Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 406




Chương 406: Tìm cô ấy cả tối

Vừa nghe thấy anh nói tìm Bạch Tinh Nhiên, Tô Tích đã nói ngay: “Lần này thực sự không liên quan đến tôi, tôi đang ngồi nhà vệ sinh ở nhà, không tin thì anh nghe thử tiếng bồn cầu đi

Nói xong cô còn cho anh nghe tiếng bồn cầu thật.

Nam Cung Thiên Ân cau mày: “Cái gì gọi là lần này không liên quan cô, chẳng lẽ lần trước liên quan cô?”.

“Tinh Nhiên không nói với anh à? Lần trước là đi xem phim với tôi, cũng là tôi cố ý bảo Kiều Phong đưa cô ấy về nhà”.

Nam Cung Thiên Ân vừa nghe lời cô nói thì ngay lập tức tức giận: “Cô muốn làm gì? Sợ thiên hạ chưa loạn à?”.

“Không, tôi chỉ muốn khiến anh rõ ràng, không phải anh mới có tình đầu, Tinh Nhiên nhà tôi cũng được đàn ông thích lầm”, Tô Tích hừ một tiếng: “Anh không cần cô ấy, thì đầy người cần”.

“Chẳng lẽ Tinh Nhiên cũng không nói với cô sao? Tôi và Chu Chu giờ chỉ là quan hệ bạn bè, sau này cũng vậy”.

“Bạn bè hơi quá rồi đó các người”, Tôi Tích bật cười: “Cô bạn của anh đã cưỡi lên đầu Tinh Nhiên rồi, chắc chẳng mấy mà đuổi Tinh Nhiên khỏi biệt thự nhỉ? Đúng rồi, giờ Tinh Nhiên không về nữa, có phải cô ta đang trốn một góc vui chết đi được không?”.

“Tô Tích cô đừng nói linh tinh”, Nam Cung Thiên Ân bực mình nói: “Còn nữa, khi tôi còn chưa định li hôn với Tinh Nhiên, xin cô đừng cứ gây rối giữa tôi và cô ấy, có thời gian thì quản chồng mình là được rồi!”.

“Anh..” Tô Tích cũng tức rồi: “Ông chồng kia tôi đã không thèm từ lâu rồi, tôi không cần quản, giờ tôi nhiều thời gian, tôi chán, tôi cứ lo chuyên bao đồng của anh đó. Cho nên phiền anh nhắn với con trà xanh nhà anh, khuyên cô ta tốt nhất tâm tém lại, nếu không tôi.

Không đợi Tô Tích nói hết, Nam Cung Thiên Ân đã tức đến mức ngắt máy quẳng lên sofa,

Anh đứng tại chỗ một lúc mới đi đến ngồi xuống sofa.

Chu Chu từ trên tầng xuống, thấy anh thì từ quầy bar rót một cốc nước ấm đưa đến trước mặt anh quan tâm hỏi: “Muộn thế này sao anh còn chưa ngủ?”.

Nam Cung Thiên Ân ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, biểu cảm trên mặt dịu đi nói: “Anh vẫn chưa buồn ngủ”.

Nhớ lại lời Tô Tích mắng cô ta ban này, Nam Cung Thiên Ân lại không kiếm được nhìn cô ta thêm mấy cái, trong lòng trào dâng thương tiếc: “Em thì sao, sao còn chưa ngủ?”.

“Em cũng không buồn ngủ.

“Ngủ sớm mới có tinh thần đón chờ biểu diễn ngày mai”.

“Mai anh sẽ đến tiệc thường niên chứ?”, Chu Chu hỏi.

Nam Cung Thiên Ân do dự một lúc rồi gật đầu: “Ừ”.

“Anh sẽ đi tiệc thường niên?”, Chu Chu ngạc nhiên hét lên, trên mặt tràn ngập vui mừng: “Em nghe các đồng nghiệp nói anh chưa bao giờ đi tiệc thường niên, sao năm nay…

“Năm nay khác, anh đã thành gia lập nghiệp rồi”, Nam Cung Thiên Ân cười khẽ.

“Vậy chẳng phải anh sẽ có thể xem em biểu diễn sao? Tốt quá!”, Chu Chu vui mừng hoan hô.

Nam Cung Thiên Ân thực sự ngại đả kích cô ta, nói với cô ta thực ra dù anh đi dự cũng chỉ lên bục nói xong rồi đi luôn, sẽ không ở lại đó xem biểu diễn.

“Thiên Ân, đây là lần đầu em lên sân khẩu biểu diễn, tiết mục ở thứ ba, đến lúc đó anh nhất định phải ở dưới khán đài nhé”, Chu Chu vui mừng khoác cánh tay anh, hào hứng nói: “Không ngờ lần đầu em biểu diễn lại có người quan trọng nhất ở dưới cổ vũ, nghĩ thôi cũng thấy vui”.

