Ngu Nữ Bắt Chồng

Chương 5




Sáng sớm, Hạ Hầu Diễm chậm rãi mở mắt ra, nhìn đến nữ tử đang ngủ trong lòng mình.

Nàng ngủ rất ngon, hai má phiếm hồng, cánh môi sưng đỏ, khóe mắt vẫn vương lại vết nước, thân thể tuyết trắng yêu kiều đâu đâu cũng có vết đỏ ứ đọng của hắn lưu lại.

Đêm qua, hắn không đoái hoài đến sự cầu xin của nàng, hết lần này đến lần khác cuồng mãnhchiếm hữu.

Ham muốn tình dục khiến hắn không thể khắc chế chính mình, chỉ có thể dựa vào bản năng, cắn nuốt sạch sẽ tươi ngọt thuộc về nàng, hơn nữa, vẫn còn cảm thấy chưa đủ.

Cảm giác mất khống chế như vậy khiến Hạ Hầu Diễm thấy thật kỳ lạ.

Từ trước đến nay động tới nữ nhân hắn luôn tỉnh táo, chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng, chưa khi nào để mất lý trí, cũng chưa từng đắm chìm vào trong đó; hiển nhiên cũng không lúc nào có nhu cầu vô độ như lần này, giống như dã thú không biết đủ là gì.

Hiện giờ đối mặt với Hướng Tiểu Dương, cảm giác của hắn với nàng không giống trước kia nữa. Hắn mê luyến thân thể của nàng, tiếng rên rỉ mất hồn, còn có ánh mắt đầy nhu tình, cái nào cũng khiến hắn mất khống chế, không có cách nào kiểm soát được bản thân.

Cảm giác đó Hạ Hầu Diễm mới trải nghiệm lần đầu tiên, làm hắn cảm thấy khó tin cùng bối rối.

Nhìn nàng, ngón tay vuốt nhẹ hai má mềm mại, con ngươi đen luôn lạnh lùng lần đầu xuất hiện một tia mê hoặc, không còn giữ được bình tĩnh vốn có trước kia.

Nữ tử kỳ quái này luôn mang đến cho hắn cảm giác khó hiểu, hắn thấy bản thân đã không còn là chính mình nữa.

Nàng của mười hai năm trước cùng mười hai năm sau vẫn không có gì thay đổi, thậm chí “công lực” lại càng ngày càng thâm hậu khiến hắn không có cách nào kháng cự.

"Dương nhi. . . . . ." Tại thời điểm kích tình đêm qua, hắn thốt ra tiếng gọi thân mật này.

Khi ấy, Hướng Tiểu Dương nghe được tiếng gọi khẽ của hắn thì nở một nụ cười ngọt ngào. Vị ngọt đó tiến sâu vào trong lòng khiến hắn nhớ mãi không quên.

Tâm băng mặt lạnh cũng bởi vì nàng, âm thầm vỡ nứt mà thay đổi, nhưng hắn vẫn chưa nhận ra điều đó, chỉ lặng lẽ mở mắt nhìn nàng, tròng mắt đen toát ra nhu tình mà ngay cả hắn cũng không ý thức được.

Dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Hạ Hầu Diễm, Hướng Tiểu Dương nhẹ nâng mí mắt, chậm rãi mở ra, lập tức nhìn thấy nhu tình trong mắt hắn.

Thấy nàng tỉnh dậy, Hạ Hầu Diễm sửng sốt, ngượng ngùng dời ánh mắt đi, dịu dàng trong đó nhanh chóng biến mất, thay bằng một vẻ tĩnh lặng.

Đáng chết! Hắn làm sao thế này? Càng nhìn nàng lại càng cảm thấy mê đắm. . . . . .

Hướng Tiểu Dương nhẹ nhàng chớp mắt, tuy Hạ Hầu Diễm che giấu rất tốt nhưng không kịp rồi, nàng đã thấy ánh mắt khi nãy của hắn nha.

