Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 39: Tát đi tát lại




Đến sau đó Lâm Dong Dong không có giãy dụa, nên Lâm Bất Vi vốn không có dùng sức kéo nàng, chẳng qua là làm ra vẻ. Đột nhiên Lâm Dong Dong bổ nhào đến trước mặt, Lâm Bất Vi căn bản là không có đề phòng, hắn đưa tay kéo lại, nhưng còn chưa kịp.

"Dong Dong, không thể!"

Ninh Khanh Khanh đối với Lâm Dong Dong sớm đã có đề phòng, vừa thấy nàng nóng nãy rút kiếm ra, thân thể cũng hành động theo.

Nếu Lâm Dong Dong dùng linh lực, có lẽ trong thời gian ngắn Ninh Khanh Khanh sẽ không kịp phòng bị. Nhưng là rất đáng tiếc, Thất Sắc Liên của Lâm gia thuần túy chính là Võ Linh để phụ trợ trị liệu , không có lực công kích, cho nên nàng phải rút kiếm.

Mà cái rút kiếm này, trong nháy mắt làm cho Ninh Khanh Khanh có phân nửa thời gian phản ứng, đầu óc nàng vừa chuyển, không chỉ nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra, mà thân thể nghiêng về phía Phượng Phi Bạch nũng nịu kêu:

"Vương gia, cứu mạng!"

Lâm Dong Dong mạnh mẽ chuyển qua, mục tiêu trong đáy mắt cũng chỉ có Ninh Khanh Khanh. Ninh Khanh Khanh chợt lóe, mũi nhọn kiếm của nàng cũng nhanh chóng đánh tới,mũi kiếm sáng ngời kia, liền chém về phía Phượng Phi Bạch!

Trong lòng Lâm Dong Dong cả kinh, biết sẽ là chuyện xấu.

Phượng Phi Bạch thản nhiên liếc mắt một cái, ống tay áo trắng như tuyết vung lên, giống như một đóa hoa nở rộ, cực kỳ đẹp mắt, cũng cực kỳ ưu nhã, nhưng Lâm Dong Dong giống như gặp phải một lực cản vô hình, sau khi đụng vào, lại hung hăng bị đánh văng ra, nặng nề mà té trên mặt đất, một ngụm máu tươi phun ra.

"Tiểu thư Lâm gia thật to gan." Phượng Phi Bạch chậm rãi thu hồi ống tay áo, nhàn nhạt liếc Lâm Dong Dong một cái, âm thanh lạnh lùng.

Lâm Bất Vi nhìn nữ nhi hộc máu, đau lòng vô cùng, lại không dám đi đỡ lên. Một khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, nhìn về phía Phượng Phi Bạch nói:

"Nữ nhi tuổi còn nhỏ, không biết quy củ, thần thay nữ nhi nhận lỗi, xin Thất vương gia tha tội!"

" Không biết quy củ cũng không phải là Lâm đại nhân." Âm thanh Phượng Phi Bạch rất nhẹ, nhìn không ra tức giận, biểu tình trên mặt cũng nhàn nhạt nhưng làm cho Lâm Bất Vi run lên, hắn vội vàng đi qua, cũng không quản Lâm Dong Dong còn đang hộc máu, lôi kéo nàng lại đây,

"Mau nhận tội với Thất vương gia! "

Lâm Dong Dong oán hận nhìn Ninh Khanh Khanh, "Ta không phải muốn giết Thất vương gia!"

Lâm Bất Vi có chút hối hận thường ngày rất cưng chìu nữ nhi, lúc này nàng còn nói như vậy. Ai quản ngươi có phải muốn giết Thất vương gia hay không, nhưng ngươi dám chĩa mũi kiếm về phía Thất vương gia, đó chính là muốn chết!

Hắn cắn chặt răng, đánh xuống một cái tát, "Ngày thường vi phụ dạy ngươi như thế nào! Ngươi mạo phạm Thất vương gia, còn không nhanh nhận lỗi!"

Một tát này, đánh kêu rất vang, Lâm Dong Dong một ngụm máu tươi trực tiếp phun giữa không trung, đả thương càng thêm tổn thương, nhào tới trên mặt đất.

Lâm Bất Vi nhìn sang Phượng Phi Bạch, thấy vẻ mặt hắn không có nữa phần động dung, trong lòng rất đau, vẫn là đi tới cầm lấy Lâm Dong Dong nói: "Còn không nhận tội với Thất vương gia, ngươi còn muốn bị đánh sao?"

Lần này hắn ám chỉ, chính làLâm Dong Dong vẫn không mở miệng, bất đắc dĩ Lâm Bất Vi, lại đánh xuống một bạt tai.

Hắn cũng không dám làm diễn, vì càng diễn trò, thì Thất vương gia lại càng ghét.

Cho nên từng bạt tay đều dùng sức mười phần.

Nhưng Lâm Dong Dong bình thường rất thông minh, hôm nay làm gì cũng không mở miệng nói xin lỗi, đánh xuống thế này, còn thế nào được!

Thật ra thì Lâm Dong Dong không phải là không nguyện ý nói xin lỗi, nàng vốn đã bị ống tay áo của Phượng Phi Bạch đánh bay, bị nội thương, lại vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị Lâm Bất Vi đánh vào mặt, máu tươi nghẹn ở trong cổ họng, làm sao nói được!

Nàng không nói, Lâm Bất Vi cũng chỉ tiếp tục đánh, bộp bộp vài cái, âm thanh thanh thúy còn giống như chặt thịt heo, một chút cũng không đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.