Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 16




Bồ Thần từ chối Tần Dữ, giúp anh làm bài tập là bởi vì anh thi được tám mươi điểm, cô có chơi có chịu, cũng là muốn cho anh một chút động lực học tập, nếu như chấp nhận lời mời của anh thì ý nghĩa bị thay đổi rồi.

[Chúng ta là bạn cùng bàn, không cần khách sáo như vậy, chờ khai giảng cậu mời tớ ăn mấy viên kẹo là được rồi.]

Tần Dữ: [Ừm, đến lúc đó tớ mua kẹo cho cậu.]

Trong lúc nhất thời Bồ Thần không biết nói gì cho phải.

Trong thời gian cô im lặng, Tần Dữ tiếp tục gõ chữ: [Không phải cố ý mời cậu đâu, tớ định đi đến nhà hàng mà Triệu Thù gửi vào trong nhóm, một mình tớ đi thì không thú vị. Lúc vừa ngồi cùng bàn cậu đã mua bánh mì và nước cho tớ, lần này coi như là tớ mời lại, nhà hàng đó không đắt.]

Sợ cô vẫn không đi, anh giải thích: [Tớ mời cậu ăn cơm cũng là muốn tạo mối quan hệ với cậu, như vậy thì tớ thỉnh thoảng có thể cải thiện được bữa sáng.]

Bồ Thần nghe được mà như rơi vào trong sương mù: [Có ý gì?]

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tần Dữ: [Không phải cậu nói chú Bồ làm bữa sáng ngon sao? Ngày nào cậu ăn không hết thì mang một ít cho tớ, tớ chán ăn bữa sáng bên ngoài rồi.]

Bồ Thần: “...”

Tần Dữ lại một lần nữa hỏi cô: [Ngày nào cậu rảnh? Tớ định đi vào ngày mai.]

Thịnh tình không thể chối từ, còn tìm lý do nữa thì cả hai đều xấu hổ, Bồ Thần không làm mất hứng nữa: [Ngày mai tớ có thời gian.]

Cô chợt nhớ tới: [Chỉ có tớ và cậu sao?]

Tần Dữ: [Ừm, chỉ có hai bọn mình.] Dừng lại một chút, anh nghĩ hẳn là cô rất muốn gặp được Bành Tĩnh Dương: [Cậu muốn gặp Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù thì gọi hai người họ cùng đi.]

Ngoài miệng Tần Dữ nói như vậy nhưng trong lòng không vui, thế là anh đổi ý: [Đợi tháng sau mời bọn họ vậy. Sắp cuối tháng rồi, tiền tiêu vặt tháng này của tớ không nhiều lắm, không đủ để mời ba người, chỉ đủ mời cậu.]

Trọng điểm chú ý của Bồ Thần bị lệch đi, nhà Tần Dữ giàu như vậy, hóa ra bố mẹ anh cũng hạn chế tiền tiêu vặt mỗi tháng.

“Gửi cho cậu rồi.” Tần Dữ ra hiệu cho cô nhìn điện thoại.

Bồ Thần nhấn mở khung chat, anh gửi sự sắp xếp ngày mai vào Wechat cho cô, buổi sáng đi thư viện, buổi trưa anh mời, buổi chiều tính sau.

“Bồ Thần, em còn muốn mua đồ ăn vặt không?”

Giọng nói của Lục Bách Thành đột nhiên chen vào dọa cho Bồ Thần giật mình, cô thu lại điện thoại, qua loa gật đầu.

Lục Bách Thành và Bồ Vạn Lý đẩy xe mua hàng của mình đi đến khu vực khác, thỉnh thoảng trao đổi bằng ngôn ngữ tay.

Bồ Thần rất ít ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng ăn chút socola và bánh kẹo, thời gian lâu dài cô gần như đã có sức miễn dịch với đồ ăn vặt, mấy chữ “Mập là do miệng” vào lúc cô còn rất nhỏ là đã được cô của mình truyền bá vào đầu cô, cô thích chưng diện từ nhỏ, sợ nhất là mình béo.

Vừa rồi lời Lục Bách Thanh nói cô còn chưa kịp suy nghĩ là đã đồng ý rồi, nói cũng nói rồi, cô tùy ý chọn mấy thứ đồ ăn vặt trên kệ hàng.

“Bình thường em có ăn cái này không?” Lục Bách Thanh hỏi.

