Ngôn Tiêu Yến Yến

Chương 35




Dịch: Tiểu Kỳ

Tiêu Hồng không hề trả lời, hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Ngôn Phi Mặc, ánh mắt như muốn cháy ra lửa, mười tên thị vệ áo đen đồng thanh hô một tiếng, mấy cơ thể bắt đầu lồng vào nhau, trận pháp này vô cùng kì lạ, họ vút người bay lên, mấy thanh đao thay nhau lao tới chỗ Ngôn Phi Mặc.

Nếu Ngôn Phi Mặc chỉ có một mình thì chẳng phải sợ gì, nhưng hiện giờ cạnh nàng đang là Phong Vũ Dương, người bị cản trở, tình thế trở nên khó khăn mọi bề, trên tay áo đã bị chém một đao. Phong Vũ Dương nghe thấy tiếng tên đao vù vù, lần đầu tiên trong lòng hắn hận bản thân chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt, hắn thấp giọng nói: “Phi Mặc, nàng bỏ ta xuống đi, đừng quan tâm tới ta nữa.”

“Huynh đang nói gì thế! Bỏ huynh lại nơi này thì huynh có thể chạy trốn một mình được à?” Ngôn Phi Mặc nhìn quanh bốn phía, lòng hơi hốt hoảng, nàng nghĩ không bằng cứ liều mình chịu một đao, đẩy Phong Vũ Dương ra khỏi trận pháp này trước, nhưng nàng lo ở bên ngoài kia sẽ không có ai bảo vệ hắn.

Bỗng nhiên, “phù” một tiếng, trận pháp bao vây Ngôn Phi Mặc bị khuyết mất một góc, một mũ tên cắm phập sau lưng tên áo đen, hắn ngã rầm xuống đất. “Phi Mặc, Vũ Dương, ta tới đây!” Xuất hiện đồng thời vời tiếng thét vừa rồi, Tiêu Tử Bùi trong bộ hắc y và một thanh đao sáng lóa đang tả xung hữu đột, không lâu sau, hắn xâm nhập vào vòng vây của thị vệ áo đen, đứng tựa lưng vào Ngôn Phi Mặc.

Ngôn Phi Mặc kinh hồn: “Tiêu Tử Bùi, huynh điên rồi à, sao huynh còn chưa về Vương phủ?”

“Nàng quản ta làm gì? Dù sao ta cũng chả phải là gì của nàng hết.” Tiêu Tử Bùi ấm ức nói.

“Huynh——“ Ngôn Phi Mặc tức muốn phát điên, “Huynh thân là hoàng thân quốc thích, lại ngang nhiên chạy vào cung cấm, đây là đại kỵ! Dù huynh có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được đâu!”

“Chết thì chết, thế là xong, đỡ bị nàng làm cho tức chết!” Tiêu Tử Bùi lạnh lùng đáp lại, tay không hề nhàn rỗi, đánh trái đánh phải, lại chém chết một người, trận pháp của thị vệ áo đen đã bắt đầu rối loạn.

Phùng thái úy đứng bên cạnh thấy thế lớn không ổn, hắn túm lấy Tiêu Hồng nghiêm giọng nói: “Đại điện hạ, ngài đi mau, giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt!”

Tiêu Hồng nhìn bốn phía, cửa cung ở phía xa mở lớn, trước giờ Kinh Vệ doanh nổi tiếng là dũng mãnh thiện chiến, xét theo nhân số hay cả lực chiến đấu, cấm quân của Phùng gia không thể nào địch nổi, họ liên tiếp thoái lui; Vũ Lâm quân tan rã, mười mấy nội ứng của Ngôn Phi Mặc giết sạch Ngô Mạnh và tâm phúc của hắn; cận vệ của Vương phủ và mấy cao thủ võ lâm được triệu tới bảo hộ bên cạnh Tiêu Hồng và Phùng thái úy, trong lòng hắn cuồng nộ, đoạt lấy cung tiễn của cận vệ, “soạt soạt soạt”, mấy mũi tên nhắm thẳng về phía Phong Vũ Dương!

