Nhàn Thê Đương Gia

Chương 174: Phiên ngoại 22: Trưởng tử đính hôn kí (trung)




Edit: Funny1107

“Con chuột lớn con chuột lớn, không chịu ăn gạo! Bé gái ba tuổi, chẳng chịu nhìn ta. Ta đem bé gái, vào cõi yên vui. Cõi yên vui cõi yên vui, nơi nào đắc chí như ta.” Thất nhàn vén rèm lên, từ phía sau đi ra.

Tôn tiên sinh kỳ quái hỏi: “Phu nhân, ngài đang nói gì vậy?”

Thất nhàn cười như không cười nhìn chủ quản nhà mình một cái: “Ta đang nói, trong điếm này không biết từ đâu chạy ra một con chuột thật lớn, đem những bức thư tín của ta , gặm đi rất nhiều . Tôn tiên sinh, ngươi nhìn một cái, sổ sách trong điếm của ta còn may mắn hay không vậy?”

Tôn tiên sinh càng thêm nghi ngờ: vệ sinh trong điếm là do hắn chịu trách nhiệm mà, mỗi quý hắn đều mua thuốc diệt chuột mà, mỗi góc hắn đều người quét dọn thật sạch sẽ, hơn nữa là do hắn kiểm tra thông qua, theo lý thuyết không nên có con chuột nào có thể lọt lưới mới đúng nha! Làm sao nghe thấy thanh âm này của phu nhân, con chuột này ở trong điếm này ngây người cũng không phải chỉ là một hai ngày, con này to gan nhỉ , lại dám dùng thư tín của tiểu công tử mà lý sự nha!

Tôn tiên sinh nghe không hiểu, không có nghĩa là Vân Lẫm cũng nghe không hiểu.

Vân Lẫm nhìn Thất nhàn nở nụ cười đầy ý vị thâm trường, trong lòng liên tục hừ hừ: đừng tưởng rằng nói hắn là con chuột, hắn không nghe ra! Nếu không phải nhìn thấy Thất Nhàn trước mặt, cái gia thư chó má của tên tiểu tử thúi kia đã bị hắn đem đốt sạch rồi!

Hừ! Đã mấy năm như vậy rồi, tên tiểu tử bất hiếu kia tà tâm vẫn không chết đi, khuyến khích Nương của hắn cùng lão cha của hắn làm ầm ĩ. Tiểu tử kia còn dám trở lại? Hắn liền ngày ngày ở nơi này canh chừng, mới không để cho tiểu tử kia vào cửa nhà!

Càng nhớ đến tên tiểu tử bất hiếu kia, Vân Lẫm càng cảm thấy tức giận , nhưng mà hắn lại không thể khiến cho Thất Nhàn tức giận. Cho nên, một đôi mắt lạnh nhạt, như gió thu quét qua những chiếc lá rụng liền quét qua Tôn tiên sinh đang ở một bên.

Đáng thương cho phòng thu chi tiên sinh nằm thẳng cẳng cũng bị trúng thương nha!

Hắn chỉ cảm thấy tản băng Tuyết Sơn dường như đang tan rả sụp đổ xuống, phần phật hướng về phía sau lưng hắn mà đánh tới.

Tôn tiên sinh trong lòng không những rơi lệ mà máu huyết cũng đều chảy xuống hết nha: hắn rốt cuộc vừa nói sao chỗ nào rồi ? Hắn sửa vẫn không được sao? Chưởng quỹ , không cần dọa người như vậy nha! Nếu tiếp tục như vậy, hắn cần phải giảm thọ mười năm rồi đi!

Nhìn thấy thân thể của tiên sinh phòng thu chi run rẩy, một nét mặt già nua cảm thấy bi thống đến nổi muốn nhỏ giọt lệ nha, Thất nhàn buồn cười phân phó: “Gọi Cẩu Tử đi kiểm tra một chút, nhìn xem con chuột lớn này rốt cuộc giấu ở nơi nào.”

Tôn phòng thu chi như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt nghẹn ngào, đáp liễu thanh: “Dạ, tiểu nhân đi liền.” Mũi chân không ngừng như điên liền hướng hậu đường chạy trốn.