Cong khóe môi, Hướng Tiểu Dương ung dung nở nụ cười.

"Phu quân, chào buổi sáng!" Khẽ nhỏm người dậy, tóc dài buông xuống, rơi trên vai ngọc cùng ngực của hắn, "Tối hôm qua chàng “no” chứ, có hài lòng không?"

Lời nói lớn mật không chút cố kỵ của Hướng Tiểu Dương khiến Hạ Hầu Diễm trợn mắt, mà dáng vẻ kiều mị kia lại làm hắn không thốt được nên lời, chiếc mặt nạ lạnh lùng lại bị tháo xuống một lần nữa.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Hướng Tiểu Dương không nhịn được bật cười ra tiếng.

"Mới có thế đã ngây người ra rồi sao?" Nàng vuốt nhẹ mặt của hắn, miệng nhỏ cong lên đắc ý. "Nhiệt tình đêm qua của chàng thực khiến ta mở rộng tầm mắt đó, chàng biết không? Thân thể của ta đến bây giờ vẫn còn cảm thấy rất đau! Tất cả đều là lỗi của chàng, chàng phải chịu trách nhiệm nha!"

Hướng Tiểu Dương yểu điệu trách cứ, ánh mắt yếu đuối khẽ liếc hắn, cố tình trêu chọc khiêu khích.

"Hướng Tiểu Dương!" Hạ Hầu Diễm trợn mắt càng to, lời nàng nói như nhắc nhở hắn về kích tình đêm qua, còn cả biểu hiện cuồng dã của hắn nữa. Càng nhớ tới lại càng cảm thấy hạ thân cháy lên ngọn lửa nóng bỏng.

Nữ nhân lớn mật, không hề có dáng vẻ của một tân nương e lệ xấu hổ chút nào, mà ngược lại trông rất giống một khách tìm hoan, mà hắn thì giống như tiểu hoa nương bị người ta khi dễ.

"Ta nhớ tối qua chàng gọi ta là Dương nhi mà, ta thích nghe chàng gọi ta như thế." Không đếm xỉa đến ánh mắt trừng lớn của hắn, Hướng Tiểu Dương vẫn tiếp tục hứng chí đùa cợt.

Ha ha, sáng sớm đã muốn dùng cái bản mặt như băng khối kia nhìn nàng? Đừng có mơ!

Trước hành động trêu chọc của Hướng Tiểu Dương, Hạ Hầu Diễm thật sự không biết phải ứng phó như thế nào. Bày ra bộ dạng lạnh lùng thì không dùng được, mà lúc này cơ thể hai người lại trần trụi áp sát vào nhau, khiến hắn cảm thấy thật nóng, rất nóng. Có muốn lạnh cũng không lạnh nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng.

"Hướng Tiểu Dương, nàng đừng náo loạn!" Hai má phiếm hồng, lần đầu tiên Hạ Hầu Diễm cảm nhận được tư vị bị một nữ nhân “ăn” sạch sẽ, lại không thể phản kháng, cứ như thế rơi vào tình huống ngượng ngùng hiện tại.

"Người ta có náo loạn gì đâu!" Hướng Tiểu Dương hết sức vô tội, trêu chọc vui vẻ tới nghiện luôn rồi."Phu quân thân ái, chàng đang đỏ mặt đấy à?"

Là nàng nhìn nhầm sao? Hắn cũng có lúc đỏ mặt cơ đấy! Oa! Đáng yêu quá đi!

Hướng Tiểu Dương chớp chớp mắt mắt mấy cái, hứng thú thưởng thức bộ dạng “e thẹn” của phu quân .

Hạ Hầu Diễm nghe mà thấy tức giận, nhưng lại không biết làm sao với nàng. Đường đường là một đại nam nhân, vậy mà lại bị một tiểu nữ nhân trêu chọc, thật là. . . . . .