Bồ Thần quay đầu, Lục Bách Thanh cầm mấy túi chân bạch tuộc nướng cho cô xem, cô lắc đầu: [Em không ăn đồ ăn vặt, chỉ ăn trái cây và sữa chua.]

Lục Bách Thanh: “Vậy em nếm thử xem, mùi vị không tệ, không dễ béo.”

Bồ Thần cười, câu phía sau mới là trọng điểm, nếu đã không dễ béo thì cô lấy hai túi, giao thừa hôm đó cùng chia sẻ với cô của mình.

Tần Dữ yên lặng nhìn Lục Bách Thanh chu đáo cẩn thận như vậy, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Đi ra từ khu đồ ăn vặt, bọn họ tách ra đi dạo, Bồ Vạn Lý và Bồ Thần đi về phía khu đồ sống, Lục Bách Thanh và Tần Dữ theo dòng người đi về phía trước.

Trước khi đến thì cảm thấy không có gì để mua, sau khi tính tiền thì bốn cái túi mua sắm size lớn suýt nữa không đủ chứa.

Tần Dữ đặt hai túi đồ trong tay vào cốp xe phía sau rồi hỏi: “Thầy Lục, trong điện thoại của chú có ảnh của vợ cũ chú đúng không?”

Ánh mắt Lục Bách Thanh cảnh giác: “Cháu xem hình vợ cũ của chú làm gì? Chuyện của người lớn con nít đừng tò mò như vậy.”

Tần Dữ xoay mặt đối diện với anh ấy: “Cháu vốn không tò mò. Chú tốt với Bồ Thần và bố của cậu ấy đến mức vượt ra khỏi sự quan tâm mà một người chủ nhiệm lớp như chú nên có.”

Lục Bách Thanh không hé răng, đóng cốp xe lại.

Từ phản ứng vừa rồi của anh ấy là Tần Dữ đã biết chính là như anh nghĩ, anh hỏi: “Thật sự là cô của Bồ Thần?”

Yết hầu của Lục Bách Thanh chuyển động: “Ừm.” Anh ấy đi vòng qua ô tô đi đến chỗ ghế lái, kéo mở cửa xe rồi ngồi lên.

Tần Dữ thở dài, thế mà lại sinh ra một chút đồng cảm với Lục Bách Thanh, rõ ràng là người có tâm lý mạnh mẽ như Lục Bách Thanh không cần bất cứ ai đồng cảm.

Đứng tại chỗ mấy giây, anh ngồi vào ghế phụ: “Sau này chú muốn đến tiệm sửa xe, cháu yểm trợ cho chú.”

Lục Bách Thanh: “...”

- -

Ngày mai sẽ mời Bồ Thần ăn cơm, trước khi ngủ Tần Dữ cố ý xem phần chấm điểm và đánh giá của nhà hàng kia, xem xem món ăn nào được đánh giá cao hơn.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Nhìn mấy trăm bình luận, anh phát hiện ra mấy món Bồ Thần thích ăn được đánh giá cũng không tệ, anh yên tâm tắt giao diện.

Tần Dữ nhìn khung chat của Bồ Thần, điều nên nói thì đã sớm nói với cô rồi, ngay cả việc sáng mai mấy giờ đi đón cô anh cũng thông báo rồi, anh cầm điện thoại gõ lung tung lên chăn, sắp sáng mà anh không thấy buồn ngủ chút nào.

Lần trước mất ngủ còn là lúc anh nằm viện, tỉnh lại sau khi phẫu thuật, anh hỏi bác sĩ hôm ấy là ngày mấy, biết được mình đã bỏ lỡ cuộc thi môn toán liên trường, liên tục hai ngày gần như không ngủ chút nào.

Đang mất tập trung thì Tần Dữ nhận được lời mời chơi game của Bành Tĩnh Dương.

Bành Tĩnh Dương: [Có muốn chơi một ván không?]

Tần Dữ không từ chối, trước khi chơi anh hỏi Bành Tĩnh Dương: [Có phải cậu thích Triệu Thù không?]

Bành Tĩnh Dương đang uống nước thì phun ra đầy bàn, tài liệu thi không thể may mắn thoát khỏi, cậu bị sặc đến mức vừa ho khan vừa rút khăn giấy lau nước trên bàn.

Cậu thích Triệu Thù?

[Ngày nào đó đầu óc tớ hỏng rồi thì biết đầu được có thể thích.]

Giữa Tần Dữ và Bành Tĩnh Dương không có bí mật gì, cho nên Bành Tĩnh Dương  nói không thích Triệu Thù, anh tin.

