người của Dư Tiểu Thảo giống như con cá chết lắc lư mấy cái."Cẩn thận!" Dư Tiểu Thảo lập tức cảm thấy cổ chân bị siết chặt.


Một cỗ gió tanh thổi qua, khóe mắt nhìn thấy một hàng răng trắng muốt nhanh chóng đến gần nàng.

Hàm răng đó tạm dừng hai giây tại nơi cách đỉnh đầu của nàng chưa tới hai centimet, sau đó nhanh chóng rơi xuống.

Dư Tiểu Thảo bình tĩnh nhìn lại, thì ra là một con sói hung ác nhào về phía nàng, sau đó thì rơi xuống bẫy rập ở bên dưới.Dư Tiểu Thảo giận đến sôi máu, khuôn mặt bởi vì tức giận mà ứ máu đến đỏ bừng.

Nàng gào to với tiểu Quận vương một tiếng: "Ngươi đang đem ta làm mồi hả! Suýt chút nữa ngươi đã hại chết ta rồi đó có biết không! Mau kéo ta lên đi!"Kết quả cuối cùng của mồi nhử là như thế nào, nhìn thử con sói già chết không nhắm mắt vẫn ngậm chặt miếng thịt là biết!Chu Tuấn Dương cũng đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, đầu của tiểu nha đầu đã bị sói xám hung ác cắn đứt rồi.

Tay hắn vội vàng dùng sức, một cái tay khác nắm lấy quần áo sau lưng Tiểu Thảo, sau khi xách nàng lên tới thì nhẹ chân nhẹ tay để nàng ngồi trên nóc nhà."Được rồi, đừng khóc! Vừa rồi là lỗi của gia...!Không phải cũng không khiến ngươi bị thương rồi đó sao?" Chu Tuấn Dương thấy nước mắt của Dư Tiểu Thảo tuôn rơi không ngừng, nên có chút ngượng ngùng sờ mũi, cẩn thận nói.Dư Tiểu Thảo hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, sờ sờ sống mũi của mình - thật là đau! Nhưng mà cũng may là sống mũi không bị gãy mất.

Nơi này còn không có nơi chỉnh hình, gãy sống mũi sẽ xấu xí cả đời đó có được không?Chu Tuấn Dương nắm lấy cái cằm đầy đặn của nàng, đẩy tay nàng ra, cẩn thận nhìn thử rồi nói: "Lỗ mũi bị sao vậy? Sẽ không bị đụng lên tường đến xẹp chứ? Có vẻ như bị bầm xanh một mảng, không bị chảy máu, có lẽ không có chuyện gì lớn đâu!""Ngươi tránh ra!" Dư Tiểu Thảo gạt đi bàn tay đang nắm lấy cằm mình của tiểu Quận vương.

Còn ra thể thống gì nữa? Động tác này giống như kẻ quần là áo lụa đùa giỡn con gái nhà lành vậy.

Nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù thân thể của bà đây mới mười tuổi, nhưng cũng đã qua nam nữ bảy tuổi không được ngồi chung rồi đó có được không?Chu Tuấn Dương vừa muốn nói gì nữa, đã bị tiếng kêu sợ hãi của Dư Tiểu Thảo cắt ngang: "Đáng chết! Bầy sói lại đi đụng cửa! Chắc chắn mấy con sói đáng ghét kia đang chuẩn bị giở trò cũ, muốn đâm vỡ cửa nhà chúng ta rồi xông vào!"Chu Tuấn Dương bình tĩnh xoa xoa ngón tay, xúc cảm trơn nhẵn như mỡ trên đầu ngón tay khiến hắn cảm thấy không quen.

Nhìn nhìn ngón tay của mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa viện, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu! Cửa nhà các ngươi rất chắc chắn, chốt cửa đã đổi thành gậy sắt, bầy sói đừng hòng đâm vỡ!”Tiếp theo, hắn lại cao giọng nói: "Một nhóm chuẩn bị, bắn chết bầy sói, nhắm, bắn tên!".