Cuối cùng không chịu nổi nữa, Hạ Hầu Diễm có ý nghĩ muốn chạy trối chết, đẩy nàng ra, nhanh chóng bước xuống rời khỏi giường.

Hắn muốn bản thân phải tỉnh táo, nếu không thì sẽ bị nàng trêu đùa mãi mất thôi.

Thấy hắn muốn chạy trốn, Hướng Tiểu Dương khẽ nhướn lông mày, "Phu quân, đường đường một đại nam nhân lại muốn bỏ chạy như vậy, không hay đâu!" Đáng ghét, nàng còn chưa chơi đủ mà!

Hạ Hầu Diễm sững lại, buồn bực quay đầu nhìn nàng.

"Ta không bỏ chạy." Hắn lớn tiếng giải thích, hắn không phải vì sợ nàng mới trốn đâu nha .

"Thật không?" Hướng Tiểu Dương nằm trên chăn tơ, ung dung nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, chớp chớp mắt, "Ta thấy bộ dạng này của chàng so với bộ dạng lạnh như băng kia mê người hơn nhiều."

A! Hắn quả thực không phát hiện ra, dáng vẻ băng sơn kia hình như đã không còn?

Hạ Hầu Diễm ngẩn ra, lúc này mới nhận ra thái độ của mình không còn giống bình thường nữa, những khi đối mặt với nàng, toàn bộ lý trí cùng tỉnh táo của hắn đều chạy đi đâu mất.

Khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng mà vẫn còn nghe thấy rõ ràng tiếng cười thanh thúy từ phía sau truyền đến.

Đáng chết!

Nữ nhân đáng chết! Hắn có chút hối hận khi thành thân với nàng rồi !

Ồ? Có vẻ như nàng đã chọc Hạ Hầu Diễm tức điên lên nha!

Liên tục mấy ngày sau, Hạ Hầu Diễm thấy Hướng Tiểu Dương cũng đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến nàng.

Dù nàng có ra sức trêu chọc hắn như thế nào, hắn cũng không có một chút biểu cảm, chỉ thỉnh thoảng trên trán sẽ nổi lên gân xanh giần giật.

Điều này không hay lắm, vừa mới thành thân mà tân nương là nàng đã bị đẩy vào lãnh cung, nàng không muốn bị đối xử như vậy đâu á.

Mục đích của Hướng Tiểu Dương là muốn hắn yêu thích nàng, nhưng dường như nàng đã thích hắn trước rồi!

Không chỉ đơn thuần là nhất kiến chung tình, mà càng tiếp xúc với hắn, dao động trong nội tâm nàng lại càng mạnh mẽ, từng chút từng chút một xâm chiếm toàn bộ trái tim.

Cảm xúc kia chỉ có những khi đối mặt với hắn mới có.

Thật là kỳ lạ! Lúc nhỏ khi nàng thấy hắn cũng đâu có cảm giác gì, chỉ cảm thấy thiếu niên mặt lạnh như băng kia sẽ chẳng cho người khác được vui vẻ. Mười hai năm trôi qua, hắn vẫn không khiến người khác vui vẻ, nhưng lại khiến Hướng Tiểu Dương nàng động tâm, rất muốn hòa tan lạnh lùng của hắn.

Nàng có lòng tin, nhất định có thể khiến hắn yêu thương nàng!

Hơn nữa, nhìn gương mặt của núi băng vạn năm vì nàng mà thay đổi, quả thực cảm thấy rất có thành tựu.

Ha ha! Trêu chọc hắn thực sự rất vui!

Khóe miệng khẽ nhếch, Hướng Tiểu Dương thong thả đi về phía phòng sách, dự định tìm được Hạ Hầu Diễm sẽ hò hét hắn một phen, để hắn không còn tức giận nữa.

Nhưng mới đi được nửa đường, bỗng thấy nam nhân nàng muốn tìm giờ phút này đang ngồi ởbên trong thạch đình, mà lại ngồi cạnh một cô nương. Hai người còn thân mật chuyện trò vui vẻ với nhau.