Do dự trong thoáng chốc.

Anh lại hỏi: [Chẳng lẽ là cậu thích Bồ Thần?]

Bành Tĩnh Dương hiểu rõ Tần Dữ đang lo lắng điều gì, cho rằng hôm nay cậu hẹn Bồ Thần đi thư viện là vì có ý với cô, khát vọng muốn sống khiến cậu nghĩ một đằng nói một nẻo: [Làm sao tớ có thể thích Bồ Thần được! Tớ… cũng không xác định được có phải là thích Triệu Thù hay không, mấy ngày nay luôn cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, có thể là bị cậu ấy ngược quen rồi, tớ bị coi thường. Cậu cũng không phải là không biết cái miệng đó của Triệu Thù, tớ muốn trực tiếp hẹn cậu ấy ra ngoài mà cậu ấy còn không phải là nắm lấy cơ hội này, giẫm tớ dưới lòng bàn chân rồi dí sao! Không phải cậu ấy luôn không tệ với Bồ Thần sao, cậu hiểu rồi chứ.]

Không thích Bồ Thần là được, Tần Dữ cũng không quan tâm cậu và Triệu Thù như thế nào.

Hai người ở trong game một mực chém giết đến hai giờ sáng.

- -

Hai giờ mười lăm phút sáng, Bồ Thần mở to mắt, nhìn chằm chằm vào màn cửa đen sì ở ban công, hình dáng các món đồ chơi thú bông trên giá sách, mơ hồ có thể thấy được.

Nhà cũ rồi nên không cách âm, ở dưới lầu thỉnh thoảng có ô tô đi ngang qua, âm thanh trong đêm khuya có vẻ vô cùng rõ ràng.

Bồ Thần xoay người, nằm ngửa nhìn trần nhà.

Trước đó không ngủ được nên cô đã tìm một bộ phim để xem, một bộ phim có liên quan đến mối tình đầu, sau khi xem xong thì càng không ngủ được.

Với tình hình này thì cô không có cơ hội để yêu đương, dù sao người cô thích cũng nhìn cô không lọt mắt, ai sẽ ở bên một người không thể nói chuyện được chứ, đó là gánh nặng cả đời.

Trong lòng cô rõ ràng, chờ tốt nghiệp cấp 3 xong, nói không chừng sau này cô và Tần Dữ ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có, cô muốn gom góp một chút hồi ức.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Bồ Thần không biết mình đã ngủ lúc nào.

Ngày hôm sau lúc thức dậy, bố đã làm xong bữa sáng.

Nhìn thấy bữa sáng trên bàn, Bồ Thần nghĩ đến Tần Dữ: [Bố, sủi cảo hấp hôm nay bố làm con muốn mang mấy cái cho Tần Dữ ăn, cậu ấy nói cậu ấy chán ăn đồ bên ngoài rồi.]

Bồ Vạn Lý cười: [Trong nồi còn đấy, lúc con ra ngoài bố đóng gói cho con.]

[Cảm ơn bố.]

Bồ Vạn Lý hỏi: [Hôm nay mấy đứa trẻ các con đều đi thư viện? Bố có cần đóng gói một phần cho Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù không? Hôm nay làm nhiều lắm, bốn đứa các con cũng ăn không hết.]

Bồ Thần lắc đầu: [Hôm nay Bành Tĩnh Dương có lớp học, chỉ có con và Tần Dữ qua đó.]

Vừa ra đến cửa, Bồ Vạn Lý đưa cho Bồ Thần bữa sáng đã được đóng gói xong.

Tần Dữ chờ ở dưới lầu, ông không cần đưa con gái đến đầu ngõ nữa.

Tần Dữ chưa từng kiêng kỵ người lớn, mỗi lần đều thoải mái chờ Bồ Thần, cho nên Bồ Vạn Lý chưa từng suy nghĩ nhiều, ông vẫn luôn cho rằng là Lục Bách Thanh sắp xếp mấy đứa trẻ kia đến bầu bạn với con gái.

Hôm nay Bồ Thần đổi một chiếc áo lông màu trắng khác, đây là chiếc có kiểu mới thứ ba của cô trong năm nay, bên trong phối với một chiếc áo len rộng rãi màu hồng khói, hôm qua cô mặc chiếc áo hoodie kia là bởi vì Tần Dữ không đi, cô tùy ý mặc một cái, hôm nay bộ đồ này bao gồm của quần là do tối hôm qua cô tốn không ít thời gian cố ý phối đồ.