Chương 301


Dương Quận vương vừa ra lệnh, mấy thị vệ gác thang ở cửa viện lập tức kéo căng cung tên trong tay, bắn về phía bọn chó sói đang tông vào cửa viện. Ngay sau đó, bầy sói phát ra tiếng kêu tru thê thảm.

Chó sói đầu đàn phát ra một tiếng tru thấp, động tác của bầy sói tông vào cửa viện càng dữ dội hơn, có con còn đụng đến máu chảy đầy mình. Bọn thị vệ ở cửa viện bình tĩnh lấy mũi tên thứ hai ra, tiếp tục bắn bầy sói bên ngoài. Một trận mưa tên bắn qua để lại mấy cái xác sói.

Theo tiếng tru của chó sói đầu đàn, bầy sói lui về phía sau đến một vị trí an toàn. Ánh mắt của chó sói đầu đàn xoay chuyển, hai bên có bẫy, trước cửa có mưa tên, xem ra phải thay đổi đường đi rồi! Đối mặt với Dư gia khó nhằn, chó sói đầu đàn không có chút ý muốn lùi bước nào. Trong Dư gia có đầy đủ "thức ăn", nếu bầy sói không ăn uống thì sẽ bị đói đến tuyệt chủng, không thành công cũng thành nhân!

Chó sói đầu đàn giả vờ dẫn bầy sói lui về, muốn lấy cách này làm kẻ địch lơ là. Chu Tuấn Dương ngồi trên nóc nhà chỉ huy lại quát to với thị vệ ngoài cửa viện: "Cả nhóm để lại hai người tiếp tục coi giữ, hai người còn lại đến giúp đỡ hậu viện! Lưu tổng quản, bầy sói là thứ thù dai nhất, chúng nó vấp ngã ở đây, chắc chắn sẽ không chịu để yên. Bầy sói đi vào hậu viện của Tiền gia như nơi không người, nhất định sẽ đặt trọng điểm tấn công ở hậu viện. Ngươi dẫn người canh kỹ ba mặt tường rào của hậu viện đi!"

Dưới ánh trăng, hai bóng người thoáng cái nhảy xuống từ cửa viện, chạy như bay về phía hậu viện. Hai bóng dáng nho nhỏ một đen một trắng cũng di chuyển theo dưới chân bọn họ. Tốc độ không hề chậm hơn hai thị vệ đang chạy với tốc độ cao nhất chút nào.

Chu Tuấn Dương cũng nhìn thấy hai con “chó nhỏ" như hai quả bóng kia, không nhịn được khen một câu: "Tiểu Thảo, người ta đều nói chó giống chủ, thật sự không sai mà. Hai con chó nhỏ nhà các ngươi vừa ngốc vừa to gan giống như ngươi vậy! Khi nãy bên ngoài có nhiều chó sói hung ác như vậy, hai đứa nhóc này không sợ chút nào, còn canh giữ ở cạnh cửa nhe răng ra bên ngoài. Chậc chậc! Nên nói bọn nó anh hùng, hay là nói bọn nó không biết lượng sức đây?"

Dư Tiểu Thảo cũng nằm sấp trên nóc nhà nhìn hai con chó sói Tiểu Hắc Tiểu Bạch của nhà mình, thấy hai quả bóng trắng đen lăn nhanh đến hậu viện, chân trước để thấp, mông sau vểnh lên, liên tục gầm gừ với bên ngoài qua khe cửa.

Ở hậu viện có nuôi hai con heo rừng nhỏ, đã sắp được hai ba mươi cân rồi. Hình như chúng nó cảm nhận được nguy hiểm, phát ra tiếng kêu gào giống như heo bị chọc tiết. Thỏ rừng trong lồ ng cũng đều dồn trong một góc, không ngừng run lẩy bẩy. Tiểu Bào Tử ở trong sân hơi có chút sốt ruột đi tới đi lui, thỉnh thoảng thẳng cổ vễnh tai nghe tiếng động. Lông màu trắng trên mông xù lên thành một hình trái tim màu trắng.