Chỉ nghe từ phía sau ác quỷ chưởng quỹ nhà mình kia trong lỗ mũi lạnh lùng hừ một tiếng.

Phòng thu chi tiên sinh chạy trốn càng thêm nhanh, hận không được sử dụng cả tay chân, tứ chi …song song, lúc đó hắn mới thấy thỏa mãn được. Đều do hắn cũng là người lớn tuổi, Tôn tử của hắn cũng đã tám tuổi rồi, ở trước mặt người khác chưa từng có lúc liên tục bất ổn như vậy chứ?

Nhưng mà, Tôn tiên sinh cũng không coi đây là sự hổ thân. Bởi vì, trong nhiều năm vô số lần trải qua những kinh nghiệm thực tế xương máu nói cho hắn biết: lúc này không chạy trốn, mạng nhỏ khó bảo toàn a!

Thất nhàn đi tới bên cạnh Vân Lẫm, cười giỡn nói: “Lão gia, con chuột trong điếm của ta có thể phân biệt được thư tín của tiểu Nhàn, cái nào là thư tín của tiểu muội nha. Hơn nữa hắn dường như cùng Tiểu Nhàn có cừu oán nữa, chỉ nhìn chằm chằm thư của Tiểu Nhàn mà gặm cắn. Chàng nói xem, con chuột mập mạp trong điếm của ta có phải rất thông minh hay không?”

Vân Lẫm liếc nàng một cái: “Hồ nháo!”

Thất nhàn vừa định cãi lại, chỉ thấy Vân Lẫm tự mình cởi áo ngoài xuống khoác lên trên người nàng.

“Mấy ngày trước đây cảm mạo vừa mới hết, làm sao lại không chú ý rồi? Đi ra ngoài cũng không lại mang thêm xiêm y!” Hơi trách cứ, giọng nói ôn hòa .

Thất nhàn sửng sốt, giờ mới hiểu được ý tứ câu “Hồ nháo” của Vân Lẫm.

Trong lòng nàng nóng lên, sẳng giọng: “Lão gia, mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều rồi. Huống chi, thân thể của ta cũng không còn yếu như vậy nữa?”

Vân Lẫm giúp Thất nhàn đem nút áo từng cái một cài vào cho xong: “Tiết hàn mùa xuân Thu Đông lại lạnh. Nơi này không thể so với trong nhà được, hơn nữa những năm gần đây nàng cũng đừng nên xem thường.”

Thất nhàn cả kinh, sờ sờ vẻ mặt thật ra vẫn còn trẻ con của mình: “Lão gia, ta thật giống như mới ba mươi mà.” Cái gì gọi là không thể so với lúc còn trẻ? Nàng rõ ràng còn rất trẻ tuổi a!

Vân Lẫm nghiêm trang: “Tiểu tử kia không phải nói muốn kết hôn với thê tử sao? Đã nhanh muốn làm nãi nãi của người ta rồi, còn trẻ cái gì?”

Thất nhàn khuôn mặt hắc tuyến: ba mươi tuổi mà đã trải qua ba đời người rồi sao? Nàng còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt đâu!

Nàng vừa nhẫn vừa nhìn, rốt cục nhịn không được: “Lão gia, thật ra thì chàng không cần để ý số tuổi của chàng . . . . . .”

Vân Lẫm đi ngang qua một cái, một câu cắt đứt: “Tuổi của gia sao? Tuổi của gia vừa vặn phù hợp với nàng!”

Thất nhàn khóe miệng co quắp: quả nhiên, vị gia này vẫn rất để ý đến việc vị khách nhân hôm qua nói vẻ mặt của hắn già, nhìn giống như cha của nàng vậy.

Vân Lẫm vì xác minh lời của mình, tiện tay chỉ ngón tay vào nam nhân tóc trắng trong nội đường: “Gia so với hắn, chẳng lẽ còn không đủ xứng nàng sao?”

Thất nhàn: “. . . . . .” Hôm nay người nằm mà cũng bị trúng thương rất nhiều nha!

Hai người bàn bên cạnh: “. . . . . .” Ra khỏi cửa cũng nên mang theo áo chống đạn đi, đạn lạc thật là đáng sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.