Nhật Ký Thuần Phu

Chương 18: Đồ cưới




Edit: Ciao

Quan Tú Tú bưng lấy chén của mình, ngồi trên bàn hơi chếch, ăn từng miếng trứng chần nước sôi, Ngô Đông Lai vươn tay vẫy vẫy Ngô thị, nói nhỏ: “Tú Tú thế nào rồi?”

Vẻ mặt Ngô thị đắc ý, nhìn qua đứa con gái nhỏ của mình, vươn tay lấy chiếc khăn thêu được một nửa trong giỏ, đưa tới cho đệ đệ mình: “Xem, như thế nào?”

Ngô Đông lai nhướng mày, vươn tay tiếp nhận, dùng ngón trỏ sờ lên phần chỉ sau lưng, đôi mắt sáng lên, cẩn thận kiểm tra phần chỉ nối, một lúc sau, hắn nói khẽ: “Đầu nối rất tự nhiên, vải thêu bằng phẳng trơn bóng, đại tỷ, tay nghề của tỷ vẫn không hề giảm sú.”

Ngô Đông Lai vừa dứt lời thì phát hiện đại tỷ nhà mình cười không khé miệng được, vẻ mặt hắn kỳ quái hỏi: “Sao thế?”

Ngô thị cười ha ha, cẩn thận lấy vải thêu trong tay Ngô Đông Lai, cẩn thận vuốt ve, vẻ mặt yêu thương nói: “Là Tú Tú nhà chúng ta thêu đấy.”

Ngô Đông Lai ngạc nhiên: “Đúng là không ngờ, xem ra nhà chúng ta có một vị tú nữ nhất phẩm rồi.”

Tú nhữ nhất phẩm vốn là một tú nương bình thường ở Giang Nam, tốn ba năm để thêu một bộ nhất thống giang sơn, Hồng Vũ năm thứ ba mươi ba dâng lên hoàng thượng, Hoàng thượng mừng rỡ, thưởng cho danh hào tú nữ nhất phảm, sau đó cửa hàng của tú nương làm ăn cũng rất náo nhiệt.

Mặc dù Ngô thị biết giọng điệu của đệ đệ có chút khoa trương nhưng bà vẫn rất vui mừng.

Hai cha con Quan gia vào cửa, cha Quan hô lên: “Đông Lai, bảo tỷ tỷ đệ làm thêm hai món ăn ngon, hai chúng ta uống chung rượu!”

Ngô Đông Lai lập tức nghênh đón, chắp tay cung kính kêu: “Tỷ phu.”

Cha Quan sờ sờ cái ót: “Ôi ~”

Ngô thị vội vàng bưng bánh mì và hai món xào lên, Ngô Đông Lai đứng lên nói: “Đại tỷ, Tiểu Mãn còn ở bên ngoài trông xe nữa.”

Ngô thị lập tức cầm cái tô, lấy nửa bát thức ăn, lại nhặt hai cái bánh mì, đưa cho Quan Đại Bảo: “Đi, mang cho anh Tiểu Mãn.”

Quan Đại Bảo nghe lời, cẩn thận bưng chén đi ra ngoài, Ngô Đông Lai khen: “Đại tỷ, Đại Bảo ngày càng ra dáng rồi.”

Quan Tú Tú nghe vậy, đôi mắt xoay tròn, kẹp một đũa lớn thức ăn, thân thê nhỏ cố vươn nửa cái bàn, đặt vào trong chén Ngô Đông Lai: “Cậu nhỏ, ăn!”

Ngô thị cười mắng: “Anh con chạy một chuyến cũng không bằng một đũa của con, tiểu nịnh hót!”

Ngô Đông Lai trừng mắt nhìn Quan Tú Tú, hai cậu cháu cười vui vẻ.

Người một nhà ăn xong bữa sáng, Ngô Đông Lai đứng lên nói: “Đại tỷ, trong cửa hàng còn thiếu hàng, đệ phải đưa xe vải này về, đúng lúc để Đại Bảo đi vào thành cùng đệ đi!”

Ngô thị từ chối nói: “Không được, còn hai đứa nhỏ Quách gia nữa.”

Ngô Đông Lai nở nụ cười: “Không có việc gì, đứa nhỏ choai choai thì chiếm bao nhiêu chỗ, đi kèm theo cũng được, đi nào, xem đồ cưới cậu tìm cho Tú Tú.”

Mấy người đi ra chỗ xe vận chuyển, đây là chiếc xe ngựa có mui xe, bốn phía đều che kín, phía trên có giấy dầu để phòng ngừa rỉ nước, vừa nhìn là biết để đi đường xa.

Ngô thị nhướng mày: “Đệ đi mua vải ở đâu thế? Cha mẹ cũng thật là nhẫn tâm!”