Đám cận vệ cũng giương cung lắp tên bắn về phía ba người họ, Ngôn Phi Mặc nhìn thấy Tiêu Hồng cưỡi ngựa muốn chạy, nàng bắn ngân châm trong tay áo, mũi thứ nhất phóng tới sau lưng Tiêu Hồng, nhưng lại bị kiếm của Phùng đạo trưởng chặn lại, rơi xuống một cận vệ bên cạnh, mũi thứ hai theo sát phía sau, Phùng đạo trưởng chỉ có thể vội vàng lấy mũi kiếm chạm vào, vút, mũi châm cắm thẳng vào bả vai của Tiêu Hồng, Tiêu Hồng loạng choạng rồi nằm rạp trên lưng ngựa, dưới sự bảo về của cận vệ chạy khỏi cửa cung.

Ngôn Phi Mặc vừa định đuổi theo, thì nghe tiếng Phong Vũ Dương khó chịu hừ một tiếng, quay đầu nhìn lại, mặt nàng cắt không còn giọt máu: trên lồng ngực của Phong Vũ Dương bị cắm một mũi tên, một tay hắn đang nắm chặt mũi tên, máu rơi xối xả.

“Vũ Dương!” Ngôn Phi Mặc bật khóc, đây là đệ nhất tài tử kinh thành ngày thường vẫn ôn hòa trầm ổn, tài hoa xuất chúng, là bằng hữu tri kỷ trọng tình trọng nghĩa, xưa nay vẫn luôn quan tâm tới nàng, vậy mà lại vì nàng mà bỏ mạng tại hoàng cung này hay sao?

Tay Phong Vũ Dương nắm chặt lấy tay nàng, mặt mày trắng bệch, môi khô nứt động đậy, hắn thì thầm nói: “Phi Mặc, lúc nào, lúc nào đó muội hát lại một khúc cho ta nghe nhé…”

Ngôn Phi Mặc gật đầu thật mạnh, ra tay nhanh như chớp, nàng điểm mấy đại huyệt trên ngực hắn, nhét một viên thuốc vào miệng hắn, nghẹn ngào đáp lại: “Vũ Dương, huynh muốn nghe lúc nào cũng được, huynh cố chịu đựng, sau này ngày nào ta cũng hát cho huynh nghe.”

Phong Vũ Dương thở nhẹ một hơi, lắc đầu, mờ mịt nhìn nàng. “Chỉ sợ ta không ổn rồi… Tử Bùi…” Hắn gọi người kia, bàn tay với với giữa không trung.

Tiêu Tử Bùi giải quyết tên thị vệ áo đen cuối cùng thì ngồi xuống, cầm lấy tay hắn rồi vội vàng nói: “Vũ Dương, huynh cố lên, thái y sắp tới rồi!”

“Tử Bùi… huynh phải chăm sóc tốt cho Phi…” Tay của Phong Vũ Dương dần dần buông lỏng, nhẹ nhàng rơi xuống bên người.

Tiếng chém giết bốn phía dần dần lắng xuống, không gian yên tĩnh sau trận hỗn chiến, đội quân áo xanh giải quyết sạch sẽ bọn Ngô Mạnh, sau khi giải quyết hậu quả, ngoài cửa cung, Tần bộ hầu của Kinh Vệ doanh dẫn theo vài cận vệ vội vàng chạy vào, kinh ngạc hỏi: “Tiêu tướng quân, sao ngài lại ở đây? Không phải ngài đang ở bên ngoài sao?

Tiêu Tử Bùi cũng không khỏi ngạc nhiên, giận dữ nói: “Tần bộ hầu sao ngươi lại rời khỏi doanh địa? Không cần đầu nữa phải không?”

Tần bộ hầu ngớ người: “Tướng quân, ngài đưa hổ phù điều quân cho chúng tôi, nếu không sao bọn tôi sao dám rút Kinh Vệ doanh về hoàng cung được chứ?”

“Cái gì?” Tiêu Tử Bùi lập tức ngẩn ra, “Ta giao hổ phù cho các ngươi khi nào? Hôm nay ta vẫn ở trong cung suốt, sao có thể tự mình đến Kinh Vệ doanh điều quân?”

