Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ - Mộc Nhĩ Khai Hoa

Chương 3: Lại Nhặt Chó Mèo Về Nhà




Nơi ở của Phó Điềm Điềm là biệt thự giữa hồ Kinh Thị ở vùng ngoại thành.

Biệt thự ở giữa hồ là nơi có vị trí tốt nhất. Đứng từ trong phòng có thể nhìn thấy được phong cảnh xung quanh hồ cách đó không xa. Hồ là hồ nhân tạo, nên phải bỏ ra giá tiền rất lớn để đào. Thời điểm dự bán của biệt thự, chủ dự án xây dựng đánh vào giá cả chính cũng là ở môi trường thiên nhiên trong lành mát mẻ này.

Vương tỷ đưa Phó Điềm Điềm vào nhà, nói: “Ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, vận động một chút, đắp vài cái mặt nạ, ngày mai còn có một dạ hội cần có mặt. Lễ phục chị sẽ để cho Tiểu Lâm đưa tới, chị còn nhận cho em một chương trình truyền hình thực tế, ngày mai sẽ mang hợp đồng đến cho em xem thử.”

“Tại sao đột nhiên chị lại nhận chương trình truyền hình thực tế?” Phó Điềm Điềm khó hiểu. “Chị không phải muốn em cố gắng đóng phim thật tốt, tương lai cầm phần thưởng hung hăng vả mặt bọn người kia sao?”

Mấy tháng trước, Hàn Mai Mai mới nhận một hồ sơ chương trình truyền hình thực tế, một nhóm nữ nhân mỗi ngày trình diễn xé bức đại chiến*, Vương tỷ lúc ấy còn mặt đầy trào phúng mắng não tàn, chưa qua bao lâu, tại sao lại đi nhận chương trình rồi.

* nguyên văn là 一帮女人每天上演撕逼大战

“Là Lý đạo của truyền hình Bình Quả. Chị nhớ được trước đây em nói hắn đã giúp em, có cơ hội muốn trả lại nhân tình cho hắn. Lần này hắn lại tìm đến, chị không tiện cự tuyệt. Mà chị cũng cảm thấy kịch bản thoạt nhìn cũng không tệ lắm, liền nhận giúp em.”

Tác phẩm xuất đạo của Phó Điềm Điềm là truyền hình Bình Quả cùng giải trí Thiên Tâm hợp tác. Khi đó cô vừa mới gia nhập, là một người mới không có bối cảnh, còn lấy được vai nữ số hai, bị không ít người đỏ mắt. Tại thời điểm mà truyền hình Bình Quả quay phim tuyên truyền, cô bị người thiết kế đẩy vào trong hồ bơi giữa mùa đông, lạnh đến tận xương tủy. Khi đó Phó Điềm Điềm lạnh cóng đến bờ môi đều tím tái hết cả, là Lý đạo đi ngang qua kéo cô lên, sau đó lại giúp cô mượn tạm một bộ quần áo sạch sẽ.

Tuy rằng Lý đạo chẳng qua chỉ vừa vặn đi ngang qua, muốn kết một cái thiện duyên mà thôi. Nhưng nếu có cơ hội Phó Điềm Điềm vẫn muốn trả ơn cho hắn.

“Vậy liền nhận đi.” Phó Điềm Điềm nói.

Vương tỷ dặn dò Phó Điềm Điềm vài câu liền đi.

Bên ngoài vạn lại câu tĩnh *, trong biệt thự trống trải chỉ còn lại một mình Phó Điềm Điềm.

*: vạn vật im lặng, im tiếng. Ý nói là bên ngoài yên lặng, thanh bình, không có tạp âm nào cả

Phó Điềm Điềm đi phòng tắm hơi xong, nằm chết dí trên ghế, lấy tay gạt toàn bộ tóc sang một bên, sau đó đắp mặt nạ lên mặt.

Giày vò cả ngày, rõ ràng tinh thần cô đã rất mệt mỏi, thế nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ không tự chủ được hiện ra diện mạo của cặp mắt kia, đôi mắt ngây thơ không rành thế sự, chưa từng bị thế giới nhiễm bẩn, giống như em trai cô đang sống ở thiên đường vậy

Phó Điềm Điềm bực bội giật mặt nạ xuống.

Cả một đêm Phó Điềm Điềm gặp ác mộng. Trong mộng, em trai cô đi đến bên cạnh giếng, khuôn mặt thiên sứ với nụ cười xinh đẹp, sau đó một cước đạp xuống … Thời điểm tỉnh giậy, Phó Điềm Điềm toàn thân đều ướt đẫm, cô nghiêng đầu, trên gối đầu lưu lại một mảnh vệt nước.

