Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 12




Chiều hôm nay, Đinh Tiềm quyết định đến trường đại học chờ Hạ Lục.

Kể từ khi về nước Đinh Tiềm vẫn luôn bận giải quyết công việc của công ty, thời gian đến thăm Hạ Lục cũng không có. Ngày hôm nay vì muốn cho cô một kinh hỉ, anh mới không gọi điện thoại báo trước mà tự mình tìm hiểu thời khóa biểu của cô.

Phong cảnh ở Nhạn Đại không tồi, ngay lúc này ở đây có không ít nữ sinh đang đi lại, nhìn thấy soái ca tất cả đều phải liếc nhìn. Đinh Tiềm có chút không được tự nhiên, anh lớn như vậy nhưng vẫn là nữ sinh theo đuổi, trăm phương nghìn kế muốn cùng anh hẹn hò, mà anh lại là lần đầu tiên ở dưới lầu chờ nữ sinh.

Vừa định trở lại ngồi vào xe thì anh đã nhìn thấy Hạ Lục ôm sách vở, cõng cặp sách từ khu dạy học đi ra. Mái tóc dài của cô rối tung, trên người là chiếc áo khoác rộng thùng thình phối hợp cùng quần jean, hai chân thon dài.

Lúc Hạ Lục đi được nửa đường thì có một cô gái gọi cô lại, thái độ của hai người vô cùng thân mật, vui cười một lúc thì cô gái kia lấy một quả táo ở trong balo đưa cho Hạ Lục.

Thật vất vả, Đinh Tiềm mới chờ được Hạ Lục thấy mình, miệng cô nở một nụ cười sáng lạn. “Chú nhỏ, sao chú lại có thời gian rảnh rỗi tới đây vậy? Hôm nay chú không bận gì sao?”

Ở trong ấn tượng của cô từ lúc chú nhỏ trở về nước vẫn luôn rất bận rộn.

“Hôm nay không bận, chú tới đón cháu về nhà.” Đinh Tiềm cầm lấy balo từ trên vai của Hạ Lục. Balo rất nặng, quả thật là đã làm khó cho đôi vai nhỏ bé yếu ớt của cô khi phải mang nó.

“Tóc của cháu là thế nào?” Đinh Tiềm tò mò nhìn mái tóc Hạ Lục. Mới bao lâu không gặp, kiểu tóc liền thay đổi.

Hạ Lục nói: “Cháu cùng bạn học đã đi làm tóc.”

Mái tóc óng mượt và mềm mại, nếu là khi Hạ Lục còn nhỏ anh nhất định sẽ đi sờ sờ mái tóc của cô, nhưng ở độ tuổi hiện tại hành động đó đã không còn thích hợp.

Lên xe, nhìn thấy Hạ Lục thắt kỹ dây an toàn Đinh Tiềm mới đem xe chạy ra ngoài.

“Tính toán một chút thì cháu cũng đã vài tuần không về nhà, thật là nhớ đồ ăn trong nhà a.” Hạ Lục thèm ăn mà chép chép miệng.

“Chú tới chính là mang cháu đi ăn ngon.” Ánh mắt của Đinh Tiềm quét ở trên khuôn mặt Hạ Lục, tuy rằng cô không trang điểm, nhưng đôi môi lại ẩm ướt và sáng bóng, làm người khác thật muốn hôn lên.

Giáng Sinh năm trước anh có tặng một bộ trang điểm hiệu Chanel cho Hạ Lục, bên trong có một thỏi son môi rất đẹp, xem ra cô tuy rằng không thích trang điểm, nhưng vẫn có sử dụng son môi.

Qua một lát Đinh Tiềm lại phát hiện trên chiếc cổ mảnh khảnh của Hạ Lục có đeo một sợi dây chuyền tinh xảo, mặt dây chuyền là một con nhện được khảm ra từ miếng ngọc bích.

“Có cái gì ăn ngon không ạ?” Hạ Lục tò mò hỏi.

“Tới rồi cháu sẽ biết.” Đinh Tiềm cũng không nghĩ sẽ nói ra đáp án.