Hướng Tiểu Dương ngừng bước, nheo mắt lại nhìn. Nữ tử kia nàng không xa lạ gì, mấy ngày nay nàng đã điều tra rõ ràng qua mấy người làm của Lãnh Thiên bảo.

Nữ tử kia là Trần Vân Nương, là nữ nhi của Trần tổng quản, cùng Hạ Hầu Diễm lớn lên từ nhỏ, cũng ở đây phụ giúp công việc cho Trần tổng quản luôn. Hơn một nửa sổ sách của Lãnh Thiên bảo đều do nàng ta tính toán, sau đó đưa tới cho Hạ Hầu Diễm xem xét; vậy nên nàng ta thường xuyên đi theo bên cạnh Hạ Hầu Diễm.

Nhưng điều này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là ánh mắt của Trần Vân Nương khi nhìn Hạ Hầu Diễm kia.

Hướng Tiểu Dương không phải người mù, tình cảm say đắm rõ ràng như vậy, chẳng lẽ nàng không nhận thấy sao?

Hơn nữa, chỉ cần Trần Vân Nương ở bên cạnh Hạ Hầu Diễm thì ánh mắt đó còn toát ra một chút khoe mẽ. Đúng là không coi bảo chủ phu nhân là nàng ra cái gì.

Dù sao việc Hạ Hầu Diễm mấy ngày nay đối xử lạnh lùng với nàng, người làm trong Lãnh Thiên bảo ai ai cũng thấy.

Nàng vốn chẳng để tâm tới suy nghĩ của người ngoài; nhưng nếu có nữ nhân muốn vọng tưởng đến nam nhân của nàng, vậy thì hoàn toàn khác rồi!

Lười để ý, không có nghĩa là Hướng Tiểu Dương nàng không hẹp hòi, không thủ đoạn. Trần Vân Nương muốn đấu với nàng sao, cả đời cũng không thắng được đâu!

Khẽ nâng cánh môi, Hướng Tiểu Dương khoan thai đi về phía thạch đình, sự xuất hiện của nàng ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người bên trong.

Hạ Hầu Diễm ngẩng đầu, nhìn thấy Hướng Tiểu Dương, tròng mắt đen thoáng lóe lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh khôi phục lại tĩnh lặng, tuy vậy ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi bóng dáng của nàng.

Hướng Tiểu Dương vừa xuất hiện, ánh mắt của hắn đã dán chặt vào nàng, nhưng gương mặt anh tuấn vẫn chỉ có lạnh lùng, không biểu hiện một chút cảm xúc nào.

Tên băng sơn ngàn năm này!

Hướng Tiểu Dương bĩu môi, nhạy cảm bắt được ánh mắt khẽ dao động của Hạ Hầu Diễm khi vừa thấy nàng. Nhưng khối băng này chính là thích tỏ vẻ hờ hững như vậy, một tí ti tình cảm cũng không biểu lộ ra.

"Phu quân, ta nghĩ chàng đang ở trong phòng sách, đang muốn đi tìm chàng đây." Trong lòng Hướng Tiểu Dương ra sức nguyền rủa, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại cười đến hiền hòa, dịu dàng ngồi xuống đùi Hạ Hầu Diễm.

Ban ngày ban mặt lại làm ra hành động không hợp lễ nghi này, Hạ Hầu Diễm nhíu mày, muốn đẩy Hướng Tiểu Dương ra.

"Chàng dám đẩy ra, buổi tối đừng hòng chạm vào ta!" Hướng Tiểu Dương cười ngọt ngào, ngay trước khi Hạ Hầu Diễm định ra tay thì cắn răng nhỏ giọng nói bên tai hắn.

Hừ! Ở bên ngoài, hắn lạnh lùng đối với nàng, nhưng ở trên giường lại vô cùng nhiệt tình, biểu hiện cuồng dã, quả thực là một nam nhân mạnh mẽ tiêu chuẩn!

