Người Giám Hộ

Chương 21: Lương Tử Tu




Ra khỏi cửa hàng ghi âm và ghi hình, Dư Sơ Lâm lại tìm kiếm cửa hàng bán các sản phẩm minh tinh khác, đáng tiếc vẫn không phát hiện đồ vật của Lương Chu. Cũng có vài cửa hàng nhỏ có dán ảnh của Lương Chu, nhưng thủ pháp thô ráp, chất lượng hình ảnh mờ, vừa nhìn cũng nhận ra sao chép từ những bộ phim truyền hình, thật sự không chút thu hút người mua.

Dư Sơ Lâm thở dài, fan Lương Chu cũng thật vất vả, muốn nhìn thần tượng nhiều lần một chút, cũng chỉ có thể đi mua đĩa phim và poster, so với minh tinh khác còn tiêu nhiều tiền hơn.

Cần quà tặng mới trong tay, Dư Sơ Lâm trở về nhà.

Khi vào cửa thì thấy dì Lưu thoát tạp dề, thấy hắn trở về vội cầm bình giữ nhiệt trên bàn chạy qua, kéo tay hắn đi ra ngoài: “Mau mau, Hà Long nói một lúc nữa sẽ tới đón chúng ta, bảo chúng ta chờ ở cửa.”

“Có chuyện gì sao? Anh Hà không phải đi công tác với anh cháu sao, sao đã trở về?” Dư Sơ Lâm  cầm lấy bình giữ nhiệt từ trong tay dì Lưu, thắc mắc.

Lần đầu tiên trên mặt dì Lưu không có ý cười, mày nhăn, trong mắt toàn bộ là sự lo lắng:

“Cậu chủ xảy ra tai nạn xe cộ nên bị thương, chúng ta mang theo chút đồ ăn và quần áo cho cậu chủ.”

“Tai nạn xe cộ? Sao lại thế này!” Trong lòng hắn chợt căng thẳng,  giọng điệu tức khắc vội vàng lên: “Không phải là đi quay phim sao, sao lại trở về, lại còn bị tai nạn xe cộ, bị thương có nặng không? Thương ở đâu?”

Thấy hắn gấp như vậy, dì Lưu ngược lại bình tĩnh một chút, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, giải thích: “Dì cũng mới nhận được điện thoại, cháu đừng có gấp, Hà Long nói cậu chủ không bị thương nặng, đừng lo lắng.”

Dư Sơ Lâm lung tung gật gật đầu, nhưng nhăn mày không hề giảm.

Phóng viên nghe tin đang ngồi xổm bên ngoài cửa bệnh viện, Hà Long trốn phóng viên ra ngoài, mang theo dì Lưu và Dư Sơ Lâm nhanh chóng tránh tầm mắt của hộ đi vào tòa nhà bệnh viện.

Lương Chu nằm ở phòng VIP một mình, cửa tầng sáu đóng chặt, hết sức yên tĩnh. Cửa thang máy và cửa tầng đều có mấy người bảo vệ, ra vào đều xác nhận thân phận.

Dư Sơ Lâm lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, có chút đánh giá rồi cúi đầu yên lặng đi phía sau Hà Long.

Mọi người vẫn luôn đi thẳng, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một gian phòng ở tận cùng bên trong tầng sáu.

“Đừng nghĩ rằng anh giành ảnh đế thì có gì ghê gớm, chẳng phải đều là thủ hạ cẩu kiếm tiền cho cha tôi sao, nghĩ muốn lấy lại Quang Vinh, nằm mơ đi!”

Cách cánh cửa đều có thể nghe thấy động tĩnh ầm ĩ bên trong, Dư Sơ Lâm nhíu mày,  ồn ào như vậy sao có thể dưỡng thương.

Tay Hà Long định gõ cửa liền buông, biểu tình trên mặt có chút khó coi, dì Lưu cũng trầm mặt, nhưng giống như ngại thân phận người bên trong mà không thể nói gì.

“Tử Tu, sao lại nói chuyện với anh con như vậy.” Một thanh âm khàn khàn vang lên, trong giọng nói còn thấy đậm mùi nước mắt.