"Chỉ có hai chúng ta thôi sao?” Hạ Lục thuận miệng hỏi.

“Đúng vậy.”

“Không mang theo Tiểu Đinh Đinh?”

“Không mang theo, nó cũng gần thi đại học rồi, bài tập sẽ rất nhiều, chúng ta tốt nhất vẫn không nên quấy rầy nó.” Đinh Tiềm không muốn có thêm kẻ thứ ba quấy rầy bữa tối của bọn họ.

Hạ Lục đô đô miệng, giống như vì Đinh Ký không thể đi theo mà cảm thấy tiếc nuối. Đinh Tiềm chú ý tới biểu tình của cô, trong lòng ẩn ẩn có chút không thoải mái.

“Gần đây việc học của cháu vẫn ổn chứ, đại học không thể so với cao trung, đa số thời gian đều phải tự học.” Vì che dấu cảm xúc, Đinh Tiềm tìm lời để nói. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, anh lại hối hận, chính mình lại không có làm chuyện trái với lương tâm hà tất phải chột dạ như vậy.

Hạ Lục ừ một tiếng. “Vẫn tốt ạ, chính là… Cháu không thích học Mao khái.”

“Mao khái là cái gì?” Đinh Tiềm chưa từng học đại học ở trong nước nên không hiểu rõ cái này.

Hạ Lục giải thích cho anh, Mao khái chính là tư tưởng Mao Trạch Đông, bất luận học chuyên ngành gì thì đây cũng là môn học bắt buộc giống như Mã khái.

“Cái này thì có gì khó, với khả năng ghi nhớ cực kỳ tốt cùng với giác quan thứ sáu của cháu thì chỉ cần ôn tập một vòng là có thể thông qua.” Đinh Tiềm vẫn biết rất rõ sự thông minh của Hạ Lục.

“Không phải là vì bài kiểm tra, chỉ là cháu không thích mà thôi.” Hạ Lục nói.

Đinh Tiềm nghĩ thầm, bắt một đứa trẻ ngoại quốc giống như cô học tập tư tưởng tinh hoa của của những vị lãnh đạo hàng đầu Trung Quốc quả thật có điểm làm khó người khác, nhưng mà cô cũng đã sinh hoạt nhiều năm ở Trung Quốc, về sau còn phải tiếp tục cuộc sống sinh hoạt ở đây, cho nên bất cứ điều gì cũng cần phải thích ứng.

Nghĩ đến đây, Đinh Tiềm mỉm cười nói cô tính trẻ con. “Chuyện không thích trên thế giới có rất nhiều, nhưng có đôi khi chúng ta vẫn không thể không làm, thay vì ghi hận trong lòng, còn không bằng sớm buông ra, thản nhiên tiếp thu, quá trình cũng sẽ không thống khổ như vậy.”

Hạ Lục không nói lời nào, lại hừ hừ một tiếng, đối với lời nói của anh cũng không chịu phục.

“Tựa như đồ ăn ở nhà ăn vậy, tuy rằng ăn không ngon nhưng nếu cháu đi chậm thì sẽ không có.” Đinh Tiềm trêu ghẹo nói.

Hạ Lục nghe xong lời này cuối cùng cũng giãn mày ra.

“Cháu đưa sách cho chú, qua 2 ngày chú sẽ tổng kết trọng điểm cho cháu, sau đó cháu cứ dựa vào đấy mà học, khẳng định có thể qua.” Đinh Tiềm quyết định giúp Hạ Lục ôn tập.

“Thật sao?” Hạ Lục kinh hỉ.

Đinh Tiềm gật đầu.

Hạ Lục hoan hô một tiếng. “Cháu biết mà, chú là tốt nhất.”

Một hơi thả lỏng, dáng ngồi của Hạ Lục liền tùy ý hơn rất nhiều, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, từng cơn gió ôn nhu xuyên qua cửa sổ xe quất vào mặt, đem mái tóc dài thổi bay bay, cô híp mắt tận hưởng làn gió mát.

