Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 402




Chương 402: Bị thương rồi

Bạch Tinh Nhiên nhìn chăm chăm cô ta, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt quân mình.

Lời này nói hay thật đó, Bạch Tinh Nhiên nghe không nổi nữa, Tô Tích và Diêu Mỹ càng nghe không nổi.

“Thấy qua kẻ đê tiện, chưa thấy ai đê tiện thế này!”, Tô Tích bực mình đập cốc trà cô ta giơ đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên: “Cô dẹp cái kiểu giả tạo này lại đi! Nam Cung Thiên Ân không phải kẻ ngốc!”.

Nước trong cốc trà đổ ra, một nửa đổ lên ngón tay Chu Chu, một nửa đốt lên đùi Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy đùi đau rất, Chu Chu cũng đồng thời đau đớn hét toáng lên, cốc rơi xuống đất.

“Tinh Nhiên, chúng ta đi, còn ở lại đây thì mình nên mất”, Tô Tích túm cổ tay Bạch Tinh Nhiên kéo cô dậy khỏi sofa.

“Đã bảo cậu đừng vào rồi, đang yên lành lại bị chọc cho buồn nôn!”, Diễu Mỹ cũng xách túi rời chỗ.

Ba người lên xe, Tô Tích mới tức giận nói: “Xem ra bọn mình vẫn đánh giá thấp cô ta, cô ta ăn nói sắc bén thật”.

“Đã bảo các cậu rồi, so chiều với cô ta sẽ bị tức điên”, Bạch Tinh Nhiên đã dẫn bình tĩnh lại, sự giả tạo của Chu Chu cô đã biết rồi, hôm nay không phải lần đầu.

“Cậu cũng thế, sao lại có thể yếu đuối như vậy? Nếu là mình thì đã tát cho cô ta một cái rồi”, Tô Tích trách ngược Bạch Tinh Nhiên.

“Nếu Tinh Nhiên tát cô ta thì cô ta sẽ đi mách chỗ Nam Cung Thiên Ân, người chịu thiệt chẳng phải vẫn là Tinh Nhiên sao?” Diệu Mỹ vỗ vai cô ta: “Đã nói cậu không phải người đấu được với Tuesday, cậu đừng có gây thêm rắc rối cho Tinh Nhiên nữa.

“Đúng đó, đi mau đi, hôm nay mình vẫn chưa ăn gì”, Bạch Tinh Nhiên thúc giục.

Nam Cung Thiên Ân không ngờ lão phu nhân lại quan tâm đến tiệc thường niên của công ty, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn lão phu nhân nói: “Bà nội, chẳng phải bà vẫn luôn không quan tâm việc này sao?”.

“Giờ bà cũng không định quan tâm lão phu nhân nói: “Nhưng giờ cháu khác trước rồi, nếu đã đứng ra trước công chúng thì không có lí do gì không dự tiệc thường niên của công ty nữa, cho nên năm nay cháu phải xuất hiện ở tiệc thường niên.

“Bà nội, Thảm Khác sẽ đi thay cháu”

“Thảm Khác dù sao cũng không phải là cháu”, lão phu nhân nhìn anh: “Sao? Không rảnh?”.

“Không phải”.

“Vậy thì đi đi, dù chỉ đến nói mấy câu cũng được”.

Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vâng, sau sẽ suy nghĩ.

“Việc nhỏ vậy còn phải suy nghĩ cái gì?”, lão phu nhân không vui nói: “Từ bao giờ cháu lại lăng nhăng thế này? Bà thấy cháu bị người phụ nữ kia làm hỏng rồi”.

“Bà nội, người phụ nữ kia là cháu dâu của bà”, Nam Cung Thiên Ân cười nhắc.

“Bà chưa bao giờ nhận nó là cháu dâu, nói đến vấn đề này, lão phu nhân ngay lập tức sầm mặt, lại nhìn anh: “Bà còn muốn hỏi cháu, rốt cuộc bao giờ cháu mới thoát khỏi nó cho bà? Lấy người nên lấy?”.

“Bà nội, cháu ăn no rồi”, Nam Cung Thiên Ân buông bát đũa ngồi dậy khỏi ghế. Lão phu nhân thấy anh lại lảng tránh vấn đề này, tức đến mức buông đũa xuống:

“Đứng lại cho bà!”.

“Bà nội, sao bà lại nổi giận rồi?”, Nam Cung Thiên Ân đi tới, vỗ vai bà ta: “Bác sĩ nói bà phải thả lỏng tâm trạng một chút, như vậy mới sống thọ trăm tuổi”.

“Cháu câm miệng cho bà!”, lão phu nhân đẩy lòng bàn tay anh xuống, nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt nghiêm túc: “Giờ cháu nói một lời cho bà rốt cuộc bao giờ cháu mới về? Cả việc chia tay với người phụ nữ kia nữa”.

