Nhà Vàng Giấu Vợ Quý

Chương 4-1




“Thanh Thanh, nên bồi thường lại, anh tới đòi nợ đây.”

“Cái . . . . . . Cái gì? !”

Tỉnh lại sau khi vui vẻ cực hạn mà ngất xỉu, cảnh vật trước mắt do suối nước nóng tràn ngập hơi nước biến thành bức tranh nhuỵ hoa lan nở, suối nước nóng dưới thân biến thành nệm mềm mại, nửa người trần như nhộng của chồng cô ở phía trên cô, khuôn mặt đẹp trai không giảm tí nào đang từ từ đến gần, càng đến càng gần, mơ hồ gần sát khuôn mặt, lỗ mũi anh phun ra khí nóng vén vén lông mi dài của cô.

Cô chưa kịp lấy lại tinh thần, trọng lượng không nhẹ đè lên thân thể mềm mại trắng nõn không phòng bị của cô, cắn một đoá hồng mai ở vai trái mềm mại của cô, cô ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí, có chứa mùi thơm hơi ngược làm say lòng người.

Vừa khẽ cắn, cô đau đến trợn to cặp mắt xinh đẹp, một đỉnh đầu đen cúi xuống chỗ có gò núi nho nhỏ nhô lên, răng mút thịt non no đủ ở bên ngoài, cắn một cái còn chưa dừng, dùng sức bú liếm trái dâu đang run rẩy.

Này, đây là chuyện gì đang xảy ra, không phải cô đang tắm ở suối nước nóng sao? Sao lại hôn mê một lát, tỉnh lại cũng là. . . . . .Không đợi cô suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên một trận run rẩy xông lên bao lấy cả người, Thạch Nghi Thanh không tự chủ được cong người lên, cổ họng phát ra tiếng thở gấp quyến rũ, tiếng rên khẽ không ngừng phát ra từ đôi môi, cô phát hiện mình không khống chế được một trận lại một trận thuỷ triều, ngọn lửa kia như có trăm ngàn con rắn đang du ngoạn, suối nước nóng thấm ướt không quá thân hình phấn hồng, trong lúc hoan ái lưu lại nhiều vết màu đỏ, rõ ràng để cho không có người nào có thể bỏ qua.

“Không. . . . . .Không được. . . . .Không thể. . . . . .Anh mau rời khỏi. . . . .Quý Á Liên, anh đã đồng ý, không động vào em, muốn em. . . . .cam tâm tình nguyện. . . . . .” Cô nghĩ đẩy người đàn ông đang đốt lửa trên người ra, nhưng tự mình ý thức được cánh tay tuyết trắng đang vòng qua cổ anh, mười ngón tay cắm vào trong mái tóc đen dày của anh.

“Anh hối hận, thức ăn ngon đưa đến miệng thì làm tiểu nhân một lần cũng không sao, em cho anh là tên vô lại không trọng chữ tín cũng được.” Một giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống bộ ngực tuyết nộn, anh cúi người liếm đi, thuận thế mút một chút, lập tức xuất hiện vết màu đỏ.

“Anh. . . . . .Anh nuốt lời. . . . . .” Cô yêu kiều rên một tiếng, bầu ngực run rẩy bị đôi bàn tay khác nắm, nhẹ, nặng xoa nắn, cô khó tự kiềm chế đè xuống ngón chân màu hồng, bắp chân quấn quýt chân dài của cô, muốn rút người ra lại không nhịn được ma sát.

“Nhưng em cũng rất thích, không phải sao? Phản ứng của thân thể không lừa được người, vợ, em cũng nhịn đã lâu rồi?” Anh nóng bỏng vuốt ve người cô, lại không chịu tiến vào mà trêu cô.