Ngô Đông Lai cười cười, không nói tiếp, nếu theo suy nghĩ của Ngô đại tỷ thì hắn phải giống như những thiên kim khuê các kia, suốt ngày không ra cổng trước không bước cổng sau mất.

Ngô Đông Lai linh hoạt nhảy lên một chiếc xe ngựa, sau khi tìm kiếm thì cầm một hộp gỗ nhảy xuống. Ngô thị nheo mắt, bà sống ở cửa hàng vải từ nhỏ, vải vóc sợ ẩm ướt, sợ côn trùng cắn, càng là vải vóc thượng đẳng thì công việc bảo quản càng phải cẩn thận.

Nhưng nếu dùng hộp gỗ để dựng thì nhất định là thượng phẩm trong thượng phẩm.

Nhìn hộp gỗ không lớn, cùng lắm chỉ là một cuộn vải nhưng mà Ngô Đông Lai lại thận trọng như thế, có thể thấy được đây là cuộn vải rất quý.

Ngô Đông Lai nhìn Ngô thị nhẹ nhàng cười, tiện tay mở hộp gỗ ra ——

“Gấm hoa!” Ngô thị lập tức kinh hô, bà vươn tay muốn vuốt ve, nhưng lại không dám, bởi vì bàn tay thường xuyên làm việc tay chân mà có chút thô ráp, trước tấm vải mỹ lệ thì càng như thua kém chị em.

Trong lòng Ngô Đông Lai thầm than, hắn tự tay nâng một góc vải lên, đưa tới trước mặt Ngô thị. Dưới ánh mặt trời, Ngô thị cẩn thận nhìn cuộn vải đẹp đẽ này, trên mặt là những hoa văn hình đám mây, nhưng mà lúc canh cửi lại giăng tơ khắp nơi nên nhìn rất tự nhiên.

Những đường vân này sáng lên dưới ánh mặt trời, giống như có một đám mây thật.

Sau khi tán thưởng thì bà cẩn thận cất vải vào trong hộp, thuận tiên đánh tay Quan Tú Tú, ngẩng đầu nhìn Ngô Đông Lai: “Quá quý trọng, đại tỷ không thể nhận.”

Ngô Đông Lai cười, lộ ra hàm răng trắng: “Đại tỷ nói gì thế, cả nhà chúng ta mới có một đứa cháu gái, Tú Tú cao quý như vậy, không để cho nàng thì cho ai?!”

Nói xong, Ngô Đông Lai nhét hộp gỗ vào trong ngực Ngô thị.

Ngô thị vuốt ve hộp gỗ, trên mặt là vẻ không nỡ, nhìn đứa con gái nhỏ, rốt cuộc hạ quyết tâm: “Được, vậy thì đại tỷ sẽ nhận.”

Ánh mắt Quan Tú Tú sáng lên, năm đó cuộn vải gấm hoa này nàng vẫn nhớ rõ, vẫn không hề sử dụng, sau này lại bị Quách Chí Bân mang đi đánh bạc, đúng là đáng hận. Nàng vươn tay ra, muốn nhìn một chút xem cuộn vải này có đẹp như trong trí nhớ không.

Bộp!

Đôi tay lại bị mẹ chụp được.

Ngô thị ôm lấy hộp gỗ trong ngực, quát lớn với Quan Tú Tú đang nhìn chằm chằm: “Đúng lúc, đi với cậu con một đoạn, thuận đường tới Quách gia luôn.”

Quan Tú Tú không tình nguyện bò lên xe ngựa, Quan Đại Bảo cẩn thận ngồi bên người nàng, chặn bên ngoài. Ngô Đông Lai nở nụ cười, tùy ý phất phất tay, mấy chiếc xe cùng khởi hành, nối tiếp nhau đi về phía Quách gia.

Đi được một đoạn thì gặp hai vợ chồng Quan lão đại vừa ở ruộng về, Quan Tú Tú lè lưỡi, cả người nho nhỏ rụt lại, thuận tiện kéo Quan Đại Bảo theo.

Quan đại tẩu trù trừ, Quan lão đại bắt tay vợ mình đi về nhà.

Ngô Đông Lai nhướng mày, cười lắc đầu, gia đình đó cũng rất thú vị, mỗi lần nhìn thấy hắn đi ngang qua đều trơ mắt nhìn một xe vải vóc, không biết đang nghĩ gì.

“Cha bọn nhỏ, mấy đứa nhỏ đang lúc lớn, quần áo cũng phí lắm ——”

“Câm miệng, nữ nhân thì biết cái gì!” Quan lão đại buồn bực quát lớn một câu, đứa thứ ba sắp phải đi học, là thời khắc mấu chốt, bây giờ không thể đắc tội vợ chồng lão nhị, nữ nhân kiến thức hạn hiệp, hôm qua cầm bánh xốp về còn đắc chí, có bản lĩnh thì mang hai túi bột về đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.