Đến gần, Bồ Thần đưa bữa sáng cho anh: [Mang cho cậu.]

Tần Dữ mở ra, một hộp sữa ấm, còn có mấy cái sủi cảo hấp.

Anh không nói cảm ơn trước mà hỏi: “Hôm qua cậu cũng mang theo bữa sáng này cho Bành Tĩnh Dương à?”

Bồ Thần mờ mịt nhìn anh, làm sao anh biết được cô mang bữa sáng cho Bành Tĩnh Dương? Anh và Bành Tĩnh Dương có quan hệ tốt đến mức ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng chia sẻ sao?

[Hôm qua tớ mua cơm nắm cho Bành Tĩnh Dương, cậu ấy chuyển tiền cho tớ nhờ tớ mua giúp.]

Tần Dữ “Ồ” một tiếng rồi không nói thêm nữa, anh vừa đi vừa ăn sủi cảo, ăn trong cơn gió lạnh, anh cũng không cảm thấy nguội.

Bồ Thần phát hiện ra cả buổi sáng hôm nay Tần Dữ đều có sắc mặt rất ôn hòa, còn chủ động làm một tờ đề, mặc dù sai bét nhè.

Cô nhìn một dãy gạch đỏ trên tờ đề: [So đáp án xong rồi còn chỗ nào không hiểu không?]

Tần Dữ: “Có chứ, có mấy đề này.”

Anh hỏi: “Có thể giảng cho tớ nghe không?”

Bồ Thần gật đầu rồi tìm quyển vở nháp tới, vừa giảng vừa tính toán cho anh xem.

Lúc giảng đề thứ hai, cô đột nhiên tạm dừng lại, không biết bước tiếp theo phải làm thế nào.

Bồ Thần rất ngượng, lấy tay gãi trán, sau đó dứt khoát che mặt lại cười.

Tần Dữ không rõ lắm: “Sao vậy?”

Bồ Thần viết chữ xong đưa cho anh xem, bản thân lại ngại nhìn anh, mất mặt quá.

[Tớ quên mất cách làm rồi. Chờ tớ xem đáp án Bành Tĩnh Dương nói cho tớ biết rồi tớ lại giảng cho cậu nghe.]

Tần Dữ cười cười nói: “Không sao, cậu xem thêm một lần, đúng lúc nhớ sâu hơn.”

Bồ Thần hoàn toàn tìm hiểu được đề này rồi mới giảng cho anh nghe một lần nữa.

Sắp đến trưa, trong phòng đọc chỉ còn lại tốp năm tốp ba người.

Tần Dữ khép đề lại rồi đẩy đẩy cánh tay cô: “Đi ăn cơm đi.”

Bồ Thần thu dọn cặp sách, theo sau lưng anh rời đi.

Cả buổi sáng cô và anh không nói được mấy câu, chỉ có lúc anh làm sai cô sẽ nói cho anh biết đáp án chính xác, thời gian còn lại thì không can thiệp vào chuyện của nhau, cô và anh ngồi song song, cô ngại quay đầu nhìn xem anh đang làm gì.

Lúc này anh đi phía trước cô, cô có thể không chút kiêng kỵ mà nhìn anh.

Anh cao hơn cô một cái đầu, ở gần đó thì cô phải ngước cô lên nhìn.

Buổi sáng trên đường tới thư viện, cô hỏi anh sao lại muốn đến thư viện, anh nói là thầy Lục dặn dò.

Ngẫm lại cũng phải, nếu không anh không thích học như vậy, làm sao lại tới nơi này tra tấn chính mình chứ.

Nhà hàng đó cách thư viện một đoạn, cộng thêm kẹt xe nên taxi chạy gần nửa tiếng đồng hồ.

Tần Dữ đã sớm đặt số xếp hàng ở trên điện thoại, lúc đến nhà hàng thì đợi chưa đến năm phút là đã có bàn trống.

Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, hai người đi đến bàn số 19.

Tần Dữ đưa thực đơn cho cô: “Cậu chọn đi.”

Bồ Thần nhìn menu, cô chọn mấy món mà Tần Dữ thích ăn.

Cô thường xuyên gặp được Tần Dữ ở nhà ăn, từng ngồi chung với anh không ít lần, cô biết anh thích ăn gì.