Cô ta nói xong thì lại nói tiếp: “Thiên Ân, cảm ơn anh, em nhất định sẽ cố gắng biểu diễn”.

Nam Cung Thiên Ân cười với cô ta: “Cổ hết sức là được.

Anh đẩy tay cô ta khỏi người mình rồi nói: “Mau lên tầng đi nghỉ đi, thức đêm sẽ không xinh đầu

“Em đi đây, ngủ ngon!”, Chu Chu làm cái mặt quỷ đáng yêu với anh, vui vẻ lên tầng.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Thiên Ân dàn nhạt đi, ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, sau đó cầm điện thoại lên vừa gọi điện vừa đi ra cửa

Đầu bên kia điện thoại đáp lại bằng tiếng tất máy, anh chỉ đành dập máy, mở phần mềm định vị đã lâu không dùng lên. Định vị hiển thị Bạch Tinh Nhiên vẫn ở trong trung tâm thành phố, nên anh mở cửa lên xe, đi về phía trung tâm thành phố.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên ra khỏi spa, cảm thấy trên mặt thoải mái mọng nước, nhưng tâm trạng vui vẻ không giữ được bao lâu thì cô phát hiện mình hình như lỡ mất thời gian chuyển xe cuối.

Mặc dù biệt thự nhỏ không phải ở ngoại ô, nhưng cũng thuộc khu vực xa trung tâm, xe buýt đến đó vốn cũng chỉ có một tuyến, giờ lỡ rồi, cô chỉ đành gọi taxi.

Nhưng vì là khu người giàu ở, bình thường xe ra vào đều là xe tư nhân, taxi chế chỗ đó không có khách đi chiều ngược lại, cứ dùng các loại lí do từ chối chở.

Lúc vảy đến cái thứ ba, tài sẽ lấy lí do vội giao ca bảo cô đợi ca sau, Bạch Tinh Nhiên tốt tính cuối cùng cũng nổi giận, chống nạnh tức giận nói: “Anh tưởng tôi không biết các anh đều giao ca trước bữa tối à? Hơn nữa anh với giao ca sao còn dừng lại hỏi tôi đi đâu? Tôi nói cho anh biết còn thế nữa tôi sẽ tổ cáo anh”.

“Cô này, tôi thực sự phải vội về giao cả, phiền cô đối chuyến sau, xin lỗi”, tài xế thế mà không quan tâm sự uy hiếp của cô, giảm ga phóng đi, để cả cơ hội nhớ biển số xe cô cũng không có.

Bạch Tinh Nhiên tức đến giậm chân, vừa đuổi theo vừa bức minh mắng: “Khốn kiếp! Có đạo đức nghề nghiệp chút được không? Tôi nhất định sẽ tổ cáo anh…

Taxi biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại mình cô như kẻ điên vẫn đang giậm chân.

Đuổi theo hơn 10 phút, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng hả giận dừng lại, đứng ven đường bực mình nhìn hưởng xe biến mất, mãi mới xoay người tiếp tục đợi chuyển sau,

Một chiếc Skyker màu đen từ từ đỗ trước mặt cô, cô tập trung nhìn, không ngờ là xe của Nam Cung Thiên Ân.

Trong đêm tối bất lực này nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, trong lòng đương nhiên sẽ có vui mừng, có lúc này cũng không ngoại lệ. Nhưng vui mừng qua đi thì là lạnh nhạt, cô nhìn ánh mắt Nam Cung Thiên Ân ban ra từ trong xe với vẻ lạnh nhạt, sau đó xoay người đi về phía trước.

Nam Cung Thiên Ân khởi động xe thong thả đi theo, nhìn bóng lưng có nói “Anh cho em ba giây suy nghĩ, lên hay không tùy em. Đúng rồi, đừng nói là anh không nhắc em, vừa nãy lúc anh đi từ phía trước đến có nhìn thấy hai i ăn xin ngồi ở đó, tốt nhất em tránh đường đó mà đi”.

Bạch Tinh Nhiên đứng khựng lại, cô có nỗi sợ với ăn xin.

Nam Cung Thiên Ân dừng một lúc, bắt đầu đếm: “Một, hai…”.

Lòng Bạch Tinh Nhiên đấu tranh một cách điên cuồng, cổ lên xe anh không? Nếu mình lên như vậy thì chẳng phải là rất mất mặt sao? Nhưng… giờ cô hình như không có quyền lựa chọn, dù sao mạng sống đáng giá hơn thể diện nhiều.

“Ba.…” Nam Cung Thiên Ân đếm đến cuối cùng, cố ý nhấn ga, Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức xông lên mở cửa xe nói: “Em có nói là không lên đâu!”

Tức quá, thế mà lại định cứ thế đi thật?

Nam Cung Thiên Ân dừng xe để cô lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.