Đinh Tiềm trong lúc vô ý nhìn về phía Hạ Lục, anh nhìn thấy cô đưa đôi tay gối ở sau đầu, một bộ thản nhiên tự đắc, lông mi mềm mại, đôi mắt tựa hàm thu thủy, khóe miệng ngậm một phần ý cười.

“Lục Lục, cháu đang suy nghĩ cái gì vậy?” Đinh Tiềm nhịn không được hỏi.

“Không nghĩ cái gì ạ.”

Hạ Lục buông cánh tay, nhìn ngoài cửa sổ. “Trời dần dần tối sầm, cháu chỉ đang ngắm nhìn ánh nắng hoàng hôn mà thôi, mùa xuân ở Nhạn Kinh có thể nhìn thấy hoàng hôn mỗi ngày không nhiều lắm.”

Đinh Tiềm không hề có sức chống cự đối với loại dịu dàng mà lại pha lẫn chút trẻ con này của cô, trong nháy mắt lòng anh lập tức nhộn nhạo. Hạ Lục không hề phát hiện ra điều gì bất thường, cô vẫn đang mải mê thưởng thức phong cảnh ven đường.

Đinh Tiềm mang Hạ Lục tới một nhà hàng được trang trí rất đẹp, tuy rằng nơi này không lớn, nhưng mọi thứ trang trí ở đây đều rất tinh xảo, người phục vụ dẫn hai người tới chỗ ngồi đã được đặt trước.

Hạ Lục ngồi xuống rồi ngắm nhìn thành phố bên ngoài cửa sổ cùng  phong cảnh ở phía xa, vui vẻ nói: “Nơi này cũng không tồi nha, ngồi ở đây chúng ta có thể nhìn thấy núi Ngọc Hoàng cùng với hoàng hôn của Nhạn Kinh.”

Đinh Tiềm đem thực đơn cho Hạ Lục xem rồi bảo cô gọi món mà mình thích ăn.

Hạ Lục sảng khoái gọi mấy món liền.

Từ trước đến nay Hạ Lục không bao giờ che giấu cảm xúc của bản thân. Vui vẻ chính là vui vẻ, tức giận chính là tức giận, lúc đi ăn cô càng không ngượng ngùng, ăn như thế nào cũng không mập.

Thấy Hạ Lục ăn đến hai má phình phình, Đinh Tiềm sủng nịch mà đưa ngón tay chạm vào quai hàm của cô, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều nhiễm một tầng ôn nhu. “Trông cháu ăn giống như một chú sóc vậy, luôn thích nhét thức ăn đầy miệng.”

Hạ Lục có điểm nghi hoặc đối với loại thái độ ôn nhu này của anh, ở trong trí nhớ của cô chú nhỏ thích nhất chính là nói móc mình, có lẽ hai người đã lớn lên cùng nhau cho nên thái độ của anh cũng đã có sự thay đổi.

Đem đồ ăn nuốt xuống, Hạ Lục liền nói lời tán thưởng. “Đồ ăn ở đây rất ngon a!”

“Nếu cháu thích nơi này, sau này chúng ta có thể thường xuyên tới đây.” Trong lời nói của Đinh Tiềm còn mang theo ẩn ý.

Chỉ là, Hạ Lục lại lắc đầu. “Không được, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian chú cùng chị Diệp hẹn hò.”

Công ty của Đinh Tiềm ở Mỹ còn có một đại cổ đông khác đó chính là Diệp Tiểu Huyền. Trong khi đó Diệp Thanh Nịnh lại là em họ anh ta, lúc trước cùng bọn họ gây dựng sự nghiệp ở Mỹ, lúc Đinh Tiềm về nước mở công ty con, cô ta cũng một đường theo anh trở về, chuyện này cả nhà họ Đinh đều biết.

“Chú với cô ấy không phải cái loại quan hệ này, bọn chú chỉ là người cùng hợp tác với nhau gây dựng sự nghiệp mà thôi.” Đinh Tiềm thấy con nhóc Hạ Lục mãi không tỉnh ngộ, đành phải nói thẳng cho cô biết.