Quả nhiên giống như Dương Quận vương đoán, bầy sói từ phía xa vòng qua đây, mò tới từ bên cạnh hồ nước khô cạn, tiến hàn tấn công cửa sau một lần nữa. Bọn thị vệ trông coi hậu viện hoàn toàn không cần chủ tử ra lệnh đã nhanh chóng giương cung bắn tên, bắn trúng mục tiêu, không lâu sau đó lại bắn chết bảy tám con sói hoang.

Hơn ba mươi con chó sói, nhìn không hề ít. Có bốn năm con bị rơi xuống bẫy, đến chỗ Dư gia lại có năm con chó sói tham ăn rơi vào bẫy. Năm sáu con bị bắn chết trước cửa viện, bên này lại bị bắn chết bảy tám con, coi như cũng đã tiêu diệt hai mươi ba hai mươi bốn con.

Nhìn mười mấy con chó sói lác đác, Chu Tuấn Dương làm một động tác với bọn thị vệ ở lại trông coi tiền viện, sáu bảy thị vệ lặng lẽ mở cửa viện, đánh úp bầy sói từ xa. Dư Hải cũng đi ra ngoài theo bọn họ, trong tay chàng cầm cung tên, vác xiên trên lưng. Dư Hải cũng biết bầy sói thù dai, chỉ có thể đánh chết một lượt, hoặc là tránh ra xa. Bây giờ đã gây thù với bầy sói, nhất định phải tiêu diệt tất cả chó sói, nếu không sẽ để lại tai họa cho nhà mình.

Chó sói đầu đàn tấn công hậu viện vừa thấy không ổn lập tức ra lệnh rút lui. Lúc này bầy sói chỉ còn chưa tới mười con sói dữ. Lúc sói đầu đàn sắp đi còn tràn đầy oán hận nhìn Dư Tiểu Thảo đang nằm sắp trên nóc nhà một cái. Giống như đang cảnh cáo: Tốt nhất sau này ngươi đừng có ra cửa, nếu không... Hừ hừ!

Bị một con thú cảnh cáo, Dư Tiểu Thảo oán trách Tiểu Bổ Thiên Thạch trong lòng: "Biết ngươi có thể nghe hiểu tiếng thú rồi, có thể đừng khoe khoang hay không? Ngươi đúng là rảnh rỗi nhỉ, còn có tâm trạng phiên dịch lời của sói đầu đàn cho ta nghe nữa."

Tiểu Bổ Thiên Thạch hừ hừ: [Rảnh rỗi thì đúng là rảnh rỗi! Chỉ mong bọn họ có thể tiêu diệt hết bầy sói, nếu không sau này nhà các ngươi sẽ không thể yên bình đâu. Chỉ có nghìn ngày làm giặc, khó bề nghìn ngày phòng giặc, những lời này dùng với chó sói cũng đúng đấy.]


Bọn thị vệ mai phục ở dưới chân núi Tây Sơn đã đối mặt với bầy sói bỏ chạy. Thân thủ của bọn thị vệ rất giỏi, cho dù một mũi tên không thể bắn chết sói dữ thì cũng rút dao đi lên chém mấy nhát, chỉ chớp mắt đã tiêu diệt cả bầy sói nhỏ.

Hình như con sói đầu đàn cũng biết chọn quả hồng mềm để bóp, nó cũng biết đã hết hi vọng bỏ chạy, cho nên xông về phía Dư Hải. Dư Hải bắn một mũi tên về phía chó sói đầu đàn, nhưng nó nhanh nhẹn tránh né, lúc muốn bắn tới mũi tên thứ hai thì nó đã cách rất gần rồi. Chó sói đầu đàn bất chấp mình bị thương, tốc độ không hề giảm lại chút nào, há cái miệng to như chậu máu muốn cắn Dư Hải. Mưa tên bắn trúng chân trước của nó làm máu bắn tung tóe.

