Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 49




Cố Phương Phương từ rất sớm đã chuẩn bị đi tới nơi quen thuộc kia, vô số kí ức lại từ từ hiện lên trong đầu cô, tất cả những kí ức đó là những tháng ngày ngọt ngào. Hiện giờ mới chỉ trôi qua hai tháng ngắn ngủi, khi Hạ Thần lại một lần nữa đứng trước mặt cô, mọi chuyện đều đã thay đổi, giống như chớp mắt đã ngàn năm.

Cô đã sớm không còn là cô gái ngây thơ trầm mê bên trong lưới lình của anh ta. Hiện giờ gặp lại, vẻ mặt cô bình tĩnh, âm thanh nhàn nhạt nói: "Đã lâu không gặp, Hạ Thần."

Hạ Thần gặp lại Cố Phương Phương, cảm thấy cô lại đẹp hơn lúc trước, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, dáng người vô cùng quyến rũ, làn da như tuyết, khí chất xuất trần, chỉ liếc nhìn một cái cũng sẽ khiến cho người ta say mê.

Vừa rồi anh ở phía sau, yên lặng nhìn từng nụ cười, từng cái nhíu mày của cô, nhưng mà rốt cuộc vẫn không thể tìm lại cô gái ngây thơ ngày đó, tất cả đều là do anh gây ra.

Nếu như ngày đó anh có thể kìm nén bản thân, không cưỡng bức cô thì hai người hẳn sẽ là một đôi tình nhân hạnh phúc.

Nhưng mà, không có nếu, đã làm cho cô tổn thương, anh muốn bù đắp lại nhưng lại sợ nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt chán ghét anh của cô. Khó khăn lắm mới có dũng khí gọi điện thoại cho cô muốn giải thích nhưng điện thoại của cô lại tắt máy.

Sau đó anh vô cùng hối hận, đêm đó anh như cầm thú đối với một cô gái trong sáng như cô nhất định sẽ để lại bóng đen không thể xóa nhòa trong lòng cô. Anh vừa sợ hãi vừa lo lắng, chỉ có thể cho người theo dõi cô, biết cô đã dần khôi phục, lúc này cô lại gọi điện thoại tới. Anh cảm thấy hiện tại cô và anh đều đã bình tĩnh lại, nên nói rõ ràng mọi chuyện rồi.

Thực ra, lúc đầu, anh cũng không cảm thấy mình sai. Con gái đối với anh mà nói chỉ giống như quần áo, muốn vứt lúc nào thì vứt. Nhưng mà, những đêm khuya yên tĩnh anh luôn nhớ tới ánh mắt thống khổ mà bất lực và vẻ mặt sợ hãi của cô đêm đó. Dần dần, anh phát hiện thì ra không biết từ lúc nào cô đã chiếm trọn trái tim anh.

Nhận ra điều đó, anh quyết định tương lai muốn ở bên cạnh cô. Trước tiên anh thôi học, tiến vào công ty làm việc, sớm ngày nắm giữ quyền hành thì anh và Phương Phương mới có thể ở bên nhau.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Lời nói vỗn đã chuẩn bị tốt nhưng nhất thời Hạ Thần khó có thể nói lên lời.

"Ngồi đi." Cố Phương Phương chỉ vào chỗ trống phía đối diện.

Hạ Thần cởi áo khoác, vén ống tay áo lên, để lộ ra làm da màu đồng, dưới ánh nến trở nên vô cùng quyến rũ, nhưng mà Cố Phương Phương đã không còn tinh thần để chú ý tới những thứ này nữa.

"Chuyện đêm đó, anh vẫn nợ tôi một lời giải thích." Cố Phương Phương trực tiếp đi thẳng vào vẫn đề. Cô muốn biết vì sao sau đó anh vẫn không liên hệ với cô.

"Thực xin lỗi." Chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, trong mắt Hạ Thần tràn ngập tia áy náy, giọng nói vô cùng thành khẩn: "Anh biết đêm đó đã làm em tổn thương nhưng mà anh bảo đảm sẽ cho em cuộc sống mà em muốn."

Cố Phương Phương lạnh lùng chất vấn: "Cuộc sống mà tôi muốn? Hiện tại anh cho được sao?"

Ngữ khí của Hạ Thần vô cùng kiên định, lời nói ra rất có khí phách: "Em cho anh thời gian 5 năm, nhất định sanh sẽ để cho em quang minh chính đại trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Hạ."

Cố Phương Phương nhếch môi nở một nụ cười trào phúng: "Làm sao có thể?"

"Chỉ cần em tin tưởng anh thì nhất định có thể." Hạ Thần bỗng nhiên nắm chặt tay của Cố Phương Phương, chân thành khẩn thiết nhìn cô.

"Lúc trước tôi tin tưởng anh như vậy, anh cho tôi được cái gì?" Cố Phương Phương lạnh lùng nói: "Lời ngon tiếng ngọt của anh với tôi đã không còn tác dụng nữa rồi."

Hạ Thần vô cùng áy náy nói: "Lúc trước anh thực sự đã có lỗi với em nhưng mà anh bảo đảm sẽ không có lần sau."