“Em mới không cần. . . . .Anh không thể. . . . Đối với em như vậy, em tốt, thật khó chịu. . . . .” Dường như lửa đã bốc cháy, nhưng hạ thân trống không lại ham muốn lấp đầy, cơ thể không ngừng giãy giụa khát vọng anh hung hăng đốt một ngọn lửa, đốt cô thành tro.

“Cầu xin anh, Thanh Thanh, chỉ cần em mở miệng anh liền cho em.” Chịu đựng không tiến sâu vào khuôn mặt Quý Á Liên ửng hồng, mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng chảy xuống từ khuôn mặt anh, nguy hiểm lại hấp dẫn, dục vọng muốn lấp kín như dã thú sắp bộc phát.

Bị vứt lên cao, lại treo trên không trung Thạch Nghi Thanh cắn chặt đôi môi, môi đỏ mọng muốn nhỏ ra máu khẽ run. “Đáng chết, em. . . . .Em nhận thua, thua người vô sỉ. . . . .”

“Tuân lệnh, vợ.” Thắt lưng hạ một cái, hai người hết sức thân mật dán chặt không chút khe hở.

Hai cỗ thân thể đang rực lửa dục vừa kết hợp, hai người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt thoả mãn.

“Em nhất định sẽ hận anh. . . . .” Cô đưa tay cầm giữa mí tóc, cánh tay trắng nhỏ như rắn nước quấn lên lưng, móng tay cắt sửa chỉnh tề hãm vào bắp thịt nhô lên như võ sĩ, từng vết cào hồng đến chói mắt.

Bởi vì bị đau, anh đẩy nhanh hơn, Thạch Nghi Thanh chỉ có thể khẽ khóc nức nở nghẹn ngào, nhưng là người đàn ông trên người lại tàn sát bừa bãi trong cô lại dừng không được, anh thẳng tiến một lần lại một lần, không để ý tiếng khóc thút thít của cô, hai chân cô quấn chặt lấy hông của anh, phối hợp từng cái xâm nhập mạnh bạo của anh.

Bọn họ cũng không biết được cái loại tuyệt vời này, cái loại kích tình không có gì sánh kịp chặt chẽ bao lấy hai người, thuỷ triều dâng cao làm cho bọn họ yêu kiều thở gấp, hoàn toàn chìm đắm trong rung động nguyên thuỷ.

Không biết qua bao lâu, Thạch Nghi Thanh đã không còn hơi sức kêu ra tiếng, chỉ có thể lay động theo chồng.

Trong thoáng chốc, tựa hồ cô nghe được anh nói ba chữ “Anh yêu em”, không có gì, cô lại nghĩ loại đáp lại làm anh kích động.

Cô. . . . . . Yêu anh sao?

Vui sướng tới trong nháy mắt, Thạch Nghi Thanh chỉ cảm thấy trống không trước mắt, cô vô lực nằm, cảm giác hạ thân của cô bị nâng lên, phía dưới nhét một cái gối, người đàn ông đè trên người cô phát ra tiếng cười trầm thấp.

Nhưng cô không để ý quá nhiều, cả người đau xót đến mức chỉ cần sờ nhẹ cũng vỡ thành bột phấn, cô vừa mệt lại thiếu ngủ nhắm hai mắt lại, mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc cho thật tốt.

Trước lúc cô ngủ say, cô chợt nghĩ đến chuyện làm cho người ta buồn cười, xếp đặt suối nước nóng, chiến đấu kịch liệt với người đàn ông này một lần còn chảy nhiều mồ hôi hơn tắm suối nước nóng, mất nhiều hơn được nha! Cô bị kẻ tiếu nhân gian tà lừa gạt vây quanh, rõ ràng lòng dạ của anh ta rất xấu xa.

Sau mấy tiếng, một cỗ thức ăn mê người gọi người thức tỉnh.

“Em đã tỉnh rồi, vợ.” Quý Á Liên giống như con mèo ăn vụng, mặt thoả mãn lấy cái cằm đầy râu ma sát má phấn thuỷ nộn của bà xã.

