Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 33: C33: Chương 33




Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

Trên ngọn núi cao cạnh Lưỡng Giới sơn, có một cây đại thu cao che trời, lúc này trên một cành cây dày nhánh mọc ngang, thiếu nữ sa y màu đỏ tía đang ngồi một mình.

Mộ Huyền Linh mỗi này đều ở đây tu luyện, Ma giới chỉ có ma khí không có linh lực, muốn tu luyện Ngọc Khuyết Kinh, chỗ tốt nhất đó là núi cao phía trên phụ cận Lưỡng Giới sơn, nơi dồi dào linh lực. Mỗi ngày nàng đều ở đây tu luyện ba bốn canh giờ, lúc trước khả năng là quá vội vàng, dẫn tới nội tức có chút hỗn loạn, nhưng sau khi được Tạ Tuyết Thần điều trị, lúc sau liền cảm thấy tu hành thông thuận rất nhiều, so với ngày trước tiến bộ càng mau.

Đả tọa tu hành hai canh giờ, nàng duỗi người, thay đổi tư thế ngồi thoải mái trên cành cây, khoanh tay gối ra sau đầu, ngẩng đầu nhìn trăng tròn sáng ngời lọt qua khẽ lá.

—— Ánh trăng lạnh lùng, có điểm giống người kia.

Đột nhiên, Tạ Tuyết Thần thân ảnh bạch y tung bay liền hiện ra trong đầu.

—— Hắn so với sư phụ còn mạnh hơn, nếu ta tiếp tục tu luyện lên, có thể đánh thắng hắn không?

—— Hắn rõ ràng biết ta là địch nhân, vì cái gì còn giúp ta điều nội tức?

—— Ta lừa hắn, hắn không tức giận sao?

Mộ Huyền Linh miên man suy nghĩ một hồi, có chút phiền não mà nhéo nhéo trán, nhắm mắt lại không nhìn ánh trăng. Vào lúc này, dưới tán cây truyền đến một tiếng quen thuộc nhu hòa thấp gọi.

"Linh Nhi"

Mộ Huyền Linh nao nao, từ trên ngọn cây thò đầu ra nhìn xuống, lại có chút kinh ngạc mà gọi một tiếng: "Nam Tư Nguyệt?"

Nàng nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy từ trên cây xuống, hơi ngẩng đầu lên, nhìn công tử rũ mắt mỉm cười trước mặt.

"Ngươi tại sao lại tìm tới nơi này?" Mộ Huyền Linh nghi hoặc hỏi hắn, lại cảnh giác nhìn tứ phía, "Ngươi dẫn người tới bắt ta?"

"Không phải, ta đến một mình" Nam Tư Nguyệt ôn thanh nói, "Ta nghĩ cô tu luyện Ngọc Khuyết Kinh, cần thiết ở Nhân giới, vùng phụ cận Lưỡng Giới sơn vùng có nhiều linh lực không nhiều, liền tới đây xem thử vận may".

"Tuy rằng không nhiều lắm, cũng có mười mấy chỗ, ngươi một cái.... không thuận tiện lắm" Mộ Huyền Linh thanh âm dừng một chút, đem người què hai chữ nuốt vào trong miệng.

Nam Tư Nguyệt ý cười càng sâu - Linh Nhi quả nhiên để ý đến hắn.


"Nghĩ là vận khí ta không tồi, tìm thấy cô ở ngay chỗ này" Nam Tư Nguyệt cũng không có bán khổ nhục kế, ăn ngay nói thật, "Hôm nay ta ngửi thấy mùi hương hoa Phù Tang trên người cô, chắc là thường xuyên ở trên cây Phù Tang. Phụ cận hai giới sơn vùng có linh lực dồi dào chỉ có đại thụ Phù Tang, liền chỉ có hai nơi, mà này là một gốc cây Phù Tang lớn lên cao nhất, ở trên ngọn cây liền có thể nhìn xa xa thấy doanh trại nhân tu".