“Con không có nói sai, ba, dựa vào cái gì ba giúp anh ta quản công ty nhiều năm như vậy, anh ta vừa giành chức ảnh đế liền đòi lại công ty, có xấu hổ hay không?”

“Tư Tu, Tiểu Chu không phải là loại người này.”

“Sao lại không phải, chỉ là con hát bán rẻ tiếng cười, theo con thấy…”

Phanh ——

Cửa đập mạnh vào tường đánh gãy lời nói của Lương Tử Tu, hắn không kiên nhẫn nhìn xem, rất bất mãn: “Phá bệnh viện cái gì, không có tố chất nhân viên y tế sao? Đi vào cũng không gõ cửa à?”

Dư Sơ Lâm đứng ở cửa, khuôn mặt ôn hòa giờ mang theo mặt cười lạnh, nhìn cũng không nhìn hắn, ôm bình giữ nhiệt đến mép giường, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn người dựa vào giường, cứng rắn nói: 

“Có người nói lung tung trước mặt anh, anh sao không đuổi bọn họ đi ra ngoài?”

Lương Chu lần đầu tiên nhìn thấy mặt lạnh của hắn, cảm thấy có chút mới lạ, lại nghĩ hắn như vậy là vì mình, mặt mày không khỏi nhu hòa hơn, lấy tay sờ sờ đầu hắn, hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Ông chủ.” Hà Long lên tiếng nhắc nhở.

Lương Chu nhìn hắn, lại nhìn dì Lưu đang trừng mắt nhìn cha con Lương Kiến ở phía sau hắn, xoa xoa thái dương: “Hà Long, đưa dì Lưu đi ra ngoài ăn cơm chiều, ăn xong thì trở về.”

“Vâng.” Hà Long lui về phía sau, đóng lại cửa phòng bệnh.

Dư Sơ Lâm không nói lời nào, cầm tay hắn xuống, từ trên xuống dưới đánh giá hắn, muốn tìm ra vị trí hắn bị thương.

“Thằng nhóc thối này từ đâu tới, nói bậy nói bạ, cũng không sợ bị quỷ ngậm đầu lưỡi!” Lương Tử Tu đầu tiên là bị một thằng nhóc đột nhiên xuất hiện gây ngạc nhiên, hiện tại lại bị làm lơ, tức giận quá mức, tiến lên hai bước muốn dạy dỗ Dư Sơ Lâm.

Người đàn ông trung niên đứng ở phía sau hắn dùng sức vỗ vỗ thành giường, trầm giọng quát: “Tử Tu, con câm miệng cho ba, trật tự chút!”

Dư Sơ Lâm mắt lé, tầm mắt  xoay vòng trên mặt người đàn ông trung niên, lại nhìn nhìn tên thanh niên luôn miệng la to kia giờ câm như hến, trong lòng mơ mơ màng màng đoán.

Hắn nghĩ hắn biết thân phận hai người này rồi —— Lương Trì có một em trai, tên giống như gọi là…… Lương Kiến?

“Tiểu Chu, đây là một cháu trai khác của chú đúng không, về lúc nào vậy?” Người đàn ông trung niên sắc mặt rất nhanh biến đổi, một giấy khác còn tức giận, giây tiếp theo đã đầy vẻ từ ái nhìn Lương Chu, dịu dàng hỏi.

Lương Chu mặt không biểu cảm liếc nhìn hắn một cái, kéo Dư Sơ Lâm ngồi xuống mép giường, nói: “Không bao lâu.”

“Cái gì? Anh đem đưa con hoang kia trở về?” Thanh niên vừa bị người đàn ông trung niên chế trụ giờ chấn kinh, thành thật không được mấy giây liền nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn Dư Sơ Lâm tràn đầy địch ý, sau đó nhìn Lương Chu, cười lạnh ra tiếng: “A, anh họ à, anh đoạt Vinh Quang đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào, anh cho rằng mang đứa con hoang  này về thì sẽ có nhiều quyền lên tiếng sao? Nghĩ cũng quá ngây thơ rồi.”

“Lương Tử Tu, đừng nghĩ ai cũng ngu ngốc giống như cậu?” Lương Chu lạnh lùng nhìn hắn, “Còn có, em ấy không phải  con hoang, dã loại, Sơ Lâm là em trai danh chính ngôn thuận của tôi, có quyền kế thừa.”