“Cút ngay, em không muốn nhìn thấy anh, anh, em chán ghét anh.” Cô buồn bực nói, kéo cái chăn che đầu, tực bao bọc kín mình không kẽ hở.

Thật ra thì cô ghét mình hơn, ý chí không kiên định, bị người đàn ông xấu xa này dụ dỗ, tự mình đáp lại nụ hôn và vuốt ve của anh, thậm chí càng vội vàng muốn giữ lấy hơn anh, hi vọng anh dùng phương thức vội để chinh phục cô, để cho cô muốn ngừng mà không được yêu cầu vô độ.

Mắc cỡ chết người, cô cảm thấy mình không có mặt mũi nhìn người, người ta chỉ để tay trên người cô một chút, chạy ác liệt trên dưới một lần, cô liền hoàn toàn không có nguyên tắc mất đi kiên trì ban đầu, tiêu tán toàn bộ lực chiến đấu, tuỳ ý điểu khiển.

Cô không phải quá vô dụng, đầu hàng quá nhanh? Xuất viện không tới một tháng liền mất hết chủ quyền, bị người ta ăn sạch.

“Muốn ghét nữa cũng phải đứng lên ăn một chút gì, muốn giận dỗi trước hết phải khoẻ mạnh, không thể nào nhịn đói, đừng quên em là người đang cần dinh dưỡng, cháo cá lư và vịt tiềm là đồ bổ máu sinh sản, thanh lọc gan bổ thận, còn có dưỡng máu bổ khí, cháo gà lưu thông máu bị tắc nghẽn, thức ăn bổ nhiều vô hại.” Anh buồn cười kéo chăn xuống, nhỏ giọng dụ dỗ làm cho tính tình bà xã nhỏ tốt lên.

Nghe bữa tiệc lớn làm người ta thèm thuồng, lại nghe thấy được mùi thơm thức ăn bay xộc vào mũi, bụng cô gái nhỏ đã sớm kêu vang, nuốt nước miếng một cái, không chịu khuất phục lắc đầu, “Em không đói bụng, không ăn, không ăn đồ bố thí.”

“Thịt dê hầm cách thuỷ rất ngon, dùng thịt đùi con dê nhỏ tám tháng hầm cách thuỷ, lại thêm táo chín và củ cải, nghe mùi thơm rõ ràng, tan trong miệng, dìm xuống thịt dê nóng không có mùi dê, người tài mới có thể nhận được. . . . .” Mở nắp nồi đất lên, đột nhiên cả phòng thơm ngát, mùi thịt dê hầm tràn khắp trong mũi.

“Chờ. . . . .Chờ một chút, anh không thể ăn hết tất cả, mặc dù em không đói lắm, nhưng ăn một hai ngụm vẫn có thể, em muốn ăn chút cháo gà và thịt de, cả cháo cá lư cũng phải để cho em một chén.” Đó! Bao tử thật vô dụng, càng nói càng đói, dứt khoát kêu ừng ực.

Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên giống như tham ăn của cô, ánh mắt anh lộ ra một chút cưng chiều. “Đúng là số lượng quy định không thể ăn nhiều, ăn canh lót dạ dày là đúng, chỉ là cháo và thịt dê tiêu hoá khá tốt nên dùng trước bữa ăn, sau khi ăn xong thì ăn ba món điểm tâm ngọt là bánh pudding vị dâu tây em thích, loại sản phẩm mới vừa lên thị trường, trái lớn nhiều nước lại có hương vị ngọt ngào.”

Quý Á Liên chuẩn bị toàn là thứ cô thích nhất, nhìn bà xã như nuôi rất tốt nhưng thật ra là rất kén ăn, trái cây quá nát cô không ăn, ớt xanh, cà rố, khổ qua, mỡ thịt heo cô đụng cũng không đụng, nếu có mấy loại này nấu thành thức ăn trên bàn ăn, nhất định cô sẽ giống như thám tử nhất quyết lựa ra những miếng nhỏ, nửa miếng cũng không chịu đụng.

