Người Con Gái Có "Độc"

Chương 14: Bức tranh thứ mười bốn




Đã diễn xuất đến tận đây, An Nhan Nhiên tiếp tục nhìn coi như không uổng phí một năm này.

Sắc mặt Quan Hữu dần dần chìm, vừa muốn mở miệng, Cao Phỉ đã cả giận nói trước, “Không được nói hưu nói vượn! Sự việc không bằng chứng này chớ nói trước mặt tôi ! Nhan Nhiên căn bản không phải cái loại tính kế hại người này, hai bức tranh này quan trọng như vậy cô ấy không thế không biết nặng nhẹ cố ý làm hại! Làm như vậy đối với cô ấy có gì tốt? Cô ấy cũng là một nhân viên của phòng làm việc, hơn nữa cô ấy không chỉ là bạn học của tôi.”

Cô dừng một chút, mắt đẹp nhìn về phía người từ nãy không phát biểu một lời, chậm rãi nói, “Cô ấy là em gái tôi, chúng tôi có quan hệ huyết thống, mọi người nói có ai sẽ hãm hại người thân của mình! ?”

Bên kia vẫn đang nói, An Nhan Nhiên ở bên này suy nghĩ chậm rãi lên trong đầu.

Đúng vậy, cô là em gái của cô ta, hai người giống như chị em lớn lên ở cô nhi viện, cho nên việc cô ta cứ lần lượt lấy đi những thứ vốn thuộc về mình, cô vẫn muốn vì quan hệ thân tình mà bỏ qua cho.

Hai người từng là chỗ dựa uy nhất của nhau, mà nay lại là đối thủ lớn nhất của nhau.

Cao Phỉ, lúc trước cô chắc là dùng tư thế ngạo nghễ chính nghĩa như giờ phút này hấp dẫn ánh mắt của Quan Hữu?

Chiêu cũ lặp lại, sẽ có ích sao?

ЖЖЖЖЖЖЖ

Bởi vì Cao Phỉ dốc hết sức “giữ gìn”, An Nhan Nhiên cuối cùng cũng không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào đối với sự việc lần này.

Cô không đau không ngứa, không duyên cớ bị mấy tiểu trợ lý mắng vốn đã không vừa mắt với cô, hiện giờ thời gian cơm trưa cơ bản biến thành thời gian chửi rủa.

Hôm nay cô đang ăn cơm trưa trong tiếng chửi rủa, Hạ Tầm Giản gọi điện thoại đến đây.

Anh vốn có chuyện khác, kết quả còn chưa mở lời, chỉ nghe thấy tiếng của tiểu trợ lý bên này.

“Sao lại thế, có người chửi, mắng em?”

“Tai thầy thật tốt.” Cô hơi ngại, cầm di động lánh đi ra ngoài, “Không có việc gì, mấy tiểu nha đầu líu ríu mà thôi.”

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một lát, đối phương dường như theo những gì đã nghe thấy trong lúc nói chuyện chắp vá sự kiện lại với nhau. Sau đó, anh chậm rãi hỏi, “Em làm hỏng việc gì?”

“Nào có, em là bị oan.”

“Mấy người kia nói oan em làm sai việc?” thanh âm đối phương thấp lạnh đi vài phần.

“Không khác biệt lắm.” Cô sờ sờ trán, suy nghĩ việc này không thể nói rõ với anh, dù sao cũng liên lụy nhiều người.

Cho tới bây giờ, Hạ Tầm Giản chỉ biết là cô đến từ học viện giờ là học trò mình. Về chuyện của cô, anh không có hứng thú hỏi nhiều, cô cũng vui vẻ im miệng không nói.

Di động bên kia lại yên lặng một lát, anh dường như đang tự hỏi cái gì, “Trước kia em nói về mở triển lãm tranh cá nhân, chính là việc của chủ phòng làm việc này?”

“Đúng a.” tinh thần cô có chút tỉnh táo, chẳng lẽ anh thay đổi chủ ý sao?

“Cô ta là bạn em?”

“Đúng đúng, trước em đã nói với thầy rồi mà.” Đợi chút, không thấy anh đáp lại, cô lại phóng âm điệu mềm nhũn, “Thầy, vậy thầy... muốn tới sao?”

“Tuần này khi trở về, đi qua phòng triển lãm tranh mà em làm lúc trước, ông chủ giúp tôi lấy một ít dụng cụ vẽ tranh, em thuận tiện mang về.” Anh dường như không nghe thấy lời của cô, nói xong liền dập máy.

An Nhan Nhiên dựa vào hành lang của cửa sổ sát đất, mắt sắc u oán thở dài.

Cô không nghĩ tới, thần thái cùng tiếng thở dài, sẽ bị Quan Hữu vừa bước trên hành lang nhìn thấy. Anh nhìn thấy cô bước ra từ phòng trà nước vừa nói chuyện với mấy tiểu trợ lý, khuôn mặt tao nhã tinh tế kia đã dần dần tức giận lên.