Mộ Huyền Linh có một loại cảm giác bị nhìn thấu, da đầu hơi tê dại, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: "Thật không hổ là Nam Tư Nguyệt.... Nếu ngươi biết ta ở chỗ này, vì cái gì không nói cho... những người khác? Tiên Minh không phải muốn bắt ta sao?"

"Ta không phải người Tiên Minh" Nam Tư Nguyệt ôn nhu nói, "Ta tới đây, chỉ muốn gặp cô".

Mộ Huyền Linh ngửa đầu nhìn Nam Tư Nguyệt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ chuyển động, có tia kích động, cũng có một tia hoang mang, nàng muốn nói gì đó, lại nghẹn ở cổ họng.

"Vậy..." Mộ Huyền Linh chần chờ một chút, hỏi: "Ngươi đã quyết định, muốn cùng ta về Ma giới sao?"

Câu hỏi của Mộ Huyền Linh có chút ngây thơ, Nam Tư Nguyệt không khỏi bật cười, lắc đầu nói: "Ta là Nhân tộc, không thể sinh tồn ở Ma giới".

Nam Tư Nguyệt ôn nhu làm Mộ Huyền Linh bất tri bất giác buông xuống phòng bị cùng địch ý, trong lòng nàng vẫn niệm Nam Tư Nguyệt tốt, mượn sức hắn, là vì Tang Kỳ, cũng là vì chính mình.

"Sư tôn sẽ có biện pháp" đôi mắt Mộ Huyền Linh xoay chuyển, "Có lẽ ngươi có thể tu luyện Ngọc Khuyết Kinh?"

Trong lòng Nam Tư Nguyệt mềm ra vài phần, trước mắt Linh Nhi tựa hồ không có thay đổi, nàng đối với Tạ Tuyết Thần tuyệt tình, nhưng đối với hắn trước sau như một.

"Ta không biết Tang Kỳ đã dùng phương pháp gì từ trên người cô có được Ngọc Khuyết Kinh, nhưng muốn tu luyện công pháp này, tuyệt đối không phải chuyện dễ" Nam Tư Nguyệt khe khẽ thở dài: "Linh Nhi, ta tới tìm cô, là muốn nói cho cô, Tang Kỳ đối với cô không có ý tốt, muốn cô đề phòng nhiều hơn".

Mộ Huyền Linh nghe vậy nhíu này, cùng Nam Tư Nguyệt kéo ra khoảng cách một chút: "Nam công tử, sư tôn đối với ta như nào, lòng ta hiểu rõ, không cần ngươi nhiều lời".

Nam Tư Nguyệt chợt thấy nàng phòng bị, chỉ có thể kìm nén khuyên bảo, sửa lời nói: "Tiên Minh nhìn thấy qua sức mạnh của Tang Kỳ, đối với hắn có điều phòng bị, bọn họ nhận định Tang Kỳ sẽ tấn công năm đại tông môn, bắt đi Yêu nô, mượn sức Yêu tộc, hiện giờ đã triệu tập tông môn tinh nhuệ. Tang Kỳ nếu lệnh cô tập kích năm đại tông môn, cô cũng ngàn vạn lần cẩn thận".

Mộ Huyền Linh trong lòng trầm xuống, bởi vì xác thực Tang Kỳ có ý này, nếu là Tiên Minh tăng cường phòng ngự, vậy bọn họ muốn hành động, liền sẽ khó hơn rất nhiều.

"Vậy Tạ Tuyết Thần đâu?" Mộ Huyền Linh hỏi.

Nam Tư Nguyệt ánh mắt khẽ di chuyển, lại không toát ra điều dị thường, "Hắn sẽ đóng quân tại Lưỡng Giới sơn nhưng trên người hắn có năm truyền tống trận, mục tiêu hắn chỉ có một, chính là Tang Kỳ, nếu Tang Kỳ xuất hiện ở năm đại tông môn, hắn liền lập tức xuất hiện, giế t chết Tang Kỳ".