Sợ tâm tư rõ ràng bị Tần Dữ phát hiện, mấy món này đúng lúc có trong hình hôm qua Triệu Thù nhắn vào nhóm, cô thuận nước đẩy thuyền: “Triệu Thù nói những món này ngon, chúng ta nếm thử xem.”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Điều Bồ Thần không biết là, mỗi lần Tần Dữ đến nhà ăn ăn cơm thì chỉ có một yêu cầu, chỉ cần không phải cá và tôm là được, Bành Tĩnh Dương đều là ngẫu nhiên gọi món cho anh, mấy món này cũng không phải là món anh thích ăn.

Tần Dữ ngước mắt nhìn cô, anh đưa cô tới đây ăn cơm không phải là để cô không gọi món mình thích mà chỉ chọn món Triệu Thù đề cử.

Anh so sánh giá cả, làm bộ tính tất cả xem bao nhiêu tiền: “Chúng ta đổi mấy món được không?”

Bồ Thần làm khách nên theo chủ: [Được.]

Tần Dữ: “Tớ không đủ tiền, đổi món rẻ hơn một chút, tháng sau chúng ta lại đến.”

Bồ Thần: “...”

Cô chớp chớp mắt, hóa ra đổi món là vì nguyên nhân này.

Bồ Thần muốn để anh ăn món anh thích, dù sao thì anh cũng rất kén chọn. Cô nói với anh: [Không cần đổi, trong điện thoại tớ có tiền, hôm nay tớ mời, lần sau cậu lại mời.]

Tần Dữ kiên trì: “Tớ đã gạch rồi.” Anh gạch bỏ ba món, đổi thành hai món cô thích ăn.

Không để cô bác bỏ, anh đưa thực đơn cho nhân viên.

Trong lúc chờ đồ ăn, Bồ Thần tìm anh nói chuyện: [Tiền tiêu vặt một tháng của cậu là bao nhiêu?] Sao có thể nghèo đến như vậy, còn nghèo hơn cả cô.

Tần Dữ cũng không biết tiền tiêu vặt mỗi tháng của mình là bao nhiêu, anh đến Tô Thành nửa tháng, bố mẹ từ đầu đến cuối chuyển cho anh năm khoản, cộng lại hơn năm mươi vạn.

Lúc ấy ở Bắc Kinh, anh ở nhà bà ngoại, mỗi tháng bọn họ cũng cho mấy vạn tiền tiêu vặt, cho dù anh không cần đến, bọn họ vì để không để sơ sót nên đưa tiền có thể khiến cho bọn họ yên tâm.

Cái gì anh cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền.

Hiện nay anh chỉ có thể nói dối: “Có thể là vẫn không nhiều bằng tiền tiêu vặt của cậu, một tháng hai ngàn, bao gồm tất cả chi phí ăn uống và học tập của tớ.”

Bồ Thần gật đầu, giảm bớt tiền ăn một ngày ba bữa và ăn khuya của anh, thỉnh thoảng còn phải đóng tiền tài liệu, tiền tiêu vặt có thể để anh sắp xếp không nhiều lắm.

[Lần trước ở khu trò chơi điện tử cậu nạp một lần hai ngàn, tớ còn tưởng rằng tiền tiêu vặt một tháng của cậu phải đến mấy vạn.]

Tần Dữ dừng lại, anh nhanh trí: “Còn không phải bởi vì muốn mời các cậu chơi sao, phồng má giả làm người mập, moi sạch vốn liếng tích lũy mấy năm nay của tớ rồi.”

Bồ Thần cười một cái.

Cô lập tức lo lắng: [Cậu không có tiền vậy thì làm sao ăn cơm được? Tháng này vẫn còn ba ngày.]

Tần Dữ chống cằm, thương lượng với cô: “Nếu không, cậu cho tớ mượn hai trăm, chờ đầu tháng sau tớ trả lại cho chậu. Vốn dĩ muốn mượn thầy Lục nhưng chắc chắn thầy ấy sẽ không để tớ trả lại.”

Bồ Thần chuyển cho anh năm trăm: [Cầm bên người nhiều thêm một chút, lỡ như cần dùng gấp.]

Tần Dữ nhìn cô chằm chằm mấy giây, hành động của cô đối với cô có thể chỉ là xuất phát từ sự quan tâm đối với bạn học một cách không đáng kể, nhưng đối với anh thì không như vậy.

Anh nhận lấy tiền: “Cảm ơn cậu.”

“Buổi chiều cậu muốn đi đâu?” Anh để điện thoại xuống rồi hỏi.

