Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình

Chương 42




: Trở về game tán tỉnh

Chủ nhật ngày x tháng x. Thời tiết: trong xanh.

Tối qua baba bảo hôm nay sẽ về, muốn mình cùng thầy Phương đi đón ba, nói như vậy, mình có thể thấy được máy bay thật a !! Khi nào thì mình mới được ngồi vào cái máy bay anh tuấn đó a?

Hôm nay bà Phương lại ra ngoài, vậy nên cơm trưa đành phải để thầy Phương làm. Thầy Phương thật sự rất lợi hại a, còn dẫn mình đi siêu thị mua đồ ăn, hóa ra bên trong siêu thị còn có thể mua đồ ăn, baba dẫn mình đi siêu thị chỉ đi xem đồ chơi và ăn uống thôi. Mua đồ ăn xong, trên đường có thiệt nhiều ông bà chào hỏi bọn mình, bọn họ nói mình rất đáng yêu, hí hí~ Thầy Phương nấu cơm ăn thật ngon.

Buổi chiều mình còn cùng thầy Phương chơi trò chơi! Lam nhan ca ca nói muốn mang mình đi luyện cấp, nhưng mà mình không muốn đi, mình muốn chơi cùng sư phụ cơ. Mặc dù bây giờ mình không ghét Lam nhan ca ca nữa, nhưng là anh ấy có đôi khi rất kỳ quái a, ảnh cho mình đồ, còn muốn gạt mình đi kết hôn nữa, mình mới không mắc mưu!

Sau khi chơi trò chơi, bọn mình ngồi xe đi đón baba, máy bay thật sự rất lớn nha! Có thể nhét vào thiệt nhiều thiệt nhiều mình nha, sân bay cũng rất lớn, người rất nhiều, nhưng mà baba tới chậm quá, mình ngủ mất. Đến lúc mình thức dậy thì trời đã sáng, thật đáng tiếc, mình còn chưa xem đủ mà…

Lời phê của giáo viên:

Về sau mấy câu văn dài dòng ít viết đi.

======================================================

Gặp lại Giang Thiên Dự là trong game hai ngày sau. Đêm đó một loạt loa “Ông đã trở về !!” sáng chói đầy phong cách lên sàn của người nào đó, gặp phải tất cả những người ‘yêu quý’ cùng ‘yêu quả đấm’ của anh ta. Tiếc rằng họ Giang da dày thịt béo, mọi người đánh cả nửa ngày không thấy mất bao nhiêu máu, vì thế giải tán. Giang Thiên Dự hừ hừ cười, chỉ kém không chống nạnh chỉ thiên: “Đây là sức mạnh RMB !! Ha ha ha !!”

Phương Hãn thật không còn chỗ nói nhìn anh ta tự hưng phấn nửa ngày, không nói hai lời kéo vào lôi đài, cười độc ác nói: “Cởi hết.” Nếu như đang trong hiện thực, Giang Thiên Dự rất muốn hai tay che ngực, thêm vẻ mặt kinh hoàng: “Em, em, em muốn làm gì !!”

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Nhìn anh khó chịu, muốn đè bẹp anh.

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Bà xã, em muốn mưu sát chồng sao…

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đúng vậy, hôm nay nhìn anh cảm thấy rất vô lại.

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Nhất định phải cởi hết sao? 

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: = = Không cởi tôi đánh cái P.

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vậy trước tiên hôn cái đi~

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Biến!

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Hôm đó hôn cũng đã hôn rồi, còn thẹn thùng vậy sao.

Thấy được những lời này, đầu óc Phương Hãn ‘Oanh ——!’ một tiếng, tiếp theo cảm giác tê dại ngày đó lại bò lên, không cần soi gương, cậu cũng biết mặt mình lúc này có bao nhiêu đỏ. Nếu hiện tại dạng này của cậu mà bị Cù Châu nhìn thấy, tên kia nhất định nhoài tới bả vai cậu, trêu chọc: “Ái da da, bé bao nhiêu rồi, còn ngây thơ như vậy~” Vậy nên, hình dáng xấu hổ này tuyệt đối không thể để người ngoài thấy được!

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Ha ha, xem ra anh thật sự không thể chờ được muốn chết lập tức.

