Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 54: 54: Mở Ra Tỷ Thí Cưỡi Ngựa Bắn Cung





" Hí Thiên, ngươi sẽ rời khỏi nơi này sao? "
Sau khi nghe nàng đề cập đến chuyện rời khỏi Nam Dực quốc, Chiến Dã có chút buồn hỏi.
" Đúng vậy, ta đến đây là để tìm một người, hiện tại đã tìm được, có thể ta rất nhanh sẽ rời đi.

"
Nàng cũng không chắc sự việc của kiếp này có hoàn toàn giống kiếp trước không, nhưng ý định cùng Phong Liên Dực rời đi chắc chắn sẽ thực hiện.
Trong con ngươi của Chiến Dã hiện lên một tia quang mang rất nhỏ
" Người ngươi muốn tìm, có phải là Bắc Nguyệt quận chúa không? "
" Đúng vậy, người ta muốn báo ơn là trưởng công chúa nhưng nàng không còn nên ta chỉ còn báo ơn lên người hậu nhân của nàng.

"
Hoàng Bắc Nguyệt bình thản đáp
Chiến Dã có chút bất ngờ
" Vậy thực lực của Bắc Nguyệt là do ngươi...!"
" Là ta dạy.

"

Hoàng Bắc Nguyệt nói xong liền nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điễu nhưng trước khi rời đi, nàng mới hơi quay đầu lại nói với hắn
" Chiến Dã, trưởng công chúa là bị người hại chết.

"
Nàng nói có tia đau lòng nhưng rồi cũng hạ lệnh cho Băng Linh Huyễn Điễu rời đi.
Chiến Dã khiếp sợ nhìn thân ảnh của nàng biến mất trong bóng đêm, điều nàng nói là thật chứ? Hắn nhất định phải điều tra rõ việc này.
...----------------...
Đến Linh ương học viện, Hoàng Bắc Nguyệt đau đầu ngồi trong Quốc Tử Giám, trong lòng vui vẻ vì Tiêu Vận giết người trước mắt dân chúng khiến bao người chán ghét như vậy.
Nàng ta như vậy cũng là do cái miệng nhỏ của Đông Lăng nhà nàng.
Nhưng nàng lại phải tham gia tỉ thí tài nghệ, nàng đâu có nhiều thời gian mà tham gia thi cưỡi ngựa bắn cung chứ.
Nàng cần đột nhập vào thất pháp a...
Hoàng Bắc Nguyệt muốn đi đổi gió liền ra ngoài hóng mát.
Hoàng Bắc Nguyệt ra lâm viên đứng nhìn thất pháp cao đồ sộ ở phía xa, nàng thật muốn vào đó nghiên cứu một chút sổ sách mà.
Ở một nơi phía sâu trong rừng trúc, đột nhiên truyền đến một trận thanh âm tất tất tác tác, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn.

Một nam nhân có khí thế hiên ngang đi tới.
Người này là Kính Vương đi.
" Ngươi cũng là đệ tử của Linh Ương học viện? "
Vừa mở miệng khí tức như của người từ trên cao bao quát người khác.
" Thì ra là Kính Vương điện hạ, quả nhiên diện mạo bất phàm.

"
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, lời nói của nàng không phải là khen, hắn có nghe thành lời khen cũng chẳng sao.
Kính Vương mặt mày hớn hở, nhìn tiểu nha đầu này nhỏ tuổi nhưng lại thông minh như thế, lại còn rất xinh đẹp, lớn lên chắc chắn sẽ rất thanh lệ.
" Ngươi tên là gì? "
Thanh âm phát ra của Kính Vương bất chi bất giác cũng nhu hòa đi không ít.
" Hóa ra Kính Vương điện hạ lại tới nơi này? "
Hoàng Bắc Nguyệt ko định trả lời câu hỏi của hắn, may mà có người đến giải vây.
" Tam tỷ tỷ, như thế nào ngươi lại ở chỗ này? "
Tiêu Nhu đi theo một số người lên tiếng, đám thiếu nữ kia đột nhiên im tiếng, nhìn về phía nàng.

Đi cùng với Tiêu Nhu là Ngũ tiểu thư của Thượng Thư phủ Lâm Uyển Quân, nàng vừa nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng tựa như có phần chua xót, không thoải mái.
" Đại tỷ tỷ, nữ hài tử kia chính là Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa.

"
Lâm Uyển Quân ghé vào bên tai Kính Vương phi tương lai chính là tiểu thư dòng chính của Thượng Thư phủ Lâm Uyển Nghi lén lút nói
" Tỷ xem nàng lại thản nhiên cùng Kính Vương điện hạ vừa cười vừa nói.

"
" Hóa ra là Bắc Nguyệt quận chúa nghe danh đã lâu.

"
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ nhìn nành một cái rồi nhìn về phía Tiêu Nhu
" Tứ muội muội, vị tỷ tỷ này là ai vậy? "
Tiêu Nhu vội vàng nói
" Tam tỷ tỷ, vụ này chính là tiểu thư dòng chính của Thượng Thư phủ, là Kính vương phi tương lai.

"
Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới nói
" Hóa ra là Kính vương phi, Bắc Nguyệt thất lễ.

"

" Đâu có, quận chúa rộng lượng, đúng là Uyển
Nghi thất lễ.

"
Vừa nói Lâm Uyển Nghi vừa quỳ gối, hành lễ theo tiêu chuẩn nhưng trong lòng lại bất mãn.
Kính Vương nói
" Nhiều năm không gặp Bắc Nguyệt quận chúa, khóe nghĩ đến quận chúa đã lớn như vậy rồi, mới vừa rồi không nhận ra quận chúa, đúng là bổn vương ánh mắt vụng về.

"
Hoàng Bắc Nguyệt qua lại với hắn vài câu rồi hắn cũng cáo từ đi gặp Thương Hà viện trưởng theo như Lâm Uyển Nghi nói.
Hoàng Bắc Nguyệt chán nản, giờ lại phải nói chuyện cùng với ả ta, vừa mới thoát khỏi người này lại gặp đến người kia, toàn làm mất thời gian của nàng, biết vậy ngay từ đầu nàng đã không đến đây rồi.
Nhưng mà cũng lâu rồi nàng chưa khởi động gân cốt, lần tỷ thí với vị Lâm Uyển Quân này cũng khá hay ho.
Từ xa trong rừng trúc, một người bạch y trắng đứng quan sát hết cuộc nói chuyện của nàng.

Nhìn thấy nụ cười mờ ám của nàng, hắn nhẹ thở dài
" Vị tiểu thư này đúng là không may mắn khi dám đối đầu với nàng a...!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.