Mộ Huyền Linh thấy qua thực lực Tạ Tuyết Thần, Tang Kỳ cũng nói qua, Tạ Tuyết Thần tựa hồ chưa dùng hết toàn lực. Nếu hắn ra tay toàn lực, Tang Kỳ cũng không nắm chắc phần thắng, thậm chí khả năng thời cơ để mở ra truyền tống trận chạy trốn cũng không có.

Mộ Huyền Linh có chút phiền não nhíu mày, sau một lúc mới nhớ tới Nam Tư Nguyệt còn đang đứng ở trước người. Hắn thấy nàng rơi vào trầm tư, cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, dùng ánh mắt nhu hòa chăm chú nhìn nàng. Mộ Huyền Linh cảm nhận được thiện ý của hắn, thần sắc không khỏi mềm mại vài phần, thấp giọng nói: "Ta minh bạch.... Bất quá, ngươi rốt cuộc đứng về bên nào?"

Nam Tư Nguyệt ôn thanh nói: "Ta chỉ hy vọng cô có thể bình an".


Hắn là vì nàng mà đến, chỉ muốn bảo hộ nàng. Hắn có thể giúp đỡ Tiên Minh đối phó Tang Kỳ, cũng muốn từ trong tay Tiên Minh bảo hộ Mộ Huyền Linh. Mộ Huyền Linh hiện tại đối với Tang Kỳ một lòng tín nhiệm, nếu hắn nói xấu Tang Kỳ, nàng tự nhiên là nghe không vào, một khi đã như vậy, hắn liền không nói nhiều, yên lặng làm là được.

Mộ Huyền Linh có thể cảm nhận được tâm ý Nam Tư Nguyệt, nàng chớp mắt, có chút không biết nên đáp lại thiện ý đối phương như nào, đôi tay chắp sau người, co quắp mà nhéo đầu ngón tay chính mình.

"Vậy... ngươi cũng tự mình cẩn thận" nàng không được tư nhiên mà nói một câu quan tâm.

Nam Tư Nguyệt lấy từ trong ống tay áo ra một mặt ngọc bội nhỏ, toàn thân oánh bạch ôn nhuận, nhìn liền biết rất quý giá, hắn tiến lên một bước, đôi tay vòng qua cổ Mộ Huyền Linh, cúi xuống liền ngửi thấy mùi hương tóc, hắn cưỡng lại sự thôi thúc muốn ôm cô, chỉ cẩn thận thắt dây lưng màu đỏ cho nàng.

Nam Tư Nguyệt đột nhiên tới gần làm Mộ Huyền Linh theo bản năng đứng thẳng thân mình, nàng lưỡng lự một lát giữa đẩy ra và chấp nhận, Nam Tư Nguyệt đã buông tay xuống lùi lại.

Mộ Huyền Linh giơ tay nắm lấy ngọc bội, tay hơi lạnh, nhưng thực mau liền có một tia ấm áp, bạch ngọc bên trong mờ mờ ảo ảo có ánh sáng di chuyển, tựa hồ như một đám phù trận đang bay lộn, mặt sau ngọc bội, là một cái chữ tự phong cách cổ xưa — Nguyệt.

"Đây là pháp khí ta luyện, khắc vô số pháp trận phòng ngự bên trên, nếu gặp phải nguy hiểm, liền bóp nát pháp khí, đó là Ngọc khuyết thiên phá, cũng có thể ngăn cản một kích" thanh âm Nam Tư Nguyệt ôn thanh mà kiên định, để lộ ra đối với luyện khí rất tự tin.

Ngọc khuyết thiên phá chính là công kích bá đạo nhất được biết đến trên thế gian, có thể chống đỡ một kích, liền có thể nói là pháp khí phòng ngự tuyệt phẩm.

Lúc trước Mộ Huyền Linh bị thương, Nam Tư Nguyệt liền dốc lòng luyện chế pháp khí hộ thân, chỉ hy vọng có thể bảo hộ nàng theo cách của riêng mình.

"Cảm ơn" Mộ Huyền Linh biết phần lễ vật này quý giá, nàng cầm noãn ngọc trong lòng bàn tay, trịnh trọng mà nói.