Thân thủ của Dư Hải cũng coi như nhanh nhẹn, chàng rút xiên thép ở sau lưng ra để ngang trước người mình, chặn lại hàm răng nhọn của chó sói, nhưng không thể đỡ được móng vuốt của nó. Trên người Dư Hải bị để lại mấy vết cào. Vết thương chảy máu, càng k1ch thích bản tính hung ác của chó sói đầu đàn hơn. Nó làm một động tác xoay người với độ khó cao trên không trung, sau đó tiếp tục nhào tới chỗ Dư Hải.

Mặc dù Dư Hải đã chặn được lần tập kích thứ hai của sói đầu đàn, nhưng người lại bị nó đâm vào ngã xuống đất. Móng vuốt của chó sói đầu đàn đè trên vai Dư Hải, mặc dù bị xiên thép ngăn cản nhưng vẫn không ngừng liều mạng cắn, muốn cắn đứt cán xiên, kết thúc tính mạng của loài người đáng ghét làm nó bị thương này.

Đầu của xiên được làm bằng sắt, còn cán xiên chỉ được làm bằng gỗ, sao có thể chống lại hàm răng sắc bén của sói dữ? Không lâu sau, một tiếng “răng rắc” vang lên, xiên săn thú bị chó sói cắn thành hai đoạn.

Hàm răng nhọn trắng muốt mang mùi tanh hôi cắn xuống cổ Dư Hải. Mấy thị vệ kia đang chiến đấu hăng hái với bầy sói, sao còn có thể quan tâm đến bên này? Dư Hải cho là lần này mình chết chắc rồi, bất chấp nguy hiểm có thể bị cắn đứt cổ, chàng hung hăng đâm xiên thép vào ngực chó sói đầu đàn.

Nanh sói càng ngày càng gần, gần như đã chạm đến cổ của Dư Hải. Đột nhiên ở bên cạnh có một lực đánh tới, đẩy chó sói đầu đàn ngã nhào xuống đất. Dư Hải khẽ sửng sốt, sờ sờ cổ của mình, không sao cả? Chàng chống tay chuyển mình đứng lên từ trên mặt đất, nhìn về phía sói đầu đàn, một con chó sói có bộ lông màu xám bạc, dáng ngươi không khác chó sói đầu đàn bị ngã là bao đang cắn xé với nó.

Dù sao chó sói đầu đàn cũng là chó sói đầu đàn, cho dù cả người bị thương nhưng bản tính hung ác vẫn không giảm. Nhưng mà con sói xám này cũng không thua kém nó chút nào, ngang sức ngang tài với sói đầu đàn.

Lúc này, có thị vệ giải quyết xong sói dữ trong tay đi tới chỗ Dư Hải, vừa nhìn thấy hai con chó sói đánh nhau thì lập tức dò hỏi: "Đây là tình hình gì vậy? Sao đồng loại lại đánh nhau rồi?”

Dư Hải cười khổ một tiếng, tự giễu nói: "Ai biết được! Cũng có thể vì muốn tranh giành thức ăn là ta chăng? Đầu năm nay, ăn uống cả người mập mạp cũng không phải chuyện tốt!"

Thị vệ kia cười một tiếng, nói: "Ngươi không sao chứ? Nhanh trở về xử lý vết thương trên người một chút đi! Hai con chó sói này cứ giao cho huynh đệ bọn ta là được!"

Trong lúc nói chuyện, sói đầu đàn đã bị sói xám đè trên đất, cổ họng bị cắn nát, bị quật ngã thẳng xuống đất. Chó sói xám nhìn Dư Hải một cái, trên người loài người này có mùi của tiểu nha đầu kia, không biết có cứu lầm người không nữa?

Chỉ vừa mới ngây người một lát, sói xám đã bị bọn thị vệ bao vây ở giữa. Bảy tám tên thị vệ thân thủ siêu đẳng cầm đao thép sáng ngời trong tay, bao vây xung quanh sói xám.

Chó sói xám đề phòng nhìn bọn thị vệ, trong lòng tính toán nên chạy thoát như thế nào. Haizz! Đúng là không làm được chuyện tốt mà, vì cứu người còn nộp thêm cái mạng của mình vào luôn.