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ách, bà xã, anh cỡi hết mà~ em nhẹ nhẹ thôi nha… 

Phương Hãn nhịn lại nhịn, cuối cùng ép xuống xúc động muốn bấu người. Đều nói con người có hai nhân cách, áp dụng cách nói trong game online, hiện thực một nhân cách, game một nhân cách. Rất khó tưởng tượng, Giang Thiên Dự mặc tây trang nghiêm chỉnh lại có thể nói ra những lời vô sỉ rất trôi chảy. Cậu có chút buồn cười, tiếp theo nghĩ đến mình, bình thường lạnh lùng, vừa vào game liền thích trêu chọc người khác, cùng họ Giang nào đó tám lạng nửa cân, hình như cũng không có tư cách nói người khác.

Mang Giang Thiên Mộ Vũ chỉ còn mỗi quần lót kéo vào Lôi Đài, bắt đầu hành động ngược đãi phu quân. Quả nhiên họ Giang không có RMB đại thần chiếu cố, cũng như con vịt bị vặt lông, toàn thân trắng bóc, chỉ cần bổ xuống chắc chắn máu bắn tung tóe một mảnh. Phương Hãn xả vịt xả đến sảng khoái, nhưng xả nhiều quá cũng dễ mệt. Đợi cậu xả chán, hai người từ Lôi Đài truyền tống ra ngoài, mới qua màn hình chuyển cảnh, Phương Hãn phát hiện Giang Thiên Mộ Vũ đã ăn mặc chỉnh tề làm một hành động vô cùng vô sỉ với cậu!

Trong mắt những người chơi khác là một màn vô cùng nên thơ: cậu con trai anh tuấn cúi đầu, nhẹ nhàng vòng trước mặt cô gái, sau đó in lên một nụ hôn thâm tình. Tuy rằng trong Thiên Long không có động tác ‘hôn’ này, nhưng người chơi vạn năng vẫn tự phát minh ra, chỉ cần hai người chơi đứng mặt đối mặt, trong đó một người thực hiện kỹ năng cuộc sống ‘nấu nướng’ (cũng có thể làm kỹ năng tương tự) có thể làm ra động tác vòng tay cúi đầu, sau đó trong khoảng khắc liền tạo thành hình ảnh hai người hôn nhau, rất nhiều cặp vợ chồng trong game đều dùng phương pháp này ghi hồi ức lãng mạn của họ.

Ngay lúc này, Giang Thiên Mộ Vũ hướng acc nhân yêu của Phương Hãn làm một động tác như vậy, bởi vì thời gian thực hiện kỹ năng ‘nấu nướng’ không lâu, nên lúc Phương Hãn còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã đứng thẳng người, khôi phục thành bộ dáng bình thường trong game. Tuy nhiên, cũng đủ để cậu thấy rõ toàn bộ động tác, sau đó cậu lại nhớ tới ngày đó, tiếp sau đó cậu cảm giác mặt mình lại đỏ lần nữa.

Khỉ, không phải chứ, ngây thơ đến như vậy à… Cậu đỡ trán, này căn bản không tính hôn, chỉ là lễ tiết thôi, làm gì mình để ý như vậy, còn có phải là đàn ông hay không a.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Anh làm gì đấy

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Hôn em~

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: … Rảnh quá à

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Từ bên Nhất chi hoa học được đó, có phải là rất sáng tạo không~

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Trò mèo tán tỉnh bé gái.

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ha ha, tán tỉnh được em thì là trò tốt.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: = = Nói mấy lời này với ông đây, anh không mệt à.

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không chua a, rất ngọt, muốn nếm thử không?

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Khỉ!

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Đến đây nào, đừng ngại~

Từ toan 酸 có nghĩa là mỏi mệt, cũng có nghĩa là chua.

Tiếp đó, Giang Thiên Mộ Vũ ném một cái hôn gió cho Hồ ly tu thành tinh, Phương Hãn thấy cảnh này, thoáng tê dại, mặc dù cảm thấy kỳ kỳ, nhưng cũng không giống như chán ghét.