Đồng hồ treo trên tường chỉ đúng năm giờ sáng. Phó Điềm Điềm dứt khoát rời giường, thu dọn đồ dùng, sau đó cầm chìa khóa xe của mình lên.

Vương tỷ nhận được điện thoại của Phó Điềm Điềm, nói rằng cô bị fan hâm mộ ngăn ở nhà vệ sinh trong nhà hàng bên cạnh cục cảnh sát được một lúc rồi, nội tâm cô sụp đổ, tổ tông của tôi ơi!

Chuyện là như thế này. Mới sáng sớm, Phó Điềm Điềm lúc đầu chỉ tính toán đi bệnh viện vụng trộm nhìn xem tam vô tiên sinh*, xác định có phải hắn vẫn mạnh khỏe hay không, ai biết cô vừa mới xuất hiện tại phòng bệnh liền bị hắn phát hiện.

*tam vô tiên sinh: tiên sinh ba không.

Đối phương ngồi ở trên giường bệnh, dùng cặp mắt ngây thơ kia nhìn cô, vui sướng ở trong mắt cơ hồ có thể tràn ra.

Hắn kéo chăn ra xuống giường, đi đến trước mặt Phó Điềm Điềm, cẩn thận từng li từng tí giữ chặt cô, trong mắt nồng đậm quyến luyến cùng ỷ lại, phảng phất cô chính là toàn bộ thế giới của hắn.

Bị ánh mắt như vậy nhìn mình, Phó Điềm Điềm trong lòng nhất thời chua xót, vì vậy ở trước đợt tấn công bằng ánh mắt của hắn, cô ấm đầu, làm một việc khiến bản thân hối hận không kịp: thời điểm hỏi bác sĩ xong, cô dẫn hắn đi đến cục cảnh sát, nhìn xem có thể giúp hắn tìm được người thân hay không.

Cảnh sát trực ban tiếp đãi bọn cô vừa mới tỉnh ngủ, ngáp một cái, ghi thông tin rồi liền đuổi bọn cô đi về.

“Cứ như vậy?” Phó Điềm Điềm hôm nay đặc biệt chuẩn bị lớp ngụy trang rồi mới ra ngoài, chỉ để lại một đôi mắt ở bên ngoài, nhìn ngó xung quanh.

Cảnh sát nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp này luôn cảm thấy khá quen. Tối hôm qua hắn trực ban, đấu một đêm địa chủ trên điện thoại di động, hiện tại buồn ngủ kinh khủng, không cần nghĩ lại, ngáp một cái liền đuổi họ: “Có tin tức sẽ thông báo cho hai người.”

Lúc này trên đường, người đi đường thưa thớt, ánh ban mai hé dần. Phó Điềm Điềm nhớ tới nhà mình trước kia, quán sủi cảo ở ngõ nhỏ kế bên không sai biệt lắm mở cửa vào ngay lúc này, thế là liền mang theo Tam vô tiên sinh đi tới quán, chuẩn bị gọi một bát sủi cảo.

Cô bỏ mũ xuống, ngay cả khẩu trang đều chưa kịp bỏ ra thì đã bị người ta nhận ra. Việc này khiến người rất tự tin đối với khả năng ngụy trang của mình là Phó Điềm Điềm suýt chút nữa hoài nghi nhân sinh.

Phó Điềm Điềm phản ứng nhanh chóng, kéo Tam vô tiên sinh bỏ chạy, dưới sự hoảng hốt chạy bừa tới phía sau phòng vệ sinh, bán sống bán chết vào nhầm nhà vệ sinh nam.

“Vương tỷ, mau tới cứu em. Chị cũng không hi vọng đầu đề sáng sớm hôm nay là “Phó Điềm Điềm sáng sớm xông vào nhà vệ sinh nam” – đầu đề đáng sợ như vậy đi.”

“Em còn biết sợ.” Vương tỷ tức đến buồn cười, “Phát định vị cho chị, ở lại nguyên chỗ đấy, đừng nhúc nhích gì cả, giữ cửa cho tốt vào.”

Phó Điềm Điềm nghe lời làm theo.