Nào biết, Hạ Lục dường như cũng không quan tâm lắm, chỉ dùng một đôi mắt hạnh kinh ngạc nhìn anh trong chốc lát, cũng không có tiếp lời.

“Lục Lục ——” Đinh Tiềm thấy cô cúi đầu, nhịn không được gọi cô một tiếng.

“Sao ạ?” Hạ Lục nghe được giọng nói của anh mới ngẩng đầu lên.

Tầm mắt của Đinh Tiềm dừng ở chỗ xương quai xanh của Hạ Lục, suy nghĩ trong lòng liền thay đổi, anh vội sửa miệng: “Chiếc vòng cổ của cháu trông thật đẹp, là ai tặng cho cháu vậy?”

“Chú thấy nó đẹp sao, đây là quà sinh nhật Tiểu Đinh Đinh tặng cháu năm ngoái.” Hạ Lục sờ sờ vòng cổ, trông rất hạnh phúc.

Thật là trong chốc lát không nhìn đều không được. Trong lòng Đinh Tiềm có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh anh đã vươn người về phía trước, tới gần cô. “Sinh nhật năm nay cháu muốn món quà gì?”

Sinh nhật mỗi năm của Hạ Lục bất kể anh ở nơi nào thì vẫn sẽ chuẩn bị quà tặng cho cô, cũng đã kiên trì được 5 năm, chỉ là mỗi lần tới sinh nhật của cô anh đều không ở trong nước, chưa từng có cơ hội hỏi cô có thích món quà anh tặng hay không.

“Hai tháng nữa mới tới sinh nhật của cháu, cháu không vội.” Hạ Lục cười ha hả.

“Cháu thử nghĩ xem mình muốn cái gì?” Đinh Tiềm ánh mắt sắc bén nhìn theo ánh mắt của cô.

“Cháu chưa nghĩ ra, tùy tiện cái gì đó cũng được.. Chỉ cần là quà của chú thì cháu đều thích.” Hạ Lục sợ Đinh Tiềm không vui, vội vàng bổ sung thêm một câu.

Vốn dĩ câu trước của cô đã khiến cho Đinh Tiềm nhíu chặt mày, nhưng mà khi cô nói câu sau thì hoàn toàn đánh tan phiền muộn trong lòng anh.

“Nghỉ hè cháu có kế hoạch gì không?” Đinh Tiềm làm bộ tùy ý hỏi.

“Trở lại Châu Phi, cháu muốn đi thăm ba mẹ.” Kỳ nghỉ hè mỗi năm Hạ Lục chỉ có một kế hoạch đó chính là trở lại Châu Phi thăm cha mẹ.

“Hàng năm cháu đều trở về, không bằng năm nay cùng chú đi du lịch nhé.”

“Cái gì?”

“Cả nhà cùng đi, chú mời khách.” Đinh Tiềm nhìn Hạ Lục.

“Vậy Tiểu Đinh Đinh thì sao? Sau khi kỳ thi đại học kết thúc anh ấy có thể đi cùng với chúng ta không?” Hạ Lục ngập ngừng hỏi.

Lại là Tiểu Đinh Đinh, Đinh Tiềm cảm thấy thằng nhóc này thật là phiền phức, nhưng mà cho dù anh cảm thấy khó chịu thế nào đi nữa thì cũng không thể bảo đối phương biến mất, dù sao đó cũng là cháu trai của anh.

“Nếu nó làm tốt bài thi thì miễn cưỡng có thể tính thêm nó.” Đinh Tiềm chợt có dự cảm nếu anh nói không mang theo Đinh Ký, chỉ sợ Hạ Lục cũng  sẽ không đáp ứng theo chân bọn họ cùng đi du lịch.

“Vậy cũng được, chúng ta sẽ đi nơi nào ạ?” Hạ Lục vừa nghe nói có thể mang theo Đinh Ký thì lập tức đáp ứng. Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần có anh họ Đinh Ký ở đó cô liền có loại cảm giác an toàn khó nói thành lời.

