Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 165: Xuất thủ





Hai luồng sức mạnh cường đại bất ngờ chạm vào nhau, không xuất hiện tiếng nổ kinh thiên động địa như người ta tưởng tượng, Hàn Phong đẩy mạnh cánh tay, nắm đấm đập vào trong kiếm trận, điện lưu màu tím trong nháy mắt đánh tan kiếm khí xung quanh.
 
Không còn kiếm khí ngăn cản, nắm đấm của Hàn Phong lạnh lùng giáng vào bụng Doãn Băng Hinh.
 
Trúng một đòn mãnh liệt, đấu khí trong người Doãn Băng Hinh khựng lại, hai chân lùi liền mấy bước, trường kiếm rời khỏi tay, rơi xuống đất.
 
Kiếm khí tiêu tan, Doãn Băng Hinh phải lùi hơn mười bước mới miễn cường đứng vững được, lúc này khóe miệng cô đang rỉ máu, mặt trắng bệch, nhìn Hàn Phong mắt ánh lên một tia khó tin.
 
- Ta… ta đã xem nhẹ người rồi!
 
Doãn Băng Hinh lấy tay lau vết máu trên miệng, gượng gạo nói tiếp.
 
Mọi người cũng bị sự bất ngờ này làm cho giật mình, Lúc này hai bên còn ngang tài ngang sức, sao đột nhiên Doãn Băng Hinh lại bị Phong đánh trúng, hơn nữa thương thế xem ra cũng không nhẹ.
 
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một luồng khí tức cường đại hơn không ngừng trào ra từ cơ thể Doãn Băng Hinh.
 
Trác Minh đang ngồi trên bục thấy vậy đứng bật dậy.
 
Châu Di nãy giờ chuyên chú quan sát hai người, thần sắc lúc này càng căng thẳng, nói:
 
- Không ổn, nha đầu Hinh Nhi liều mạng rồi!
 
Doãn Hinh Nhi lúc này tõa tai xõa xượi, sắc mặt có chút đau đớn nhưng ánh mắt thì vẫn rất kiên cường.
 
- Muốn đánh bại ta, đâu có dễ như vậy.
 
Những người có mặt đều cảm nhận được khí tức cường đại không ngừng trào ra từ người Doãn Hinh Nhi.
 
Lúc này, Doãn Hinh Nhi đã nâng khí tức tức trên người, tình cảnh khá giống như lúc đấu với Mạnh Hùng, nhưng bây giờ thì ngược lại.
 
Hàn Phong lẳng lặng đứng nhìn Doãn Hinh Nhi, không hề có ý ngăn chặn.
 
Đương nhiên hắn biết khí tức tán phát trên người Doãn Hinh Nhi lúc này không phải sức mạnh thật của cô mà thuộc về một loại bí pháp Thiên Thánh Cốc, có thể kích phát tiềm năng trong cơ thể, tạm thời tăng cường đấu khí.
 
Đương nhiên, những bí pháp loại này, muốn chống đỡ được cũng vô cùng đáng sợ.
 
Ngay cả Dương Viêm trước đây đã từng đấu với Hàn Phong, nghe nói lúc này đang nằm trên giường, chịu sự đau đớn của hỏa độc.
 
Hàn Phong sở dĩ không ngăn Doãn Băng Hinh lại là vì hắn tự tin vào thực lực của mình, hắn muốn đánh bại đối phương trong lúc cô ta mạnh nhất.
 
Như vậy, sẽ dạy cho đối phương một bài học khó quên, cũng coi như trả thù được cho Tạ Tầm và Mạnh Hùng.
 
Khí thế Doãn Băng Hinh không ngừng tăng trưởng, sắc mặt cũng càng lúc càng trắng bệch.
 
Cuối cùng, sau một lúc, thân hình Doãn Băng Hinh hơi run rẩy, khí thế cũng dừng lại không tiếp tục tăng trưởng nữa.
 