Thị vệ Ất nhìn kỹ mắt sói xám, nói: "Hình như con sói này không đi chung với bầy sói kia. Bộ lông xinh đẹp như vậy, nếu từng nhìn thấy ta liếc mắt một cái đã có thể nhận ra rồi."

Dư Hải chần chừ nói: "Con chó sói này vừa mới cứu ta! Hay là... hãy thả nó đi đi?"

Thị vệ Giáp cẩn thận hơn, y lắc đầu một cái nói: "Cho dù không đi chung với bầy sói kia, nhưng chó sói luôn sẽ có bản tính hung ác. Nếu bây giờ không giết nó, chỉ sợ sau này sẽ uy hiếp đến sự an toàn của thôn Đông Sơn.”

Dư Hải vừa nghe như thế thì lại dao động. Chó sói, có con nào không ăn thịt đâu? Mấy đứa trẻ nhà chàng thường xuyên đến chân núi Tây Sơn bắt châu chấu, đặt bẫy, nếu bọn nhỏ gặp phải con chó sói này, thì phải làm sao đây? Chỉ cần gây nguy hiểm đến con mình, lòng dạ Dư Hải đều sẽ trở nên cứng rắn.

Vòng vây dần dần thu nhỏ lại, sói xám sớm muộn gì cũng gặp nguy hiểm... Ngay vào lúc này, bên chân thị vệ Ất Giáp có hai bóng dáng nho nhỏ chen vào. Bọn họ cúi đầu nhìn một cái, là hai con thú cưng Dư gia nuôi, một con chó tên Tiểu Hắc và một con chó tên Tiểu Bạch.

Hai con chó nhỏ chen vào trong vòng vây, nhào thẳng tới chỗ sói xám.

Dư Hải kinh hãi, vội vàng hô: "Tiểu Hắc, Tiểu Bạch! Mau quay lại..."

Thấy một màn trước mắt, âm thanh của Dư Hải ngừng lại. Hai con chó nhỏ chạy đến bên chân sói xám lăn lộn làm nũng. Thậm chí Tiểu Hắc còn cắn lông trước ngực sói xám rồi đu đưa.

Hình như trong đôi mắt màu xanh bảo thạch của sói xám thoáng qua một tia yêu thương. Nó cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng li3m Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Hai con chó nhỏ cũng thân mật li3m vết thương trên người sói xám, rầm rầm rì rì, giống như đang nói: "Cha, cha có đau không. Con thổi thổi cho cha, sẽ hết đau ngay thôi!"

Thị vệ Ất ngạc nhiên nói: "Hai con chó nhỏ này thật sự có dòng máu chó sói. Chẳng lẽ con sói xám này là cha của bọn nó?"

Thị vệ Giáp cũng gật đầu nói: "Khó trách chó sói xám lại cứu Dư đại ca! Chắc chắn là đánh hơi được mùi của con mình trên người huynh ấy. Nói mới thấy sói xám thật là đẹp, bộ lông cả người giống như làm bằng bạc, đôi mắt cũng giống như lục bảo thạch chủ tử đem về từ phương Tây vậy. Thoạt nhìn rất có linh tính."

Thị vệ Ất nhìn mấy người trong nhóm một cái, nói: "Làm sao đây? Còn giết con chó sói này hay không?"

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, mỗi ngày đều được Dư Tiểu Thảo nuôi bằng nước linh thạch, đã có thể nghe hiểu mấy tiếng đơn giản của loài người. Vừa nghe trong miệng thị vệ Ất nói ra chữ “giết”, hai đứa vội vàng đề phòng chặn trước mặt cha mình, cả người giống như quả bóng xù lông lên, giống như một con nhím nhỏ đang nổi giận.

Lúc này, Dư Tiểu Thảo đi theo tiểu Quận vương tới đây. Nàng tò mò nhìn vào trong vòng vây của bọn thị vệ, mượn ánh trăng nhìn thấy bóng dáng màu xám bạc quen thuộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.