[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Bà xã, anh thích em~

Phương Hãn nhìn đoạn phát ra ở kênh lân cận, quả thật muốn đâm đầu vào màn hình, chẳng lẽ không biết làm xong động tác của hệ thống, phải đem kênh nói chuyện phiếm chuyển về à !! Giờ thì tốt lắm, người xung quanh đều thấy được. Giang Thiên Mộ Vũ ‘thở ra tiền’ cùng bà vợ nhân yêu của anh ta trong server xem như có chút danh tiếng, tối hôm cử hành hôn lễ kia người chơi online cơ bản đều chứng kiến cặp đôi này, vậy nên, Giang Thiên Mộ Vũ lời này vừa nói, một bộ phận lớn người chơi trong Lôi Đài đều chú ý tới họ.

[Lân cận] [Tư Mặc Thần]: Oa, thiệt nhiệt tình thiệt ngọt ngào nha ~~~

[Lân cận] [Xy||Thục Tịnh?]: Nhưng hình như bọn họ đều là nam a?

[Lân cận] [nguyệt quang•tịch nhan]: 0. 0 Nam !? Không phải chứ…

Mấy người nhiều chuyện xung quanh bắt đầu ồn ào bàn luận, Phương Hãn khẽ cắn môi, lập tức lên tọa kỵ chạy, da mặt cậu cũng không dày đến mức để người khác vây xem. Giang Thiên Dự cũng nhanh chóng chạy cùng bà xã mình, trong lòng tiếc hận, không khí vừa mới tốt như vậy lại bị phá hư, chẳng lẽ lời tỏ tình thứ N của mình lại bị làm lơ !? Phải nhớ kỹ mấy tên lắm chuyện kia, lát nữa giáo huấn một phen, họ Giang nào đó vừa nghĩ vừa cười hung ác.

Con trai chơi game mà chỉ nói chuyện phiếm thì không thỏa mãn được họ, vì vậy hai người thương lượng một hồi, quyết định đi tìm thú vui. Đương nhiên thú vui này không phải thú vui đó, thú vui của bọn họ khá nhàm chán, tạo một đội người đi Thánh Thú Sơn đánh trư. Bởi vì đánh trư càng ngày càng khó rớt trư cước [chân heo], hơn nữa cho dù được trư cước tiến phó bản vốn cũng không chắc chắn ra được sách kỹ năng tốt, cho nên người đánh trư cũng ngày càng ít. Mà ngược lại tìm sách bằng cách đánh Đoạt Mã Bảo Tặc thì lại càng ngày càng nhiều, cơ bản chỉ cần hệ thống thông báo bản đồ nào đó có Mã, một đám đội ngũ sẽ đồng loạt chạy tới đó, trực tiếp khiến cho mấy tên buôn Bảo Tàng Đồ nâng giá ngày càng cao.

Nhóm Giang Thiên Mộ Vũ đánh hai con trư rồi mà vẫn hai tay trống trơn, đưa ra kết luận: trư sa đọa, mã tiền đồ. Lần thứ ba tiến vào phó bản dã trư, người trong đội thề, nếu còn không ra, ông mày không đánh nữa! Phương Hãn không lên tiếng, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đánh mấy cái này, phó bản dã trư căn bản không có áp lực gì đáng nói, nhắm mắt cũng có thể qua, cậu vẫn vui vẻ thoải mái. Vì vậy, cậu liền đánh đánh quái, thỉnh thoảng tăng tăng máu, tiếp tục tám tám nhảm, rất thích ý, nhưng lâu lâu có chút buồn ngủ. May mà Giang Thiên Dự luôn phát mật tán gẫu qua, khiến cậu bớt nhàm chán, lúc này, người nào đó mấy ngày không gặp login.

[Nói thầm] [bán diêm] nói với các hạ: ^_^ Sư phụ buổi tối vui vẻ!

[Nói thầm] các hạ nói với [bán diêm]: Ừ, mấy ngày không thấy cậu.

[Nói thầm] [bán diêm] nói với các hạ: Nhớ tôi?

[Nói thầm] các hạ nói với [bán diêm]: = =

[Nói thầm] [bán diêm] nói với các hạ: Thật ra tôi có chút nhớ cậu, ha ha~

[Nói thầm] các hạ nói với [bán diêm]: Đừng nói là, cậu yêu tôi rồi nha…

[Nói thầm] [bán diêm] nói với các hạ: ^_^ Đúng đó, cậu tính làm gì nè~

[Nói thầm] các hạ nói với [bán diêm]: Lấy da gà đè chết cậu.