“Từ Italy chúng ta sẽ ngồi du thuyền xa hoa đi Địa Trung Hải, cháu thấy thế nào?”

“Thật tốt quá, kế hoạch của chú thật giống với suy nghĩ của cháu, cháu vẫn luôn có một tâm nguyện chính là ngồi du thuyền đi du lịch.” Hạ Lục cực kỳ vui vẻ.

Đinh Tiềm nhoẻn miệng cười, tính tình của Hạ Lục như thế nào chẳng nhẽ anh còn không biết sao, anh sắp xếp như vậy chính là vì muốn cô vui vẻ.

“Kỳ thật có một việc cháu vẫn luôn muốn hỏi chú.” Hạ Lục nhìn Đinh Tiềm, bỗng nhiên đặt câu hỏi.

Trong lòng Đinh Tiềm bỗng cảm thấy căng thẳng. “Chuyện gì?”

“Cháu cho rằng chú sẽ trở thành một nhà thiên văn, chuyên tâm làm nghiên cứu khoa học, không nghĩ tới chú lại tự mình mở công ty gây dựng sự nghiệp.” Hạ Lục khó hiểu hỏi.

Đinh Tiềm cười cười. “Hứng thú dùng để nung đúc tình cảm, nhưng người sống trên đời vẫn muốn an cư lạc nghiệp, thiên văn cùng máy tính đều là sở thích của chú, người sau có thể thực hiện ước mơ của chú, còn mang đến sự giàu có cho chú, vậy tại sao chú lại không làm cơ chứ?”

Hạ Lục cười gật gật đầu, cảm thấy quan điểm của anh thật tuyệt vời.

Hạ Lục cũng không biết, thật ra Đinh Tiềm càng muốn nói anh nỗ lực làm việc cũng là vì để cho cô có thể làm việc mà bản thân cô muốn, muốn giữ vững ý định của cô, để cho cô không cần vì cuộc sống mà bôn ba. Chẳng sợ cô cả đời sống ở tháp ngà voi, cả đời không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, anh cũng có thể đem cô che chở dưới đôi cánh mạnh mẽ của mình.

Ăn cơm xong, Đinh Tiềm lại mang Hạ Lục đi xem phim, bộ phim không phải rất thú vị, Hạ Lục có một nửa thời gian đều chơi di động. Đinh Tiềm lúc nào cũng chú ý tới cô, bất đắc dĩ chính là cô vẫn luôn cúi đầu, mái tóc che khuất nửa bên mặt, cho nên cô nhìn không thấy ánh mắt của anh.

Trạp chiếu phim có người rất nhiều, sau khi bộ phim kết thúc vì sợ lúc đi ra sẽ lạc mất nhau, Đinh Tiềm liền tự nhiên cầm lấy tay Hạ Lục.

Đôi bàn tay nho nhỏ của Hạ Lục hơi lạnh lại mềm mại, Đinh Tiềm chỉ đơn giản nằm lấy cũng không dám có thêm hành động nào khác, nếu không anh cũng không thể bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra.

Trong lòng Hạ Lục có chút bất an, cô lén ngắm nhìn Đinh Tiềm, thấy thần sắc của anh vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng không khỏi nghi hoặc, chú nhỏ có biết chú ấy đang làm cái gì không?

Hai người bọn họ đều là người trưởng thành, tuy rằng không phải chú cháu ruột, nhưng bối phận vẫn ở đó, vậy mà chú ấy vẫn dắt tay cô giống như khi chú ấy mang cô cùng Đinh Ký đi xem phim lúc họ còn nhỏ, như vậy thích hợp sao?

Tuy rằng trong lòng có nhiều loại suy nghĩ cuồn cuộn không dứt, nhưng Hạ Lục lại không nghĩ tới chuyện thu hồi tay. Tuy rằng Đinh Tiềm chỉ là nhẹ nắm, nhưng cô cảm giác muốn rút tay về cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.