Nghe nàng uy hiếp mà lông mày hắn nhíu chặt hơn, đôi tay muốn đẩy ra bất giác dừng lại, mơ hồ cảm thấy nàng đang tức giận.

Tức giận cái gì? Vì hắn đối xử lạnh nhạt với nàng sao?

Thực ra Hạ Hầu Diễm không muốn lạnh nhạt đối với nàng, tuy rằng buổi sáng hôm đó nàng trêu chọc khiến hắn rất tức giận, nhưng quay đầu nhìn thấy nụ cười của nàng thì toàn bộ buồn bực cũng tiêu tan.

Chỉ là hắn có thói quen lạnh nhạt, những khi ở bên ngoài, hắn không quen thể hiện cảm xúc của mình, nên chỉ có thể lạnh lùng đối xử với nàng. Nhưng vừa về tới phòng, hắn cũng đâu thể duy trì được lý trí tỉnh táo nữa, lần nào cũng tan rã dưới nụ cười ngọt ngào kia.

Nữ tử kỳ quái này đang từng miếng từng miếng ăn mất trái tim của hắn, nhưng hắn lại không có cách nào kháng cự.

Hướng Tiểu Dương cũng chẳng để ý đến Hạ Hầu Diễm đang miên man suy nghĩ. Bây giờ nàng đang thị uy, lấy đâu ra thời gian chú ý xem hắn đang thất thần cái gì.

Nàng yên ổn ngồi ở trong lòng Hạ Hầu Diễm, nâng mắt nhìn về phía Trần Vân Nương, thấy vẻ mặt cứng ngắc của đối phương thì cực kỳ đắc ý, cười đến hả lòng hả dạ.

"Hai người đang bàn chuyện công việc phải không? Tại sao lần nào Trần cô nương ở đây, chàng cũng bàn về công việc vậy?" Câu này ám chỉ giao tình của hai người cũng chỉ có thể nói về những chuyện liên quan đến công việc mà thôi.

Hiểu được ý tứ của Hướng Tiểu Dương, Trần Vân Nương trừng mắt, kiêu ngạo nở nụ cười. "Công việc trong bảo rất bận rộn, có thể giúp đỡ cho Bảo chủ là vinh hạnh của Vân Nương."

Hừ! Ít nhất nàng cũng có thể giúp đỡ được Bảo chủ, chỉ cần trở thành nữ nhân của Bảo chủ thì nhất định địa vị của nàng cũng không kém hơn so với nữ nhân trước mắt này.

Chớp mắt mấy cái, Hướng Tiểu Dương cười cực kỳ vui vẻ. "Đúng thế, công việc của phu quân có Trần cô nương giúp đỡ. Còn thân thể của hắn, trái tim của hắn, đương nhiên phải để phu nhân là ta chăm sóc rồi, Trần cô nương thấy có đúng không?"

Nói xong, Hướng Tiểu Dương quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Diễm, hai má ửng hồng, thẹn thùng nhìn hắn thỏ thẻ. "Phu quân, tối hôm qua người ta phục vụ chàng có hài lòng không? Nhưng mà chàng thô lỗ như vậy, làm cho người ta đau quá. . . . . ."

"Hướng Tiểu Dương!" Không ngờ nàng sẽ nói những lời này, Hạ Hầu Diễm ngượng chín mặttrừng mắt nhìn nàng. Nữ nhân này! Không thể đứng đắn một chút hay sao?

"Phu quân, chàng đang xấu hổ hả?" Hướng Tiểu Dương cười khanh khách, yêu kiều dựa vào hắn. "Ngoan, đừng xấu hổ, năng lực của chàng làm ta rất hài lòng!"

Ha ha! Thấy vẻ mặt căm phẫn của Trần Vân Nương lại càng khiến Hướng Tiểu Dương hài lòng hơn.

