Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 50: Dạy dỗ đứa nhỏ như thế hả?




Địch Tinh tự nhiên hiểu được ý tứ của Nhan Nhiễm Y, khóe miệng hắn co quắp một chút, sau đó cười ha ha, cầm đũa lên đâm vào Giáp Ngư. "Nhan công tử thật là khéo hiểu lòng người".

Bốn chữ "Khéo hiểu lòng người" dùng ột nam nhân, thật là có chút không ổn. Vậy mà, Nhan Nhiễm Y hớn hở tiếp nhận, giống như người khác đang khen hắn thật, rồi lễ phép đáp lại một câu: "Quá khen!"

Địch Tinh: ". . . . . ."

Chỉ có Diệp Linh Cẩm và Quan Hoán Chi là im lặng nhất .

Quan Hoán Chi vẻ mặt không chút biểu cảm, cứ ăn uống, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn bọn hắn, nhưng Diệp Linh Cẩm cảm thấy Quan Hoán Chi nhìn hai người bọn hắn đánh võ mồm trong lòng tất nhiên vui sướng, giống như được đấm bàn vậy.

"Người của Liễu Thành có bộ dạng uể oải, không phấn chấn, nhưng người làm trong nhà ngược lại từng người tinh thần rất lanh lợi, nhất định là đã làm phiền Lưu thúc thường ngày chăm sóc tốt. Cha, mẹ ta vẫn luôn biết ơn ngươi". Quan Hoán Chi đối với lão quản gia Lưu Thúc thực sự rất tôn trọng.

Lão quản gia bên cạnh sợ hãi: "Lão gia và phu nhân khiến cho lão nô cảm thấy hỗ thẹn, đó là việc nên làm mà. Lão nô vốn một thân, một mình, trước kia cũng đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, nên cũng không cầu xin cái gì Trường Sinh Bất Lão nữa. Về phần người làm, cũng có người len lén uống đan dược nhưng sau đó bị phát hiện và đuổi đi toàn bộ. Xung quanh trấn và thôn còn rất nhiều người ở lại, cũng không có bị ảnh hưởng gì".

"Thật khổ cực cho Lưu thúc".

…………………………………………

Sau khi ăn xong, mọi người ngồi trong đại sảnh uống trà, Diệp Linh Cẩm ngồi một bên chơi đàn. Nàng cảm thấy mình và Nhan Nhiễm Y đã bị ràng buộc với nhau rồi.

Địch Tinh đương nhiên là nói nhiều nhất, tất nhiên hắn không dám chọc giận Quan Hoán Chi, vì vậy liền cùng Nhan Nhiễm Y ngươi một câu, ta một câu, trong giọng nói lại phần nhiều là ngươi “có ngon” thì đấu cùng ta đi, cô bé quàng khăn đỏ vô cùng hứng thú với Đại sói xám.

"Ai. . . . ở cùng một chổ với các ngươi thật là nhàm chán, không bằng bây giờ lão tử đi ra ngoài chợ xem quán rượu, rạp hát gì đó cho sảng khoái một chút!" Địch Tinh đứng ở cửa đại sảnh, nhìn trăng sáng trong sân.

Không ai để ý đến hắn.

Hắn quay đầu lại, hướng về Diệp Linh Cẩm đang chơi đàn nói: "Ngốc tử. . . . . . Có muốn theo lão tử ta đi vui đùa một chút không?"

"Mẹ kế không cho . . . . . . Cùng ngươi. . . . . . Nói chuyện. . . . . ." Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, rồi cúi đầu nói.

". . . . . ."

"Nhan Nhiễm Y, ngươi sao dạy dỗ đứa nhỏ này như vậy hả!" Bị ngốc tử ghét bỏ, Địch Tinh dĩ nhiên là rất tức giận.

"Ta. . . Không. . . Phải là . . .đứa. . .nhỏ. . . ." Diệp Linh Cẩm lại ngẩng đầu lên, nhìn Địch Tinh, nghiêm túc nói.

Địch Tinh: ". . . . . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.