"Anh bảo đảm thì có ích gì?" Giống như là nghe được chuyện cười hay nhất thế gian, Cố Phương Phương khinh thường nói.

Hạ Thần vô cùng kiêu ngạo nói: "Chẳng lẽ nhân phẩm của Hạ Thần anh không đáng giá đến vậy sao?"

"Đúng là như vậy." Cố gái trước kia luôn rúc vào lòng anh, luôn nghe lời anh giống như thiên lôi sai đâu đánh đó đã sớm biến mất rồi. Cô đã từng cho rằng cố gắng yếu thương anh, cho dù có vứt bỏ tôn nghiêm của mình cũng không hối tiếc, nhưng mà, người làm cho cô tổn thương nhiều nhất lại chính là anh. Giấu diếm, lừa gạt, cưỡng bức, đối với một cô gái mà nói, cả thể xác và tinh thần đều đã phải trả giá đắt. Trải qua việc này cô muốn bồi dưỡng anh thành một thê nô*, như vậy mới có thể khiến anh không tái phạm lần nữa.

(Thê nô: nguyên văn của nó là thê quản nghiêm, ý chỉ những người nghe lời vợ vô điều kiện)

"Em nói cái gì?" Hạ Thần đã nhùn nhường nhận lỗi như vậy nhưng lại bị coi thường như vậy, trong lòng tất nhiên là tức giận.

"Lỗ tai anh bị điếc sao?" Cố Phương Phương cũng không muốn tiếp tục bị anh ức hiếp như vậy nên không khách khí đáp trả.

"Cố Phương Phương, cô thật to gan, không giáo huấn cô, cô lại không biết trời cao đất rộng?" Hạ Thần giận tái mặt, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cố Phương Phương, nói.

Từ sâu trong tâm Hạ Thần vẫn là một người có chủ nghĩa đại nam tử, cúi đầu nhận lỗi như vậy, chân thành thề thốt như vậy lại bị người ta coi thường, không giận mới là lạ.

"Anh nghĩ rằng tôi sợ anh sao?" Cố Phương Phương nhíu mày "Anh đừng có giả vờ giả vịt, hôm nay nói đến đây thôi, không hẹn gặp lại."

Con gái từ trước đến nay là đều là loài động vật nghĩ một đằng nói một nẻo, một chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt, nếu như tha thứ cho anh ngay lập tức thì anh làm sao có thể quý trọng?

Hạ Thần hừ lạnh, lập tức bắt lấy cổ tay cô, dùng lực kéo cô một cái, thân thể mềm mại lập tức ngã vào lòng anh.

"Thật thơm, hương vị phát ra từ người em thực sự khiến cho người ta mê luyến." Ngửi được mùi thơm từ trên người cô gái trong lòng truyền tới, Hạ Thần không nhịn được khen một câu.

"Anh buông ra." Gương mặt xinh đẹp của Cố Phương Phương lập tức đỏ bừng, lớn tiếng quát.

"Em mềm mại như vậy, sao anh có thể buông tay." Hạ Thần mờ ám nói "Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, đêm nay, anh sẽ khiến cho em thật thoải mái."

Vừa dứt lời, môi của anh liền nuốt hết những lời cô muốn nói.

Bàn tay to lớn dạo chơi trên cơ thể quyến rũ của cô, khích thích những dây thần kinh mẫn cảm của Cố Phương Phương, rốt cục cơ thể của Cố Phương Phương cũng mềm xuống, từ từ nhắm mắt, hưởng thụ vui thích mà Hạ Thần mang lại cho cô.

Chính vì vẫn còn yêu anh, cho nên, cô lại khuất phục rồi.

Váy bị xé mở, ngón tay thô ráp đã đi vào bên trong cơ thể cô.

Nụ hôn của anh dần dần trượt xuống, tỉ mỉ hôn lên cần cổ trắng mịn của cô. Tiếng rên rỉ yêu kiều khơi dậy dục vọng bên trong Hạ Thần, tốc độ trên tay càng nhanh hơn.

Phát hiện đã đến lúc, anh lấy ra nam tính đã sớm bộc phát của mình đặt bên cửa mình của Cố Phương Phương nhưng vẫn chưa tiến vào. Điều này khiến cho Cố Phương Phương bất mãn."

"Nhanh..."

Cuối cùng Hạ Thần cũng tiến vào bên trong thân thể của cô, mạnh mẽ cử động, tàn sát bừa bãi cơ thể cô.

Một đêm say đắm, Hạ Thần thỏa mãn thở ra một hơi, Cố Phương Phương mệt mỏi quá mức nên đã ngất đi.

Nhìn gương mặt vừa trải qua kích tình càng trở nên diễm lệ động lòng người, khóe môi của anh hơi cong cong, nhẹ nhàng nói một câu bên tai cô: "Anh không ngại dùng cách này để trói em lại."

Nguyệt Ly đang xem ti vi, vừa xem vừa cắn hạt dưa.

Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyệt Ly nghi hoặc đi mở cửa. Nhìn qua lỗ chống trộm thì thấy là Cố Phương Phương thì mở cửa cho cô vào.