Nhìn bộ dạng Doãn Băng Hinh, Hàn Phong không hề cảm thấy kinh ngạc, còn nói:
 
- Chuẩn bị xong chưa?
 
- Hừ, ngươi có vẻ rất tự tin
 
Doãn Băng Hinh ánh mắt hơi nghiêm trọng, lạnh lùng nói.
 
Doãn Băng Hinh lúc này mặc dù đầu tóc hơi có chút lộn xộn nhưng từ người cô vẫn cảm nhận được khí thế vô cùng cường đại, giống như biến thành một con người hoàn toàn khác.
 
- Ta thấy cô nên bớt phí lời đi, phương pháp tăng cường đấu khí này không duy trì được lâu đâu, nếu như cô còn tiếp tục không ra tay, lát nữa sẽ không có cơ hội đâu.
 
Hàn Phong cười nhạt, chẳng hề quan tâm đến đấu khí toàn vẹn trên người Doãn Băng Hinh.
 
- Ta sẽ bắt người phải trả giá cho sự tự phụ của mình.
 
Doãn Băng Hinh ngạo mạn nói.
 
Dứt lời, thân hình Doãn Băng Hinh thoáng chuyển động, chớp mắt đã thấy xuất hiện trước mặt Hàn Phong, vung cánh tay ngọc ngà, một đường khí tức cường đại chạy theo cánh tay, bắn thẳng về phía Hàn Phong.
 
Hàn Phong không tránh, khoảnh khắc Doãn Băng Hinh xuất thủ, hắn chỉ hơi chuyển đấu khí, và cũng đánh ra một quyền tương tự.
 
Bàn tay hai người đập mạnh vào nhau giữa không trung.
 
Chát!
 
Sau lần giao thủ thứ hai, khí kình cường đại khiến mặt đất nứt ra một vệt dài.
 
Doãn Băng Hinh biết thực lực Hàn Phong vượt xa so với tưởng tượng của mình, nên cũng không ngạc nhiên với đòn đáp trả của hắn, vặn hông, thân hình lại biến, một lần nữa sử dụng điệp ảnh thiên huyễn, nhưng hiệu quả hoàn toàn khác với trước đây.
 
Trước thực lực bạo tăng của Doãn Băng Hinh, Hàn Phong sắc mặt không hề biến đổi, cười lạnh, thân hình cũng chuyển động, lao lên phía trước.
 
- Thiên Thánh Cốc sở hữu nhiều bí thuật cường đại, bản thân Doãn Băng Hinh khí tức cũng đạt tới nhân giai đỉnh phong, hơn nữa sắp sửa chạm đến biên giới địa giai.
 
Bố Lôi Địch nhìn Doãn Băng Hinh, bình thản phân tích.
 
Phí lão vuốt vuốt râu theo thói quen, tiếp lời:
 
- Không sai, mặc dù dùng bí thuật nâng cao thực lực nhưng không thể không nói đây không phải là thực lực thực sự so với bí thuật mà thằng nhóc Liệt Diễm Các cao cấp hơn rất nhiều.
 
- Vậy liệu Hàn Phong sư đệ có nguy hiểm gì không?
 
Diệp Phàm đang đứng sau lưng hai người, không khỏi lo lắng hỏi.
 
Hai vị lão giả quay sang nhìn nhau, không hẹn mà gặp, cùng bật cười.
 
Bên Thiên Thánh Cốc, Châu Di lo lắng nhìn Doãn Băng Hinh, có chút trách móc nói:
 
- Hinh Nhi quá háo thắng, ngay cả thánh ngôn thuật cũng dùng, nó không sợ hậu quả của việc phản tác dụng sao?
 
Đám đệ tử bên cạnh lúc này cũng trở nên trầm ngâm, ngưng trọng nhìn lên võ đài.
 