[Nói thầm] [bán diêm] nói với các hạ: Ha ha, nói giỡn thôi, nếu là thật, ông xã cậu còn không đánh chết tớ~

Phương Hãn thấy cậu ta nhắc tới Giang Thiên Dự, có chút xấu hổ, sau đó cây ngay không sợ chết đứng gõ chữ hồi đáp lại.

[Nói thầm] các hạ nói với [bán diêm]: Với thân thể nhỏ bé này của cậu, chỉ cần một quyền của anh ta.

[Nói thầm] [bán diêm] nói với các hạ: Xem ra hai người tình cảm rất tốt nha.

[Nói thầm] các hạ nói với [bán diêm]: Con mắt nào của cậu thấy thế.

[Nói thầm] [bán diêm] nói với các hạ: Hai con đều thấy được, nụ hôn ở Lôi Đài vừa rồi thật sự rất kích tình nha ~~

[Nói thầm] các hạ nói với [bán diêm]: Khỉ

[Nói thầm] [bán diêm] nói với các hạ: Đúng rồi, có chuyện muốn nói với cậu.

[Nói thầm] các hạ nói với [bán diêm]: ?

[Nói thầm] [bán diêm] nói với các hạ: Tôi sắp xuất ngoại, sau này có thể sẽ không chơi game nữa, tôi để lại acc này cho cậu, tuy là rác rưởi thôi, nhưng dù gì cũng một tay cậu nuôi lớn. Acc kia tôi không cách nào cho cậu được, nguyên nhân chắc cậu đã rõ, cứ vậy đi~ Tôi out, 88~

Đại địa ngưng thần phát qua một ID và Pass, rất dứt khoát logout, Phương Hãn còn chưa xem hết đoạn thoại của cậu ta, hệ thống liền thông báo cậu nhặt được trư cước. Trong đội mọi người hoan hô, Giang Thiên Mộ Vũ nhanh chóng đưa đội trưởng cho acc của Phương Hãn, cậu có chút xuất thần cưỡi tọa kỵ dẫn mọi người đi, hướng NPC phó bản bay tới.

Nói một câu như vậy rồi logout !? Phương Hãn cảm thấy nghẹn đến hoảng, có mấy lời muốn hỏi, nhưng tìm không thấy người cần hỏi, cảm giác này thật sự rất tệ!

Sáu người bọn họ vừa tới bên NPC, một người đột nhiên lui đội, Phương Hãn tra tư liệu đối phương, kết quả hệ thống thông báo người chơi không online, hiển nhiên là rớt mạng. Bởi vì đánh ra trư cước, trong đội đều khá hưng phấn, ồn ào đề nghị hay cứ vào. Phương Hãn cũng lười đợi, vì vậy quyết định năm người vào phó bản, cậu vừa điểm vào khung đối thoại NPC, có người xin vào đội. Mở nhìn, là Thần Chi Lĩnh Vực.

Phương Hãn di chuyển chuột nhìn quanh, không phát hiện bóng người nào, đoán rằng đối phương có thể nhìn thấy hệ thống thông báo, mới bắt lấy cơ hội nhấn tên cậu xin vào đội. Cậu đang muốn cự tuyệt, nhưng trong một khắc đổi ý dừng lại, nhấn đồng ý.

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Bà xã, sao em lại bỏ thêm người?

[Đội ngũ] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Đợi chút, tới ngay!

[Đội ngũ] [con kiến trên dây]: Chú em cậu thật biết chiếm tiện nghi.

[Đội ngũ] [hư giả đồng thoại]: Đúng a, chúng ta đánh ra trư cước rồi cậu mới tới.

[Đội ngũ] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Há há, vận khí tốt a ~~

Không bao lâu sau, Thần Chi Lĩnh Vực chạy tới chỗ bọn họ, Phương Hãn nãy giờ không lên tiếng, đột nhiên làm khó dễ, đá cậu ta ra khỏi đội, người trong đội còn chưa kịp phản ứng đã tiến vào phó bản.

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Bà xã? Em sao vậy?

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Không có gì, nhìn không thuận mắt thôi.

[Đội ngũ] [con kiến trên dây]: Mỹ nữ, không nên đùa người ta như vậy a!