Lúc này mới phát hiện đôi má vốn hồng hào giờ lại tái xanh, cô ta vô lực run rẩy đứng trong gió, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ đau thương.

"Em làm sao vậy?" Nguyệt Ly đỡ cô ta đi vào, vội vàng rót cho cô ta một ly nước ấm.

Cố Phương Phương nhận lấy, uống từng ngụm nước xong, cơ thể dần ấm lên, cô ta mở miệng: "Em lại bị Hạ Thần cưỡng bức rồi."

Lần này không có khóc lóc giống lần trước, giọng nói bình tĩnh, nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện của người khác. Có lẽ đây là do bi thương quá mức khiến cho tâm trở nên chết lặng.

"Làm sao lại trở thành như vậy?" Giọng điệu của Nguyệt Ly rất quan tâm nhưng trong lòng đã sớm cười sung sướng, đây là báo ứng của cô ta.

"Chúng em bất hòa trong lời nói, cho nên liền cãi nhau, vì thế anh ấy phát điên lên biến thành như vậy." Ngữ khí của Cố Phương Phương nhạt nhẽo nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn. Anh không để ý đến cảm nhận của cô, không thương tiếc cô. Cô như vậy còn không bằng một gái điếm.

(Đoạn này ta không hiểu, rõ ràng đoạn trên thấy Hạ Thần nhẹ nhàng lắm mà?)

Nguyệt Ly đang muốn mở miệng an ủi nhưng cô ta lại tiếp tục nói: "Anh ấy tổn thương em như vậy nhưng mà trái tim của em lại vẫn nhớ thương anh ấy. Em thật đê tiên."

Thừa nhận chính mình đê tiện, cô ta cũng rất hiều bản thân mình. Nguyệt Ly động lòng trắc ẩn, nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gạt đi. Cô ta là quân cờ, một quân cờ mấu chốt, nếu không có cô ta, làm so có thể khiến cho Hạ Thần đau khổ.

"Em họ, không sao." Nguyệt Ly nhẹ giọng nói "Nhất định phải vượt qua chuyện này, có biết không?"

"Em biết." Cố Phương Phương gật đầu "Em sẽ không tự sát, em sẽ không làm chuyện khiến cho người thân đau khổ nhưng kẻ thù lại vui vẻ."

"Sau chuyện này, nếu anh ta vẫn muốn tái hợp với em, em có đồng ý không?" Nguyệt Ly thử hỏi.

"Đồng ý, nhưng tất nhiên anh ấy phải có thành ý." Cố Phương Phương cong miệng cười "Nhưng mà một người phong lưu như anh ấy rất khó làm được điều này."

Nguyệt Ly nói: "Chỉ cần anh ta yêu em thì anh ta sẽ nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì."

"Có lẽ vậy."

"Vậy anh ta phải có thành ý như thế nào em mới hài lòng đây?" Nguyệt Ly hỏi tiếp.

Cố Phương Phương suy nghĩ nói: "Không đụng tới bất kì cô gái nào nữa, hoàn toàn đoạn tuyệt với những bạn gái cũ, cộng thêm lời giải thích chân thành và một hôn lễ xa hoa."

"Đối với anh ta mà nói, quả thực rất khó, còn khó hơn lên trời."

"Em mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi trước." Cố Phương Phương ngáp một cái, trực tiếp đi lên lầu.

Về đến phòng, nước mắt vẫn rơi xuống, cô cuối cùng vẫn không thể quên đoạn tình cảm này.

Nguyệt Ly cong môi cười như hoa xuân nở rộ. Lúc này Cố Phương Phương thực sự đã bị Hạ Thần dày vò vô cùng thảm, nhưng mà tiếp theo cô muốn cho Hạ Thần tức giận bừng bừng.

Cô bấm điện thoại.

"Dạo này Hồng Nhi thế nào?"

Người đàn ông đáp: "Vấn rất tốt, tiểu thư cứ yên tâm."

"Mấy tháng rồi?"

"Khoảng 5 tháng rồi ạ"

"Siêu âm con trai hay con gái?"

"Là con trai."

"Được, tôi biết rồi. Đêm nay đưa hai cô gái kia tới trước mặt Hạ Thần đi."

Nguyệt Ly có được tin tức Hạ Thần đi uống rượu với bạn bè. Trong phòng bao, ngọn đèn mờ ảo, nhiều người như vậy anh ta hẳn là không nhận ra hai người này. Cho dù có nhận ra thì hai cô gái này cũng có thể uy hiếp anh ta. Loại người như Hạ Thần, chơi đùa với nhiều cô gái như vậy, sớm muộn cũng có một ngày cô khiến cho anh ta chết trong tay phụ nữ, như vậy mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng.

"Được, tôi lập tức đi sắp xếp."

"Đi đi."

Nguyệt Ly cúp điện thoại, giữa hai đầu lông mày tràn đầy ý cười. Tuy hiện tại không thể báo thù lớn như mà khiến cho anh ta khổ sở một chút thì vẫn có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.