Trong điện Đại Minh vang lên tiếng bước chân vội vã, Tiêu Tránh chưa sửa áo chỉnh tề đã nhanh chóng bước ra, theo bên cạnh là Lý công công nửa mặt sưng vù, nhìn thấy mớ lộn xộn ngoài cửa điện, ông vừa sợ vừa giận, nghiêm giọng quát lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Ngôn Phi Mặc hoang mang nhìn ông, nhìn các binh sĩ nằm trong vũng máu bên cạnh, nhìn Phong Vũ Dương đã nhắm mắt, cuối cùng mới dời ánh mắt lên người Tiêu Tử Bùi, rất lâu sau, nàng quỳ xuống, dập đầu một cái với Tiêu Tránh: “Tín Vương Tiêu Hồng mưu phản, sự tình khẩn cấp, Ngôn Phi Mặc chưa kịp bẩm báo với bệ hạ, tự ý rời khỏi thiên lao, lấy trộm hổ phù, giả làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, tội đáng vạn chết, mong bệ hạ ban tội!”

Thiên lao vẫn u ám như thế, Ngôn Phi Mặc hờ hững dựa vào bức tường, trầm mặc. Tất cả mọi chuyện đều trong dự tính của nàng, tất cả những người thân yêu của nàng từ nay trở đi đã có thể bước trên một con đường bằng phẳng, nhưng mà, trong lòng nàng lại không thể vui vẻ chút nào. Vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt Phong Vũ Dương lại hiện ra trước mắt, bên tai văng vẳng lời dặn dò của hắn.

“Phi Mặc, trời lạnh rồi, nhớ mặc thêm quần áo.”

“Phi Mặc, Tử Bùi hơi khó tính, đệ rộng lượng một chút.”

“Phi Mặc, Tử Bùi càng yêu thương ai thì càng thêm xét nét, đệ lựa lời mà nói với huynh ấy nhé.”

“Phi Mặc, khi nào chúng ta tới phủ của đệ uống rượu đi?”

……

Cao Thiên lặng lẽ ra vào mấy lần, cuối cùng hắn buột miệng hỏi thăm: “Ngôn đại nhân, ngài đừng lo lắng quá, chuyện bên ngoài đã yên ổn hết rồi, Phong đại nhân cũng đã được cứu chữa, cát nhân thiên tướng, nhất định có thể hóa nguy thành an.”

Ngôn Phi Mặc vẫn đờ đẫn lắc lắc đầu, vết thương ấy nàng đã thử khám cho Phong Vũ Dương, mũi tên cắm thẳng vào trái tim bên ngực trái, không có cơ hội cứu sống, nếu không phải nàng cho hắn nuốt một viên thuốc kéo dài sinh mệnh, chỉ sợ khi ấy đã tắt thở luôn rồi, không thể nào kéo dài tới tận bây giờ.

“Cao Thiên, đáng lẽ ta đã có cơ hội ngăn chuyện này xảy ra,” Ngôn Phi Mặc thì thầm tự nói với chính mình, “Nhưng vì tư lợi cá nhân, ta lại gây ra đại họa này, tội không thể tha.”

Cao Thiên nghĩ một lát rồi đáp: “Ngôn đại nhân, ai mà đoán được chuyện xảy ra trên đời, nói không chừng ngài ngăn được chuyện này, nhưng có chuyện khác lại thảm thương hơn nữa, sẽ hại nhiều người hơn. Thân phận đại điện hạ như vậy, nếu ngài không thể trừ tận gốc, sớm muộn cũng có ngày xảy ra lần nữa, đến lúc ấy xảy ra chuyện gì, ai mà biết được. Cho nên, ngài đừng quá bận lòng.”

“Không cần quá bận lòng…” Ngôn Phi Mặc cười khổ một tiếng, “Cao Thiên, nếu người thân của ngươi chết trong đợt cung biến này, ngươi vẫn sẽ nghĩ như thế sao?”

Cao Thiên nghẹn lời, Ngôn Phi Mặc thở khẽ một tiếng, nàng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.