Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 25: 25: Ai Thay Đồ Cho Tôi Vậy





"Xới tung cái thành phố cũng phải tìm ra "
"Anh Thiếu Dương"
"?Cát Tiểu Du?"
Chủ tịch tập Đoàn Cát Hựu là cha của Cát Tiểu Du,người cao gầy,phong thái sang trọng bước tới
"Chào Cậu Thiếu Dương tuổi trẻ tài cao,con gái tôi rất là ngưỡng mộ cậu"
"Không việc gì thì tôi đi đây"
"À tôi đến gặp ba mẹ cậu nói về chuyện hôn ước hai bên,hai năm trước ba mẹ cậu có đề cặp đến hôn nhân của cậu và Tiểu Du "
"Ai hứa hôn thì ông tìm người đó mà bàn"
"Ý tôi là ba mẹ cậu rất thích con bé,còn cậu thì sao? Mấy ngày qua báo chí đưa tin về cậu và một cô gái khác,cho nên tôi nghĩ mau kết hôn để dẹp tin đồn đó"
"Không phải tin đồn"
"Cậu…"
Thiếu Dương bỏ đi,để lại hai cha con nhà họ Cát ngẩn ngơ
"Ba à! Con rất thích anh ấy đời này không lấy anh ấy con sẽ ở vậy"
"Con gái à!Ba rất muốn nhưng không thể,để ba suy nghĩ thêm"
"Ba….

"
Phong Hạ đứng gần lắc đầu liên tục,rõ ràng hắn chỉ một lòng một dạ với cô Thừa Nhi cơ mà!Không hề có một chỗ nào giành cho mấy cô khác đâu…
Grummm…grummm
"Alo tôi tìm thấy ba bộ vest bọn chúng ở phong bếp,rõ là có người giúp bọn chúng,bây giờ đang tìm xung quanh bếp vì có một lối ra"

"Tôi biết rồi khỏi tìm nữa,đợi tan tiệc của ba tôi,cậu bắt Lỗ Gia Ngọc hỏi tội đi"
"Uhm!Hiểu rồi"
Đoàn Thiếu Dương đi thẳng lên tầng "Siêu cho cậu 15 phút mang một bộ đồ nữ pizama size m đến đây"
"Alo cái gì vậy sếp,em đang dưới sảnh tiệc"
"10 phút"
"Ok thì 15 phút" hjx lại mua đồ phụ nữ,mình là trợ lý đâu phải tay sai vặt…khổ thân huhu
"Cạch" Thiếu Dương bước vào nhìn thấy Phong Tranh đang vuốt lại những sợi tóc rơi trên trán Vương Thừa Nhi
"Có cần vào bệnh viện không"
"Không cần ngủ một chút cô ấy sẽ tỉnh lại"
"Nếu không có việc gì tôi ra ngoài đây" Phong Tranh với vẻ mặt trầm uất khó tả,rõ ràng cuộc hôn nhân của họ có vấn đề nhưng tại sao không thể chen ngang được
"Cạch" " sếp đồ đây …phù phù…" chạy muốn té khói vậy may mà anh trả lương cao bao năm qua nếu không tôi bỏ anh luôn
"Vất vả rồi cảm ơn"
Cái gì tôi nghe nhầm sao mấy năm qua không hề nghe sếp nói cảm ơn…
"Còn không mau ra ngoài"
"Ok ok"
Đoàn Thiếu Dương lật tấm chăn che chắn cơ thể của Vương Thừa Nhi để lộ tất cả.

.

"ực"
Mặt và tai hắn đỏ như quà cà chua
Hắn đành xoay mặt qua nơi khác"chết tiệt …" không thấy đường hắn mò mẫm lại càng chết lớn tay hắn chạm vào nơi mềm mềm đàn hồi
"Xin lỗi,tôi không thể không nhìn mà thay đồ được"
Thay đồ xong hắn bế thẳng Vương Thừa Nhi xuống xe mọi người trong buổi tiệc ai cũng nhìn thấy,ai cũng thắc mắc nhưng không dám hỏi rõ ràng có vấn đề
Đoàn phu nhân và Đoàn lão gia cũng đoán được vì năm xưa họ cũng trãi qua không ít đau thương mới được như ngày hôm nay,họ không mong con họ cũng rơi vào tình cảnh như vậy
Tiệc vừa tan …
"Cô Lỗ mời cô theo chúng tôi một chuyến"
"Phong Hạ có việc gì anh cứ nói luôn đi" Lỗ Gia Ngọc có tật rụt rịch cảm thấy chột dạ vô cùng
"Cô muốn nói ở đây à,ở đây vẫn có tai mắt cô muốn họ biết việc cô làm à"
"Anh nói gì vậy"
"Lôi cô ta lên tầng " hai người cận vệ cao lớn đứng bên cạnh khoác tay kéo lê Lỗ Gia Ngọc
"Đứng lại mấy người làm gì vậy sao lại bắt người"ba của Lỗ Gia Ngọc chạy đến can ngăn
Vẻ mặt lạnh lùng.

