Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 87: 87: Màu Mắt Tím





Phong Liên Dực nhìn khuôn mặt của Hoàng Bắc Nguyệt đối với mình tràn đầy chán ghét liền sờ sờ mũi.
Giận đến vậy sao?
Phong Liên Dực giơ tay nhéo má của Hoàng Bắc Nguyệt, sau đó cười đến ôn nhu
" Đừng giận nữa, ở đâu có rượu ngon, muốn uống không? "
" Hừ, bất quá rượu của Tu La thành cũng chỉ ủ đến hơn trăm năm.

Rượu ủ vạn năm ta còn được uống.

"
Vừa nói Hoàng Bắc Nguyệt vừa đánh tay hắn không cho đụng vào mình.
" Rượu vạn năm? "
Mắt tím của Phong Liên Dực hiện lên quang mang bất ngờ.

Liền tính là cao thủ cũng không thể sống được hơn vạn năm mà ủ rượu, trừ khi...

" Là Ly Phong cho nàng uống sao? "
" Đúng vậy, rượu hắn ủ rất ngon nha.

"
Khi Ly Phong đưa cho nàng bình rượu, vừa mở ra mùi rượu đã làm nàng có men say, phải biết tửu lượng của nàng vô cùng tốt, uống vạn chén không say, vậy mà đây mới ngửi mùi đã có men say rồi.

Đúng là rượu tốt.
Hoàng Bắc Nguyệt lúc đó uống đúng là đã say, cũng là lần đầu tiên trong đời say rượu, nhưng bất quá nàng chỉ say có nửa canh giờ thôi.
Phong Liên Dực nghe nàng khen hắn như vậy thì mặt hơi đen lại, mà Hoàng Bắc Nguyệt không hề để ý, lấy bình rượu đó ra rót vào một chén cho Phong Liên Dực.
Quả thật vừa mở nắp mùi thơm liền tỏa ra ngào ngạt, Phong Liên Dực tửu lượng không tốt bằng Hoàng Bắc Nguyệt nên vừa uống một chén mặt liền đỏ, đành thôi không uống nửa.
Hoàng Bắc Nguyệt thì vẫn chén này đến chén khác, Phong Liên Dực nhìn không khỏi tán phục.
" Ta bảo đúng không? Tiếc quá, rượu ngon như vậy mà chàng lại không uống được.

"
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, rồi cầm chén rượu lên uống tiếp.
Thấy nàng uống quá nhiều Phong Liên Dực đành bất đắc dĩ ngăn lại
" Đừng uống nữa, ngươi định sẽ ở vài ngày trong Tu La thành sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt liền sực nhớ ra, sau đó gật đầu cất bình rượu đi.
" Ngoan lắm.

"
Phong Liên Dực xoa đầu nàng cười, bỗng hai tròng mắt của Hoàng Bắc Nguyệt từ trắng đen rõ ràng dần chuyển sang màu tím.
Phong Liên Dực hơi ngây người, mà Hoàng Bắc Nguyệt lại không hề biết gì.
" Có chuyện gì vậy? "
Hoàng Bắc Nguyệt thấy hắn hơi ngẩn ra liền đưa tay khua khua trước mặt hắn
Phong Liên Dực liền nắm lấy tay nàng, nói to

" Hoàng Bắc Nguyệt! Mắt nàng sao vậy "
" Hả, mắt ta? Làm sao? ?
Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu nhìn Phong Liên Dực, điều này làm Phong Liên Dực nhìn càng rõ đôi mắt nàng và hắn càng thêm chắc chắn
Mắt Hoàng Bắc Nguyệt chuyển thành màu tím, không phải hắn nhìn nhầm!
" Đi, ta cho nàng thấy.

"
Phong Liên Dực đỡ Hoàng Bắc Nguyệt đứng dậy, ý định cho Hoàng Bắc Nguyệt nhìn xuống mặt nước nhưng màu mắt tím đột nhiên biến mất, trở lại đôi mắt đen ban đầu.
Phong Liên Dực liền ngẩn ra, tại sao lại trở thành màu ban đầu rồi.
Hoàng Bắc Nguyệt đi lại mặt nước nhìn xuống, đối mắt nàng vẫn như cũ, nào có làm sao?
" Phong Liên Dực, mắt ta làm sao vậy? "
" Mắt nàng chuyển thành màu tím...!"
Hiện tại còn chưa biết tại sao Hoàng Bắc Nguyệt bị vậy nhưng hắn chắc chắn việc này có liên quan đến tên Ly Phong đó.
Hoàng Bắc Nguyệt mang theo hơi say
" Chàng nói mắt ta màu tím? "
" Mắt nàng....!Không có gì, ta đùa chút.

"

" Hừ, vậy mà làm ta giật hết cả mình.

Mau bồi thường cho ta đi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt hơi men say nên cũng không để ý chuyện này, nàng chỉ tưởng rằng Phong Liên Dực đang trêu chọc nàng.
Đùa gì chứ, chỉ có người mang dòng máu thuần khiết của Tu La thành mới có màu mắt đó.

Mà người đó chính là Tu La Vương.
Nàng không quan hệ gì với Tu La thành sao lại có màu mắt giống hắn đúng? Phong Liên Dực đúng là say rượu rồi.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại quên mất, Ly Phong, người xưng là thần tộc kia cũng có đôi mắt màu tím giống hệt Phong Liên Dực!
Phong Liên Dực cũng suy nghĩ giống nàng nhưng hắn nhớ ra Ly Phong là thần tộc, cũng mang mắt tím, hắn là vua của địa ngục, cũng mang mắt màu tím.
Thân phận hai bên đối nhau như vậy, sao màu mắt lại giống nhau được?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.