Cúp điện thoại, Phó Điềm Điềm vỗ vỗ trái tim nhỏ đang phanh phanh đập loạn của mình. Sau đó cô ngẩng đầu lên, người trước mặt nắm lấy tay của mình, khóe miệng cong cong cười với mình, tay nắm lấy tay mình, khóe miệng uốn lên khóe miệng hướng mình cười. Nụ cười ấy làm bản thân choáng váng.

Trong nháy mắt đó, Phó Điềm Điềm cảm thấy, nếu như hắn nguyện ý xuất đạo, những nhóm người lấy giá trị nhan sắc tự xưng là tiểu thịt tươi đều muốn nhường đường cho hắn, dù cái gì hắn cũng đều không biết.

Người bên ngoài đuổi tới, bởi vì Phó Điềm Điềm phản ứng nhanh chóng lại nhanh chân, bọn họ cũng không biết cô đi đâu, sau khi tìm xong ở nhà vệ sinh nữ bên kia tiếp tục đi về phía trước, sau đó lại quay về.

Phó Điềm Điềm nghe tiếng bước chân ở phía ngoài, tới tới lui lui, cũng may cũng không có người mất trí đến đẩy cửa nhà vệ sinh nam, ngược lại để cô tránh được một kiếp.

Nửa giờ sau, Vương tỷ để Tiểu Lâm mặc y phục của cô ở bên ngoài làm ra động tĩnh, đem người dẫn đi, lúc này mới giải cứu cô từ trong nhà vệ sinh ra, trở lại trên xe bảo mẫu.

“Em nói em xem, một ngày không quản em liền nhảy lên đầu lật ngói đúng không! Em có một chút tự giác nào của một minh tinh không vậy …” Vương tỷ thao thao bất tuyệt chuyển dời ánh mắt từ Phó Điềm Điềm sang Tam vô tiên sinh bên cạnh, sau khi nói xong, tiếp đó lại tăng âm lượng giọng nói của mình lên: “Phó Điềm Điềm, em sớm muộn cũng sẽ làm chị tức chết.”

Phó Điềm Điềm chột dạ cười, đột nhiên nghĩ đến nụ cười của Tam vô tiên sinh, nhéo mặt của hắn một cái, nói: “Cười một cái cho Vương tỷ xem đi.”

Bỗng nhiên bị Phó Điềm Điềm nhéo mặt, hắn quay đầu nhìn cô, cười với cô một chút, giống như một mảnh lông vũ nhẹ nhàng khều khều ở trong lòng.

Vương tỷ nhìn thấy một màn như vậy trực tiếp ngây người.

Gương mặt tuấn mỹ như vậy, cùng nụ cười tinh khiết như thế này, kết hợp ở trong đầu Vương tỷ chỉ có hai chữ: Sẽ hỏa*.

*hỏa: ở đây chắc là sẽ hồng, ý chỉ sau này chắc chắn sẽ nổi tiếng

“Chị có thể ký hợp đồng với hắn sao?” Vương tỷ còn đắm chìm trong nụ cười này, trong lòng không bình tĩnh nổi.

“Đừng nghĩ nhiều.” Phó điềm điềm nhắc nhở con người đầu óc phát sốt này: “Hắn hiện tại ngay cả nói chuyện cũng không biết, em định tìm giáo viện dạy hắn nói chuyện, biết chữ trước. Có điều chờ mai sau hắn tốt lên, chị có thể hỏi hắn xem hắn có nguyện ý hay không.”

“Em nghiêm túc?”

Phó Điềm Điềm gật đầu.

Đợi đến khi Phó Điềm Điềm mang người về biệt thự, Vương tỷ vẫn như là đang trong mơ vậy.

“Phó Điềm Điềm! Trước kia em nhặt một ít chó con mèo con về nuôi chị đều không nói gì em cả, nhưng lần này em lại muốn nuôi dã nam nhân! Em có biết mỗi ngày có bao nhiêu paparazi nhìn chằm chằm em, có bao nhiêu bạch liên hoa trông chờ kéo em xuống để thay em leo lên. Chuyện này nếu như bị lộ, em chỉ còn nước khỏi lăn lộn trong giới nữa thôi.”

“Chị có thể nói hắn là họ hàng xa của em, dù sao hai chúng em giá trị nhan sắc cao như vậy, bọn họ sẽ tin.” Điềm Điềm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, quay đầu nhìn sang người đàn ông đang một mực cố chấp lôi kéo tay cô: “Về sau anh liền gọi là Phó Bạch, nhũ danh A Bạch.”

Cô lôi kéo tay của hắn, viết chữ vào lòng bàn tay hắn: “A Bạch.”