Thời gian anh biết cô lâu đến mức có thể viết ra một quyển sách, trừ không có tận mắt chứng kiến ngày cô ra đời, mọc răng dài, tròn một tuổi, sinh nhật hàng năm của cô, ngày đầu tiến đến nhà trẻ, học sinh nhỏ của nước, trong nước, buổi lễ tốt nghiệp cấp hai. . . . .Từng cái tham dự đến anh biết từng cái yêu thích của cô.

“Anh sợ em suy sụp không để cho em ăn nhiều chứ gì?” Cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, thấy anh vừa buồn cười vừa tức giận, thiếu chút nữa cười sặc sụa.

“Đầu của em trống không cũng giả bộ có chút dùng được, no chết em hoặc đói chết em cũng có gì khác biệt, anh nghĩ anh liều chết liều sống làm việc cũng nuôi nổi một người vợ, em không cần lo lắng sẽ ăn chết anh.” Chì là một phần “ăn” này, thu nhập một năm của anh có thể nuôi sống cô cả đời.

Thạch Nghi Thanh hơi xấu hổ cúi đầu, “Nếu không chờ tình hình em ổn định một chút sẽ đi tìm việc làm chia sẽ với anh, em cũng có thể kiếm tiền. . . . .Á! Đau quá, sao anh lại búng trán em, anh không biết sức lực của đàn ông lớn gấp mười lần sức của phụ nữ sao, búng trán sẽ làm người ta ngốc hơn.”

“Cần chồng em cho em xem tiền gửi ngân hàng hằng tháng sao? Ở được suối nước nóng phí hàng vạn lai không có tiền nuôi gia đình, là em quá kinh thường bản lĩnh kiếm tiền của chồng em hay là anh làm cho em có cảm giác nghèo, để cho em nghĩ là dựa hết vào anh sẽ táng gia bại sản.” Anh cười xoa xoa cái trán đỏ lên của cô, làm bộ không thấy cô bất mãn nhìn mình chằm chằm.

Trước tiên cho tiểu nhân ăn đường, người hai mặt, cô phỉ nhổ anh, “Ai bảo anh nói làm việc liều sống liều chết, sao em biết được anh là người bản bĩnh hào phóng có tiền, em mất trí nhớ, anh hiểu chưa! Anh không nói cho em biết thì em biết được anh giàu có từ đâu, có vài người thích tự xưng người hùng, vay tiền sống qua ngày.”

Cô cũng không phải là thần linh nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, biết được anh có bao nhiêu tài sản, cô chỉ xem qua sổ ghi chép tiền gửi ngân hàng của mình, ít tới xấu hổ, cư nhiên không tới năm số không, anh cũng không cho cô sao? Tại sao cô sẽ nghèo đến mức “rời nhà trốn đi” không có kinh phí ăn mặc, đồ dùng toàn bộ đều là do anh chi.

Thạch Nghi Thanh nghiêm túc đi tìm tư trang cá nhân của mình, nhân dịp ông xã tắm đã lục soát một phen, nhưng trừ thẻ chứng minh thư và tờ giấy khám sức khoẻ, cô cũng không tìm được bất kỳ một tấm thẻ tín dụng, thẻ ATM, hoặc là bằng lái. . . . cuộc đời cô nhàm chán chỉ còn lại hai tờ giấy mà thôi.

Sổ ghi chép số tiền gửi ngân hàng vẫn là cô và anh nghĩ muốn trả lại, số lần tiêu phí lui tới không nhiều lắm, bạc màu vẫn còn mới, giống như là mới đổi, mặc dù số tiền không nhiều lắm, cô vẫn rất quý trọng mang theo bên người, đây là tiền riêng không thể để cho ông xã nhìn thấy, cô phải cất giẫu cẩn thận.