.


điển trai cặp mắt sắc lạnh đâm thẳng vào người đàn ông đứng tuổi "trưởng phòng Lỗ,tôi mời cô ấy hỏi một chút việc,nếu ông thấy không phiền thì đi cùng chúng tôi"
"Anh lấy lý do gì bắt chúng tôi"
"Ông cần lý do à vậy ông không thích giải quyết trong êm đẹp à,ok ông xem con gái ông đã làm việc tốt gì đây" Phong Hạ mở điện thoại trong đó là đoạn camera thu lại lúc Lỗ Gia Ngọc bỏ thuốc vào ly rượu
"Còn đây,lúc cô ta bước từ nhà vệ sinh ra rồi bảo ba tên đàn ông bước vào?một lát sau ba tên này vác người đưa lên tầng"
Đám người hiếu kỳ bu quanh có cả ba mẹ của Đoàn Thiếu Dương
"Cũng may cô Vương không bị gì,nếu bọn chúng làm gì thì cô ta gánh nổi tội này không"
"Tôi…nhưng mà cô ta không bị gì tôi sẽ đến tạ lỗi với cô ta sau"
"Cô lo mà thuê luật sư đi"
Phong Hạ và Phong Tranh bước ra xe về lúc trên xe vẻ mặt khó chịu của Phong Tranh phơi ra
"Em muốn nói gì thì cứ nói đừng trưng bộ mặt đó"
"Anh hai,từ trước đến giờ mình xử chuyện riêng ít khi nào lôi pháp luật vào sao lần bày mình không tự xử"
"Em đi theo Dương bao năm rồi không rành hắn à,nếu chuyện nào hắn tự ra mặt thì không cần chúng ta xử,lần này có vẻ cô gái đó không quan trọng nên hắn không tự ra mặt "
"Sao em thấy anh ấy khá quan tâm Nhi Nhi mà"
"Em thích cô ấy à"
"Liên quan gì đến em"
"Xưa đến giờ em làm việc không hỏi lý do"
"Bỏ đi,cho dù Dương không sủng Cô ta thì cô ta cũng là người phụ nữ của Dương em đừng đề ý"
"Tranh à ba chúng ta chơi với nhau như anh em ruột đừng vì một người phụ nữ mà loạn cả lên"
"Em biết rồi"
….

.

"Uhmm,đây là…" sao mình lại ở nhà rồi rõ ràng lúc nãy là ở nhà vệ sinh…@@ …mình say đến vậy sao??? Mình nghe bên tai có ai gọi tên mình

"Oái ai thay đồ cho tôiiiiiiiiiiii"
"Cô ồn ào quá "
"Sao anh vào không gõ cửa"
"Cô bị gì à"
"Ai thay đồ cho tôi vậy"
"Không biết"
"Ai đưa tôi về "
"Tôi"
"Vậy anh thay cho tôi hả"
"Không"
"Còn trối"
Vương Thừa Nhi nhào tới nắm lấy vạt áo Đoàn Thiếu Dương kéo lại
"Bỏ ra"
"Anh nói là ai tôi sẽ bỏ ra"
Hắn xoay người lại áp sát mặt Vương Thừa Nhi "cô làm loạn thì đừng trách tôi "
Mặt Vương Thừa Nhi đỏ ửng lên,vốn dĩ hỏi hắn nhưng bây giờ quên hết là hỏi cái gì
Vương Thừa Nhi chạy nhanh vào chốt cửa lại"chết tiệt hắn không biết vậy là mình tự thay sao…mình say đến quên hết"
"A cổ đau…" Vương Thừa Nhi bước tới nhìn vào gương thì thấy dấu hằn đỏ
"Sao vậy chứ???".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.