Rất rõ ràng, người nào đó tự giải thích sai lầm .

ЖЖЖЖЖЖЖ

An Nhan Nhiên thật không dự đoán được Quan Hữu thần thông như thế, lại có thể tìm được chỗ ở của cô.

Nhìn thấy cái xe quen mắt trên đường trước chung cư, cùng với người đang dựa vào thân xe hút thuốc, trong lòng cô dâng lên một loại cảm xúc cổ quái mà chính cô cũng không rõ.

Lưu luyến sao? Cô lạnh lùng hỏi mình.

Cho dù có, cũng chỉ là sót lại không lý trí mà thôi.

Cô giả vờ không nhìn thấy anh, thế nhưng anh lại vứt thuốc lá đuổi theo, “Tiểu Nhiên... “

Cô bước nhanh hơn, anh cũng nhanh hơn, cuối cùng kéo cánh tay cô, “Tiểu Nhiên, chúng ta nói chuyện!”

“Anh rốt cuộc muốn tôi thế nào!” Cô dứt khoát bỏ tay anh ra, giống như vô cùng tức giận, “Một lần lại một lần, tôi đã nói với anh! Đều đã là quá khứ, mọi người hiện tại đều có cuộc sống của mình, anh vì cái gì mà cứ muốn đảo loạn hết cả lên!”

“Em nghĩ rằng anh và em không muốn sao? Em nghĩ rằng anh và em cứ bỏ qua nhau như vậy sao, anh không làm được!” Trong gió đêm đầu thu, người đàn ông đẹp trai anh tuấn, lại mang theo thương cảm không thể che giấu, “Tuy rằng em nói tốt lắm, nhưng anh nhìn chẳng thấy gì tốt cả!”

“Coi như không tốt, vậy anh lại muốn thế nào! Tiếp tục đong đưa, sau đó nặng thập cũ hoan?”

Cô nói xong, thanh âm thấp xuống, “Đừng ngạc nhiên, chúng ta cũng là không thể nào...” Gió đêm thổi bay mái tóc đen của cô, lọn tóc lộ ra khuôn mặt tinh xảo sầu bi trắng như tuyết, đúng là ôn nhu động lòng người.

Anh đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy người trước mặt. Cô nhỏ gầy như thế, chắc là một năm qua đã sống không tốt, anh đã từng nói với chính mình phải bảo vệ cô gái trong lòng này cả đời, thế mà anh lại thay đổi đã đánh mất cô.

“Thực xin lỗi Tiểu Nhiên, thực xin lỗi thực xin lỗi...” Anh một lần lặp lại lên ba chữ kia, giống như không nói như thế rằng thì mình sẽ ngạt thở chết đi.

Cánh tay cô thật nhanh, trong ngực có chút buồn đau, trong lúc nhất thời, cô lại không rõ đau đớn này là do cái ôm thật chặt kia, hay là do cái ôm của người nàyloại này đau đớn là nguyên ở này thật chặt ôm, vẫn là ôm của nàng người này.

Cô phát hiện mình lại có chút dao động. Người này, chính mình đã từng si mê, thích rồi yêu, đặt ở trên bộ phận mềm mại trân quý nhất của mình.

Hiện giờ những sự việc kia, cô thật sự có thể làm được sao, thật có thể tiếp tục nữa sao?

ЖЖЖЖЖЖЖ

Nhu nhược hay mê hoặc cũng chỉ là ngắn ngủi, hiện giờ An Nhan Nhiên không... cần nhất chính là đa sầu đa cảm.

Từ khi Hạ Tầm Giản nhận lời mỗi tuần dạy hai giờ, tiểu tâm tư không đứng đắn của cô cũng từ từ thu liễm.

Thật ra, cô cũng biết việc thu phục thân thể này, tiếp tục thì thật không đúng lúc, nhưng với tính cách vô thường, người đàn ông biến thái lại thâm sâu này tự nhiên cũng có thể đuổi người ta ra khỏi nhà, trừ phương pháp gọn gàng này, cô thật không biết làm gì khác.

Ai bảo anh khi lần đầu tiên cô chủ động hiến thân cũng không nói một câu NO?

Nói cho cùng còn không phải bản thân anh nói dối cô…

Thời gian tiểu tâm tư của An Nhan Nhiên thuyết phục Hạ Tầm Giản trốn tránh triển lãm tranh, khi anh chuyên chú chỉ đạo khắc nghiệt vẽ tranh, trong lúc điềm đạm đáng yêu hay vân đạm phong kinh đối mặt với Quan Hữu và Cao Phỉ thì thời gian cũng chậm rãi trôi qua.

Đảo mắt tới cuối tháng mười một, triển lãm tranh cá nhân mà Cao Phỉ trù bị hồi lâu đã dần đến.