Muốn đấu cùng chính thất phu nhân nàng sao? Hừ! Tự tìm chết!

"Hướng Tiểu Dương, nàng biết điều một chút!" Có người ngoài ở đây, Hạ Hầu Diễm chỉ có thể cắn răng gầm nhẹ, ngại ngùng vẫy tay muốn Trần Vân Nương đi trước.

Trần Vân Nương ghen ghét trừng mắt lườm Hướng Tiểu Dương, nhưng dù có không cam lòng đến thế nào thì cũng vẫn phải hậm hực cầm theo sổ sách trên mặt bàn, căm phẫn rời đi.

Trần Vân Nương vừa rời khỏi, Hạ Hầu Diễm lập tức quát khẽ người trong lòng. "Hướng Tiểu Dương, ta đã nói rồi, ở bên ngoài đừng nói những lời lớn mật như vậy, không giống nữ tử có gia giáo chút nào!" Một cô nương đứng đắn tuyệt đối sẽ không nói những lời kia.

Hướng Tiểu Dương bày ra khuôn mặt vô tội. "Ta vốn không phải là một cô nương nha! Chàng quên rồi sao? Ta đã là nữ nhân của chàng rồi!"

So về tài múa mép khua môi, hắn không thể thắng được nàng, chỉ có thể trợn mắt. "Hướng Tiểu Dương, ta đang cùng nàng nói chuyện nghiêm túc đấy!"

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của hắn, hình như đang thực sự tức giận, Hướng Tiểu Dương mới miễn cưỡng thu lại cợt nhả. "Đáng ghét, ở trong phòng ta náo loạn thế nào chàng cũng không giận, tại sao vừa ra khỏi phòng lại khó tính như thế chứ?"

"Tất nhiên là sẽ khác!" Ở trong phòng, hắn có thể để nàng nháo thế nào cũng được, nhưng đã ra khỏi phòng, với người được dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ như hắn thì không thể hành xử tự do giống nàng được.

"Nhưng chàng vẫn cùng Trần Vân Nương kia thân mật như vậy!" Hướng Tiểu Dương chu mỏ đầy bất mãn.

"Thân mật?" Hạ Hầu Diễm nhíu mày."Ta chỉ bàn công việc với nàng ta thôi."

"Bàn công việc có nhất thiết phải dựa gần vào nhau như thế không?" Trần Vân Nương kia gần như áp sát cả cơ thể vào hắn rồi.

Nàng nói làm Hạ Hầu Diễm ngẩn ra, nhìn mặt nhỏ phụng phịu không vui, lúc này hắn mới nhận ra nàng không vui là vì Trần Vân Nương chứ không phải vì hắn.

Nhưng vì cái gì? Trần Vân Nương chọc nàng bao giờ?

Hướng Tiểu Dương nhỏ giọng nói. "Ta không thích nàng ta dựa vào chàng gần như vậy, cho dù có bàn công việc cũng không được. Cũng chỉ là tính toán sổ sách mà thôi, ta cũng làm được. Chàng giao cho ta làm nha!"

"Rồi tiền lãi để nàng bòn rút dần dần ấy hả?" Đối với tình yêu dành cho tiền của nàng, hắn đã nghe qua không ít đâu.

"Á. . . . . ." Bị nhìn thấu rồi, Hướng Tiểu Dương cười khan mấy tiếng, nóng giận rống to: "Mặc kệ, chàng nhớ phải tránh xa Trần Vân Nương ra một chút!"

"Nàng. . . . . ." Hạ Hầu Diễm nheo mắt nhìn nàng một lát, sau đó mới phun ra một câu, "Nàng đang ghen à?"

Vị chua nồng nặc kia quá rõ ràng! Nghĩ đến chuyện nàng ghen, khóe miệng Hạ Hầu Diễm không tự chủ được khẽ cong lên.

Hướng Tiểu Dương cũng không phủ nhận, "Đúng thế! Ta đang ghen."