Chỉ cần ở cùng với anh, Bồ Thần không quan trọng việc đi đâu, cô nhớ tới buổi chiều trong lịch trình anh gửi cho cô là tính sau, vậy thì chắc chắn không muốn đi thư viện nữa.

[Cậu muốn đi đâu?] Mấy chữ ngắn ngủi, cô đã lấy một phen dũng khí với nói ra được.

Tần Dữ: “Đi hiệu sách đi, tìm mấy cuối tài liệu học tập.”

Hả?

Bồ Thần rất vui vì anh muốn học mà không phải chỉ nói ngoài miệng.

Cô nói: [Vậy thì đi hiệu sách.]

Tần Dữ rót cho cô một ly nước ấm rồi hỏi cô: “Có nghĩ tới sau này học ngành gì không?”

Ánh mắt Bồ Thần trong thoáng chốc ấy bỗng nhiên tối đi, liên quan đến chuyên ngành cô thích nghe có chút hão huyền, ngoại trừ bố và cô của mình, cô cũng chưa từng nhắc với người thứ ba.

Tần Dữ đối với cô mà nói là sự tồn tại không tầm thường, cô không muốn giấu giếm anh: [Muốn học luật, làm luật sư.]

Châm chọc tới mức nào, cô muốn làm luật sư nhưng lại thành người câm.

Tần Dữ hối hận vì vừa rồi mình hỏi cô như vậy, anh chỉ muốn biết lớp 11 cô chọn khối xã hội hay tự nhiên, nào biết đã hỏi trúng vết thương của cô, anh an ủi cô: “Không biết nói cũng có thể làm luật sư, làm một luật sư không kiện tụng.”

Bồ Thần cười cười, không muốn nói về mình thêm nữa.

Cô cấp thiết muốn biết: [Vậy còn cậu?]

Lúc trước Tần Dữ không thân với cô, không muốn nhiều lời về việc của mình, hiện tại hai người thành bạn cùng bàn, anh nói cho cô biết kế hoạch tương lai một cách đơn giản, bao gồm cả việc xin vào trường đại học nào, học chuyên ngành gì, thậm chí cũng nói cho cô biết sau này anh phải ở New York.

“Bố mẹ tớ ước gì tớ ra nước ngoài không quay về.” Không có đồ vướng víu anh đây, mỗi người bọn họ có thể không cố kỵ gì mà yêu đương kết hôn.

Bồ Thần đã sớm đoán được anh sẽ ra nước ngoài, cuộc đời của anh và cô không giống nhau. Có lẽ là sau khi tốt nghiệp trung học anh sẽ không đến Tô Thành nữa, cô ngày càng quý trọng mỗi một phút giây ở bên cạnh anh.

Cả ngày hôm nay bọn họ đi đâu, làm gì, anh nói với cô những lời nào, bữa trưa ăn món gì, cô giống như đang viết kịch bản, bất kể chi tiết lớn nhỏ, cô đều ghi hết tất cả vào quyển nhật ký.

Hai ngày sau đó, cô và Tần Dữ không liên lạc, có lẽ là anh ở nhà chơi game, cũng có thể là anh đã về Bắc Kinh rồi.

- -

Tần Dữ ở nhà đọc hết một kỳ “Nature” mới nhất, nhìn thời gian, mới tám giờ rưỡi tối, anh nhắn tin cho Lục Bách Thanh: [Khi nào thì chú về thì mang cho cháu mấy cuốn “Nature” cũ nhé.]

Lục Bách Thanh còn đang ở Bắc Kinh trả lời anh: [Về trước năm mới, không xác định được ngày nào. Nếu như cháu rảnh rỗi khó chịu thì đi trải nghiệm cuộc sống đi.]

Tần Dữ: [Không rảnh, cháu không rảnh!]

Anh vừa gửi đi thì một tin nhắn khác của Lục Bách Thanh đã đến: [Thì đến cửa hàng sửa xe của Bồ Thần giúp đỡ bố của Bồ Thần làm việc, cháu tự đi xem xem kiếm tiền khó khăn tới mức nào.]

Tần Dữ thấy là đến cửa hàng sửa xe nhà Bồ Thần hỗ trợ, anh lập tức thu hồi lại tin nhắn “Không rảnh, cháu không rảnh!” được gửi đi vừa rồi, anh một lần nữa soạn tin: [Chú nói cái gì thì là cái đó, nể mặt chú một lần vậy.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.