Lý Ngọc ngồi ở vị trí của mình, không ngừng quét ánh mắt qua hai nhân vật trên võ đài, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, thản nhiên nói:
 
- Nhân giai đỉnh phong, Thiên Thánh Cốc thanh ngôn thuật quả nhiên thần kì.
 
Dừng lại một lúc, Lý Ngọc nói tiếp:
 
- Hàn Phong, ngươi định đối phó thế nào? Ta đang rất chờ đợi đây.
 
Lý Ngọc nói rất nhỏ nên chỉ một mình hắn nghe thấy.
 
Lúc này, mọi người cũng đang bị hai nhân vật chính trên võ đài thu hút sự chú ý.
 
Doãn Băng Hinh hiệu quả của thánh ngôn thuật chỉ duy trì được một lúc, nên vừa bắt đầu đã cường kích, tay xuất chiêu liên tục, khí tức cường đại không ngừng bạo phát.
 
Chỉ có điều, dần dần Doãn Băng Hinh phát hiện bất luận mình thay đổi phương tức tấn công thế nào, biểu tình trên mặt Hàn Phong vẫn không đổi, ngay cả đấu khí cũng không thay đổi nhiều.
 
Phát hiện này làm cho Doãn Băng Hinh có chút sợ hãi.
 
Sao có thể như vậy được? Được thánh ngôn thuật kích phát, lúc này đấu khí của cô đã đạt tới nhân giai đỉnh phong, về lý Hàn Phong không phải đối thủ của cô mới đúng, nhưng trên thực tế, công kích của cô hầu như không có tác dụng với hắn.
 
Vừa hay lúc đó, Doãn Băng Hinh nhìn thấy một tia cười lạnh mơ hồ trên khóe miệng Hàn Phong, trong lòng đột nhiên có cảm giác như đang bị hắn coi thường.
 
Với tính cách hiếu thắng của cô, sao có thể để bị coi thường dễ dàng như vậy.
 
Hơn nữa, sau một hồi tiêu hao, Doãn Băng Hinh cảm thấy hiệu quả của thánh ngôn thuật hình như sắp sửa kết thúc.
 
Doãn Băng Hinh không chậm trễ thêm nữa, quát lên một tiếng, đấu khó điên cuồng vận chuyển.
 
Sau đó, Doãn Băng Hinh điểm chân liền mấy cái, thân hình không ngừng chuyển biến, đợi đến khi tiếp cận Hàn Phong, Doãn Băng Hinh bất ngờ biến hóa thủ thế, đập mạnh cánh tay ngà ngọc về phía Hàn Phong, một đường năng lượng nóng bỏng như lam sắc hỏa diễm bắn mạnh từ cánh tay của cô.
 
Năng lượng lam sắc biến thành một con phượng hoàng mỹ lệ giữa không trung, mang theo tàn ảnh lam sắc dài, như lưu quang bay về phía Hàn Phong.
 
Phượng vũ lưu quang.
 
Trác Minh nhìn Doãn Băng Hinh không chớp mắt, thở dài nói:
 
- Ngay cả phượng vũ lưu quang cũng dùng, nha đầu Hinh Nhi…
 
Phượng vũ lưu quang coi như một loại võ kĩ tương đối thần bí của Thiên Thánh Cốc, chỉ những đệ tử thiên phú cực tốt mới có cơ hội học tập nên rất ít người được nhìn thấy phương vũ lưu quang.
 
Bởi vì phượng vũ lưu quang là một võ lấy mạng đền mạng bá đạo, nhưng phàm người sử dụng võ kĩ này, bất luận có thể đánh bại kẻ thù hay không, cơ thể đều phải chịu tác dụng phụ nhất định, tạm thời mất đi đấu khí trong một thời gian ngắn.
 
Cũng có thể nói, nếu như phượng vũ lưu quang không thể đánh bại Hàn Phong, Doãn Băng Nhi sau này chẳng khác gì một con cừu non yếu ớt nằm im chờ Hàn Phong giết.
 
Khí tức mạnh quá.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.