Môi hắn giật giật, tựa hồ muốn mở miệng. Phó Điềm Điềm mong đợi nhìn hắn, ngay cả Vương tỷ đều nhìn lại, bầu không khí ngưng trệ, đều đang đợi hắn mở miệng.

Ngay tại khi bầu không khí đạt tới đỉnh điểm, ngay cả Vương tỷ đều kìm lòng không được khẩn trương, hắn giật giật môi, đem miệng ngậm lại.

“Chị quá hung dữ, đã hù dọa hắn rồi.” Phó Điềm Điềm nói xong, liền quay đầu an ủi A Bạch, “A Bạch, không vội, từ từ sẽ đến.”

Vương tỷ: Tổ tiên sư nhà nó.

Vương tỷ không muốn lại nhìn cảnh cô vui đùa với dã nam nhân mà cô nuôi, muốn lại khuyên nhủ cô, ánh mắt chạm tới nụ cười nhẹ nhàng trên mặt của Phó Điềm Điềm, lời đã đến khóe miệng rồi lại không nói ra được nữa.

Được rồi, dù sao muốn khuyên cũng không khuyên nổi.

Dừng một chút, Vương tỷ không yên tâm mở miệng, “Phó Điềm Điềm, không phải là em coi trọng hắn đi?”

Đối phương bề ngoài là thật xuất sắc, nếu như không phải đầu óc xảy ra vấn đề, cô cũng muốn ký hợp đồng với hắn, mà Phó Điềm Điềm lại là người nhan khống.

Càng nghĩ như vậy, Vương tỷ càng cảm thấy mình hiểu được chân tướng.

“Phó Điềm Điềm, em là cầm thú!”

“Cái gì?” Phó Điềm Điềm đang vội vàng dạy nói cho A Bạch cảm thấy mình vô tội cực kỳ: “Vương tỷ, chị như thế nào mắng chửi người a.”

Thấy Vương tỷ vẫn không yên lòng, Phó Điềm Điềm nói: ” Chị yên tâm. Người nhà của hắn tìm không thấy hắn chắc chắn sẽ đi đến cục cảnh sát báo án, em để lại phương thức liên lạc của Tiểu Lâm, nói không chừng qua mấy ngày người nhà của hắn liền tìm tới tới. Nếu là một mực không ai đi tìm đến, nói rõ hắn chính là cô nhi, hoặc là căn bản không ai quản hắn, chị đi tìm một chút giấy chứng nhận, đem hộ khẩu của hắn làm thành họ hàng xa của em, vậy thì quá tốt rồi còn gì.”

“Em còn nghĩ được rất chu toàn.”

“Em mà.” Phó Điềm Điềm kiêu ngạo mà nói: “Em làm việc, chị yên tâm.”

Vương tỷ: “A.”

Vương tỷ tức giận bỏ đi rồi.

“Về sau tôi chính là người giám hộ của anh.” Phó Điềm Điềm dẫn A Bạch tham quan biệt thự của mình, thuận tiện bảo Tiểu Lâm đi đến bệnh viện đem hồ sơ bệnh án của A Bạch cầm về

Về sau liền để cho bác sĩ tư nhân của cô kiểm tra cho hắn, dù sao những nơi như bệnh viện cô muốn đi qua rất bất tiện.

A Bạch một mực lôi kéo tay của cô, như hình với bóng theo sát ở bên người. Nếu không chú ý biểu cảm đơn thuần trên khuôn mặt hắn, thân ảnh cao lớn khiến người ta đặc biệt có cảm giác an toàn.

Loại người này toàn thân toát ra cảm giác rất tốt, rất đáng tin cậy, so với đi spa còn khiến cho lòng người vui vẻ hơn, nhất là dáng dấp đối phương còn đẹp mắt như vậy.

Phó Điềm Điềm đi được vài bước liền cảm thấy có chút đói bụng, lúc này mới nhớ ra: “Tôi quên mất, chúng ta còn chưa ăn điểm tâm đâu. Để tôi bảo Tiểu Lâm đi mua hai phần bữa sáng tới.”

Mở điện thoại ra, hai tin nhắn của Tiểu Lâm nằm lẳng lặng ở bên trong mục tin nhắn chưa đọc: A Bạch là ai? Chị Điềm Điềm chị lại nhặt chó hay mèo về nhà sao?

Tin nhắn tiếp theo là: Chính là sủng vật của bệnh viện giữa hồ gần đấy sao.

Phó Điềm Điềm: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.