Lương Tử Tu thay đổi sắc mặt: “Anh có ý gì?”

Dư Sơ Lâm cũng nghi hoặc nhìn hắn, quyền kế thừa? Thứ gì, hắn không phải con riêng sao.

“Ý trên mặt chữ.” Lương Chu trấn an vỗ vỗ tay hắn, lại nghiêng đầu  nhìn  vẻ mặt  kinh ngạc khó hiểu của người đàn ông trung niên, bình tĩnh nói: “Chú út, nếu không phải hôm nay chú đánh chủ ý tới tính mạng của cháu, cháu cũng không muốn xé rách mặt với chú. Chú giúp cháu quản lý công ty lâu như vậy, cháu rất cảm kích, cũng sẽ hồi báo chú, nhưng chú không nên lấy đi thứ không phải của chú, chú vẫn nên thu tay đúng lúc  thì mới tốt.”

Biểu tình Lương Kiến cứng đờ trong chớp mắt,  giả vờ mạnh mẽ như không có việc gì nói: “Chú không biết ý của cháu là gì?”

Lương Chu không nghĩ muốn chơi chữ với hắn, trực tiếp ném xuống một quả bom: “Ba năm trước, cha  cháu đã lập di chúc. Nếu cháu đoán không sai, di chúc kia hiện giờ đã có hiệu lực, ngày mai hội đồng quản trị sẽ nhận được thông báo, quyền quản lý Vinh Quang của chú đã bị thu hồi.”

Đã bị thu hồi?

Lương Kiến bị tin tức này đập cho choáng váng, lui về phía sau ngã ngồi xuống ghế đón khách, biểu tình dần dần vặn vẹo, “Di chúc? Hắn vậy mà thật sự lập di chúc?”

Lương Tử Tu phản ứng còn lớn hơn so với hắn, không nói hai lời lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu gọi điện thoại, cũng không biết người bên kia nói  gì với hắn mà sắc mặt  càng ngày càng tái nhợt.

“Lương Chu, tao liều mạng với mày!” Hắn ngốc lăng một hồi, đột nhiên hét lớn một tiếng, nắm tay vọt tới giường bệnh.

Lương Chu giật giật, lại không cẩn thận liên lụy đến miệng vết thương ở ngực, nhất thời không kịp ngăn trở, mắt thấy nắm tay của Lương Tử Tu sắp đụng tới trên người Dư Sơ Lâm, biểu tình tức giận, lạnh giọng quát: “Lương Tử Tu, mày dám!”

Thấy Lương Tử Tu sắp tới gần, ánh mắt Dư Sơ Lâm lạnh lùng, nghiêng người trốn sang một bên, sau đó ném giỏ nho ở trên đầu giường vào người hắn, tay rút dao gọt hoa quả, chỉ thằng vào đối phương: “Mày dám làm thương anh trai tao xem!”

Lương Chu sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.

Bị quả nho ném trúng không đau, nhưng giỏ đựng quả nho làm bằng pha lê lại có lực sát thương, Lương Tử Tu phản xạ có điều kiện né tránh, lại không cẩn thận dẫm lên quả nhỏ rơi dưới đất, trượt chân một cái, đặt mông xuống đất.

Hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, ngẩng đầu liền nhìn  thấy ánh sáng lấp lánh từ chiếc dao gọt hoa quả trước mình, lập tức đổ mồ hôi lạnh, tức giận liền biến mất, nhất thời cả kinh không thể nói chuyện, ánh mắt nhìn Dư Sơ Lâm  như nhìn con quái vật.

“Sơ Lâm, buông dao xuống.” Lương Chu duỗi tay qua kéo cánh tay Dư Sơ Lâm.

Biểu tình Lương Tử Tu dễ chịu hơn một chút, tầm mắt nhìn về phía Lương Chu cũng không còn căm hận nữa … Thằng anh họ này còn không quá tuyệt tình với mình.

“Cẩn thận làm thương chính mình.”

“……” Hắn quyết định thu hồi lời vừa mới nói, hai anh em chúng quả nhiên đều không phải thứ tốt gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.