“Bà xã nói rất có lý, tất cả đều là lỗi của ông xã, chờ sau khi về đến nhà anh sẽ để cho nhân viên kế toán công khai tài sản, để cho em biết rõ tình trạng tài chính.” Quý Á Liên một bộ dáng “vợ là cao nhất” của người chồng tốt, có thương lượng không giấu giếm, là người thẳng thắn rộng rãi.

“Đó là tiền của anh không phải tiền của em. . . . .”Cô nhỏ giọng lầu bầu.

“Của anh chính là của em, tài sản có giữa vợ chồng, tuy hai mà một.” Ánh mắt anh cười nhìn về phía đường cong lả lướt bị chăn che đậy, hai ngọn lửa kinh khủng ở đáy mắt vẫn chưa thoả mãn.

“Nếu như chúng ta ly hôn, em có thể chia cho anh một nửa tài sản. . . . .Đó! Anh lại độc ác với vợ, em muốn kiện anh.” Không bỏ được tài sản, cô cũng không phải là không có tiền nuôi dưỡng, có tay có chân còn sợ không nuôi sống mình sao? Cô mất trí nhớ chứ không phải thiếu não, chỉ cần chịu khó, lo gì không có công việc.

“Thạch Nghi Thanh, anh đối với em quá tốt phải không, để cho em nghĩ là anh có tính tình thay mặt cho kẻ tiểu nhân?” Anh giận tái mặt, đầu ngón tay nhẹ bóp gáy cô, sức lực không nặng không nhẹ bày tỏ lời nói từ biệt không xuôi tay, không nên ép anh sử dụng quyền của người chồng, trừng phạt người đang có phúc mà không biết hưởng.

Cô cười gượng trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt vừa vô tội vừa quyến rũ. “Em xin lỗi, em không nên không có chừng mực, lấy hôn nhân của chúng ta nói đùa, cố làm cho vui vẻ.”

Lời nói thành thật, khi bọn họ. . . . . . .Ách, trước kia lăn qua lăn lại trên giường, cô thật chưa từng nghĩ đoạn hôn nhân này sẽ dài lâu, anh đối với cô rất tốt, tốt đến mức làm cho người ta cảm nhận được anh là người chồng tốt, làm vợ cô không thể bắt bẻ, anh trăm phần trăm là người chồng tốt, vạn người được một.

Nhưng có lúc nửa đêm vì bắp chân đau rút gân nên cô tỉnh lại trong giấc mộng, phát hiện nửa giường kia trống không, cô từng len lén núp ở cầu thang nhìn anh làm gì ở dưới lầu, anh hút một điếu thuốc, chau mày, vẻ mặt giống như bị cô vứt bỏ, ánh đè soi sáng một bên mặt u buồn.

Có lẽ cô mất trí nhớ là một loại thương tổn với anh, bị chính người mình yêu quên lãng là chuyện khổ sở đến cỡ nào, anh tìm không thấy ngày xưa ngọt ngào, chỉ có thể mượn rượu giải sầu giữa đêm khuya, tinh thần chán nản.

Nhưng cô vẫn có loại cảm giác kỳ quái, anh không quá để ý đến việc cô không hồi phục, thậm chí hi vọng cô không nhớ lại quá nhiều, nên quên đi, chỉ để lại những thứ tốt đẹp kia, hình như anh đang bồi thường, trả cho cô tất cả những gì anh thiếu cô. Cô thật sự phải nhấn mạnh một chuyện, cô chỉ là mất trí nhớ, không phải ngốc, người khác đối với cô tốt xấu cô nhìn ra được, nhất là người bên gối sống chung lâu ngày,cô lạ là quan sát anh không hợp, có một số việc chỉ cần để ý nhiều một chút là nhìn ra được chỗ sơ hở, cảm giác thiếu an toàn của con người đặc biệt nhạy cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.