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Muốn đánh thì đánh, đừng nói nhảm, thấy không được thì lui đội.

Mặc dù người trong đội với giọng điệu của cậu có chút bất bình, nhưng không có biện pháp, ai kêu người ta là đội trưởng nhặt được trư cước, chỉ có thể ngậm miệng đánh thôi.

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] noi với các hạ: Sao vậy? Cậu ta chọc giận em?

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Lần trước vợ cậu ta giết đồ đệ tôi.

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Gì !? Cậu ta giết Tiểu Vũ !?

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không phải, là đồ đệ mới của tôi.

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: A, có muốn anh giúp báo thù một tay không?

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không cần, giết tới giết lui lại bang chiến, dạo này tôi muốn thăng cấp, anh cũng đừng dừng mãi ở cấp này.

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ừ, mai đi thăng cấp!

Một đội người vùi đầu đánh từng con từng con dã trư, nghe nói cách này tỷ lệ ra sách lớn, vừa mới giết được một con, mật tán gẫu của Thần Chi Lĩnh Vực bay vào, Phương Hãn tùy ý đọc lướt qua, không ngoài mấy chữ chướng tai gai mắt, cậu không rảnh để ý. Một lát sau, người nọ quả nhiên nhịn không được xoát loa.

[Loa] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Hồ ly tu thành tinh, cô làm gì đấy !! Để tôi vào đội rồi lại đá ra !! Làm trò khỉ !!

Thần Chi Lĩnh Vực rất hộc máu, muốn đến Thánh Thú Sơn kiếm căn cốt, kết quả một người bạn hỏi cậu có muốn tới đánh trư không, nói đội trưởng nhặt được trư cước, có thể thuận tiện nhặt được căn cốt. Cậu vào đội, cũng chạy qua, kết quả bị đội trưởng vô duyên vô cớ đá ra khỏi đội ngũ. Cậu nổi trận lôi đình, hỏi người bạn đội trưởng kia là người nào, vừa rồi thấy có chút quen mắt, lập tức M qua, kết quả đối phương không thèm đếm xỉa cậu! Vậy nên, cậu đành phải sử dụng pháp bảo cuối cùng —— loa, để xem cô còn dám không trả lời không!

Chính là hình như cả hệ thống đều cùng cậu đối nghịch, loa vừa xoát ra đã bị cái của người khác đẩy đi, cậu vừa muốn xoát tiếp, nhưng sao khi nhấn loa, tay tựa như đã hết sức mà buông lỏng. Quên đi, không nói nữa, giằng co với người khác vì một món đồ nhỏ đáng sao?

Không biết học trưởng rốt cuộc đi nơi nào, game, điện thoại, QQ, trường học đều không thể liên lạc được, cứ như bốc hơi rồi. Không có anh ấy chơi cùng, thật sự rất nhàm chán, cả giết người cũng trở nên nhạt nhẽo. Đúng lúc này, người vợ thứ tư của cậu trong game —— Thấm Nguyệt phát tin qua, hỏi cậu trên loa vừa rồi có chuyện gì? Có muốn gọi người đi giết Hồ ly không.

Cậu nhìn chữ màu hồng phấn đối phương gửi tới, cảm thấy rất không thú vị. Nhỏ này, ban đầu là cậu nhất thời nổi hứng trên thế giới hô tìm vợ, lúc mới đầu cảm giác được người làm nũng ỷ lại đích xác rất tốt, hoàn toàn thỏa mãn tâm lý con trai của cậu. Nhưng cùng nhau một thời gian mới phát hiện, nhỏ này không có chút điểm tốt nào, hám của, lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa nói chuyện luôn không thông qua đại não. Sau khi hợp server bang chiến mấy lần, kỳ thật đại đa số đều do cô vợ này ban tặng. Nói thật, cậu đã chán ngấy rồi.

Thần Chi Lĩnh Vực bực bội gãi gãi đầu, mật tán gẫu của Thấm Nguyệt không ngừng phát tới, khiêu chiến thần kinh cậu. Đơn giản tắt game, nhắm mắt làm ngơ. Cầm di động gọi tới dãy số quen thuộc, nhưng vẫn như cũ nhận được câu “Số máy đã ngừng hoạt động”.

Cậu quăng điện thoại, thật sự là con mẹ nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.