Bởi vì Cao Phỉ có quan hệ tốt với quản lý của học viện, cuối cùng triển lãm sẽ tổ chức ở hội trường của học viện, Quan Hữu gần đây dù vì An Nhan Nhiên mà có chút tâm lực lao lực quá độ, nhưng chuyện nên làm vẫn cố gắng làm hết sức.

Ngày đó, một hàng lẵng hoa đập vào mắt mọi người, các phóng viên cũng cho Lưu Huy mặt mũi, xuất hiện sôi nổi.

Bởi vì địa điểm học viên, không ít sinh viên ngưỡng mộ tài danh mà đến, buổi tối tiệc rượu đấu giá ca kịch với giọng hát và biểu diễn rất hay, vì vậy ban ngày đám đông đã xuất hiện.

Hôm nay cách ăn mặc của Cao Phỉ đoan trang mà cao quý, một bộ váy ngắn màu trắng ôm sát cơ thể đem dáng người cao gầy cân đối phát sáng mắt, trang điểm xinh đẹp mê người đem đôi mắt đen mị hoặc phát huy tinh tế,

So sánh với mình, quần bò cổ lông dê áo dệt kim hở cổ An Nhan Nhiên lại cực không bắt mắt, cô như một cái bóng trắng bận rộn, chạy ra chạy vào làm những việc tạp vụ.

Cũng có không ít sinh viên từng nghe nói chuyện năm đó, có người nhận ra cô, không khỏi chỉ trỏ, cô lì lợm, nghe được chỉ coi như ca ngợi.

Không có gì ngoài truyền thông, danh nhân giới nghệ thuật, tới gần chạng vạng thì không ít thương giới quyền quý sẽ dần dần đến triển lãm.

Đàn ông trung niên vị nào vị ấy nhìn vẻ ngoài bình thường nhưng lại dắt theo những cô gái trẻ, đều là áo cơm tương lai của cha mẹ. Tiệc rượu đấu giá bắt đầu lúc chạng vạng, tác phẩm đầu tiên là của Lưu Huy, đây cũng là tác phẩm mới của anh. Sau đó còn hai tác phẩm mới sáng tác của cô.

Mà ba bức họa sau khi được đấu giá, số tiền đêm nay đem tặng lại cho trường quyên cho cơ sở phúc lợi, đương nhiên những bức tranh vẫn được trưng bày trong triển lãm tranh cá nhân, sau khi triển lãm kết thúc tốt đẹp mới mang đến cho người đã mua.

Tất cả đều tiến hành như kế hoạch, lúc chạng vạng tối, Cao Phỉ vào phòng nghỉ trang điểm lại, đã thấy tiểu trợ lý chạy tới, tố cáo An Nhan Nhiên tạm thời xin nghỉ phép ra ngoài.

“Xin phép?” Cô đầu tiên nghĩ đến đó là Quan Hữu, vội nhờ tiểu trợ thủ đi thăm dò xem. Một lát sau, đối phương trở về báo cáo, nói Quan Hữu vẫn còn trên triển lãm cùng Lưu Huy và giới truyền thông nói chuyện phiếm, không đi đâu.

“Phỉ tỷ, chị xem có nên hay không gọi điện thoại kêu An Nhan Nhiên trở về? Cô ta chỉ nói có việc, cũng chưa được chị đồng ý, trường hợp hôm nay như vậy...”

“Không có việc gì đâu.” Đôi môi vô cùng hấp dẫn trong gương cong lên ý cười với chính mình, “Hôm nay cô ta đã bận một ngày, có thể chống đỡ được đến giờ đã không dễ dàng, cho cô ta đi thôi.”

“Phỉ tỷ chị thật tốt.” Tiểu trợ lý hợp thời vuốt mông ngựa.

Cao Phỉ tiếp tục trang điểm, cười mà không nói gì.

An Nhan Nhiên ở lại hay không cũng không quan trọng, cho tới hôm nay, nếu cô ta vẫn không thấy cục diện trước mặt của mình thì có phải vô ích. Lúc trước giữ cô ta tiếp tục làm ở phòng làm việc mục đích đúng là muốn cho cô ta biết khó mà lui, cô muốn cho cô ta tận mắt rõ ràng khoảng cách giữa cô ta và mình!

Đàn ông cũng được, sự nghiệp cũng được, thành tựu cũng được, toàn bộ những thứ này cô ta vĩnh viễn không thể so bì với cô được!

ЖЖЖЖЖЖЖ

Cùng một thời gian, An Nhan Nhiên đang ngồi xe chạy tới khách sạn VIVS.

Hai mươi phút trước, Hạ đại sư đột nhiên điện thoại tới, ra lệnh tìm đến phòng khách sạn của anh.

Mệnh lệnh đơn giản trực tiếp, cô kinh hãi thiếu chút nữa gặp trở ngại.

Khách sạn, phòng... Thầy, thầy có phải đột nhiên tâm huyết dâng trào, phải làm cái gì đó cho qua đi? =_=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.