Nàng xoay người trực tiếp giạng chân ra ngồi trên đùi hắn, tay nhỏ ôm vòng qua cổ. "Ai bảo ta thích chàng, thích đến mức muốn độc chiếm chàng làm của riêng." Vừa nói vừa đưa ra phấn lưỡi, khẽ liếm lên cánh môi của hắn.

"Diễm, ta thích chàng, rất thích chàng. . . . . ." Lời tỏ tình dịu dàng, mấy ngày nay, không lúc nào nàng không nói cho hắn biết.

Dưới sự khiêu khích của Hướng Tiểu Dương, Hạ Hầu Diễm cũng mặc kệ việc hai người vẫn đang ở bên ngoài mà há miệng hung hăng mút chặt lấy phấn lưỡi hư hỏng kia.

Hắn thô lỗ hôn mạnh, đầu lưỡi thăm dò cướp đi hơi thở thơm mùi đàn hương cùng ngọt ngào trong miệng nàng. Trượt lên trượt xuống hàm răng trắng bóng, mãi đến khi hai người thở gấp vì thiếu dưỡng khí hắn mới luyến tiếc buông ra.

"Đáng chết!" Hạ Hầu Diễm nặng nề thở mạnh, không nhịn được khẽ nguyền rủa. Hắn lại bị mất khống chế! Không những thế lần này còn ở bên ngoài nữa chứ.

Yêu nữ này, lúc nào cũng có thể dễ dàng khiến hắn mất đi tỉnh táo.

Hơi thở của Hướng Tiểu Dương cũng hỗn loạn, con ngươi ngập nước nhìn Hạ Hầu Diễm, nhu thuận hỏi nhỏ, "Diễm, còn chàng thì sao? Có thích ta không?"

Hạ Hầu Diễm thoáng ngẩn người, ánh mắt chăm chú kia làm hắn thấy bối rối, bất giác muốn né tránh.

Thích? Đó là cảm giác gì? Hắn không hiểu, cho nên cũng không thể trả lời nàng.

Thấy hắn né tránh, Hướng Tiểu Dương không vui chu miệng lên, tay nhỏ ôm chặt mặt hắn, không để hắn trốn tránh nữa. "Thích hay không thích, khó trả lời đến thế sao?"

Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự quan tâm của hắn dành cho nàng, nhưng vì cái gì mà cứ đến lúc nàng hỏi, hắn lại luôn trốn tránh? Băng ngàn năm đáng ghét!

"Ta. . . . . ." Hành động cương quyết của nàng làm Hạ Hầu Diễm không còn biện pháp thoái thác, nhưng dù vậy thì hắn cũng chẳng thể cho nàng một đáp án chắc chắn được. Tình yêu gì đó, hắn đã trải qua bao giờ đâu!

Thấy ánh mắt hắn lộ ra do dự, trong lòng Hướng Tiểu Dương cảm thấy rất mất mát. Cũng chẳng sao, thời gian còn dài, nàng nhất định sẽ khiến hắn yêu nàng!

"Hạ Hầu Diễm, ta nhất định sẽ để chính miệng chàng nói yêu ta!" Hướng Tiểu Dương nhìn hắn tuyên thệ một lần nữa.

Nàng không tin tòa băng sơn này sẽ không vì nàng mà hòa tan!

Đánh cược tình yêu, nàng quyết định đổ vào cửa của hắn rồi !

Cược hắn sẽ yêu nàng!

Lời tuyên cáo cùng ánh mắt tự tin sáng người, xinh đẹp diễm lệ khiến Hạ Hầu Diễm không dời nổi mắt.

Nữ nhân kỳ lạ, cũng kiên trì đến kỳ lạ, nàng đã là thê tử của hắn rồi, thích hay không thích có gì quan trọng sao?

Nhưng tim của hắn, lại vì lời tuyên bố của nàng mà lặng lẽ dao động một lần nữa. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.