Biểu cảm trên mặt Nam Cung Thiên Ân cũng nghiêm túc hơn, nói: “Bà nội, cháu chẳng phải đã nói với bà rồi sao? Cháu và Ảnh An sẽ không li hôn, lúc nào bà chấp nhận cô ấy thì lúc đó cháu và cô ấy sẽ cùng dọn về”.

“Cháu…

“Bà nội, hình như lần nào cháu về cũng chọc bà giận, vậy bà nói xem tuần sau cháu về hay không về thì tốt hơn?”.

“Chẳng lẽ cháu còn định cả đời không về?”.

“Cháu đương nhiên sẽ không tuyệt tình như vậy, dù sao bà cũng là người cháu yêu thương, thân thiết nhất, chỉ có điều cháu cảm thấy lần nào cháu về cũng chọc giận bà, trong lòng áy náy”, Nam Cung Thiên Ân bất đắc dĩ khẽ thở dài, lại vỗ vai bà ta: “Bà nội, đừng làm cháu khó xử nữa, cũng đừng khiến bản thân tức giận”.

“Nếu cháu muốn khiến bà bị tức chết thì cháu cứ tự làm theo ý mình đi!”, lão phu nhân nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Nam Cung Thiên Ân thấy bà ta vẫn cứ cổ chấp thực sự không biết mình phải nói gì, chỉ đành đi ra khỏi phòng ăn.

Bạch Tinh Nhiên đi ăn trưa ở ngoài với bọn Tô Tích xong thì về luôn, buổi chiều ngủ một giấc, một giấc ngon lành, không có tiếng đàn kia, không có ai làm phiền.

Đến tận lúc ăn tối mới bị Tiểu Nguyễn gọi dậy từ trong giấc ngủ say, nói với cô đến lúc xuống ăn cơm rồi, cô dậy đi vào phòng tầm rửa mặt rồi mới xuống tầng.

Trên bàn ăn bày cơm canh vừa ra nấu xong, đồ ăn là cho mấy người, nhưng lại không thấy bóng dáng Chu Chu.

Đương nhiên, cô cũng không có hứng thủ hỏi việc của cô ta, dù sao cô ta không xuống ăn đương nhiên sẽ có người mang lên cho cô ta.

Cô vừa ngồi xuống cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe.

“Chắc là đại thiếu gia về rồi”, Tiểu Nguyên nói một câu.

Bạch Tinh Nhiên nhìn đồ ăn trên bàn, còn may, đủ phần của anh.

Nam Cung Thiên Ân bước vào, Tiểu Nguyên ngay lập tức lịch sự hỏi: “Đại thiếu gia, anh ăn cơm chưa?”.

“Chưa”, Nam Cung Thiên Ân nhìn bàn ăn, không thấy bóng dáng Chu Chu nên hỏi: “Chu tiểu thư đâu?”.

Ánh mắt dò hỏi của anh dừng trên mặt Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên lén lút nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói.

Bạch Tinh Nhiên nhận ra ánh mắt cô ta nhìn qua, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, nhìn môi cô ta hỏi: “Cô nhìn tôi làm gì?”.

Tiểu Nguyên dè dặt nói: “Tay Chu tiểu thư bị nước sôi làm bỏng, cô ấy sợ không tham gia được buổi biểu diễn tiệc thường niên ngày kia, khóc thương tâm lắm”.

Đầu Bạch Tinh Nhiên như bị cái gì đập một cái, sững sờ.

“Tay cô ấy sao lại bị bỏng?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày hỏi.

“Tôi cũng không biết, Chu tiểu thư chỉ nói là lúc rót trà cho thiếu phu nhân bất cần bị bỏng…, Tiểu Nguyên lại là dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói.

Cuối cùng Bạch Tinh Nhiên cũng hiểu rồi, thì ra Chu tiểu thư chơi chiêu này, còn cô thế mà lại không nhận ra, thậm chí còn chạy đi ăn cùng với bọn Tô Tích, còn ngủ một giấc ngon lành.

Cô ngốc quá nên mới không có ý thức nguy hiểm vậy sao?

Cốc trà Chu Chu bưng cho cô là Tiểu Nguyên pha sẵn từ trước, căn bản chẳng nóng mấy. Cốc trà ấy cũng đổ lên đùi cô, lúc ấy ngoài cảm giác hơi rát trên đùi thì căn bản chẳng có chút cảm giác bị bỏng nào.

Cô ngẩng đầu lên mới nhận ra Nam Cung Thiên Ân đã biến mất tăm, chắc chắn là lên tầng xem Chu tiểu thư của anh rồi.

Bạch Tinh Nhiên khẽ hít một hơi, bỗng chốc đến cả cảm giác thèm ăn cũng mất sạch, buông đũa xuống bèn đứng dậy lên tầng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.