Nam Tư Nguyệt mỉm cười nhìn chằm chằm, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng oánh bạch như ngọc, như bây giờ, liền thực sự tốt, nàng không có cự tuyệt hắn thân thiện cùng thân cận.....

Khi Mộ Huyền Linh đi vào trong đan thất, Tang Kỳ cũng không có phát hiện. Hắn nằm nghiêng người trên giường, trường bào huyền sắc bị rơi trên mặt đất, trong tay nắm một thanh trường kiếm, không biết suy nghĩ cái gì.

Mộ Huyền Linh bừng tỉnh phát giác, đó là Xuân Sinh Kiếm của Cao Thu Mân. Đó là thanh kiếm bị Mộ Huyền Linh cướp được sau đó tùy tay mà bỏ vào trong giới tử túi, sau đó liền ném ở trong phòng ngủ, không biết từ khi nào rơi vào tay Tang Kỳ.

"Sư tôn" Mộ Huyền Linh gọi một tiếng, thấy Tang Kỳ quay đầu nhìn lại, nàng mới chậm rãi bước đến.

Đôi mắt bạc Tang Kỳ hơi lóe lên, Xuân Sinh kiếm liền biến mất không thấy nữa, thanh âm hắn có chút lãnh đạm ủ rũ, nói:"Chuyện gì?"

"Mới vừa rồi con đi Lưỡng Giới sơn tu luyện, gặp được Nam Tư Nguyệt, hắn nói cho con một chút sự tình" Mộ Huyền Linh đem tin tức nghe được từ Nam Tư Nguyệt báo đúng sự thật cho Tang Kỳ.

"Hửm?" Tang Kỳ có chút kinh ngạc mà nhíu đuôi mày, ngân đồng hẹp dài nhiễm nụ cười đạm ý, "Không nghĩ Nam Tư Nguyệt đối với ngươi thực sự quan tâm"


Mộ Huyền Linh châm chước nói: "Hắn xem như bằng hữu của con".

"Chỉ sợ hắn nghĩ không chỉ cái đó" Tang Kỳ cao thâm khó đoán mà cười cười, "Nam Tư Nguyệt người này tuy không thể tu đạo, nhưng pháp trận cùng luyện khí đều có thể nói là thiên hạ vô song, lòng dạ thâm sâu, không thể khinh thường. Hắn một khi đã coi trọng ngươi như vậy, thế nhưng cũng có chỗ lợi dụng được".

"Sư tôn, có thể không tổn thương tính mạng hắn?" Mộ Huyền Linh khẽ cau mày thấp giọng nói.

Tang Kỳ liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy ngọc bội trên cổ nàng, hiểu rõ mà khẽ cười một tiếng, từ trên giường đi xuống, từ từ đi đến một bên, nói: "Đã là bằng hữu ngươi, ta liền lưu hắn một mạng".

Hắn luyện chế nước Ngộ Tâm Thủy, bỏ thêm máu Tạ Tuyết Thần, Mộ Huyền Linh liền chỉ đối với Tạ Tuyết Thần một người vong tình, mà Nam Tư Nguyệt tuy rằng ở trong lòng nàng là quân tử chi giao, bằng hữu chi nghị, nhưng vẫn là để lại dấu vết. Nam Tư Nguyệt tuy có chút thủ đoạn, nhưng Tang Kỳ còn chưa đem hắn để vào mắt, có thể lợi dụng, nhưng không đáng đề phòng.

Mộ Huyền Linh nghe Tang Kỳ nói như vậy, trong lòng cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí nhẹ nhàng một chút: "Sư tôn, năm đại tông môn đối với ngài thập phần kiêng kị, bọn họ nhận định chỉ có Tạ Tuyết Thần mới ngăn cản được ngài".

Tang Kỳ cười lạnh nói: "Sai rồi, Linh Nhi ngươi đem nhân tính nghĩ đến quá mức tốt đẹp, bọn họ bất quá là luyến tiếc người của mình tự tìm đường chết, muốn cho Tạ Tuyết Thần ra tới bán mạng mà thôi".

Mộ Huyền Linh sửng sốt một chút, nói: "Là như vậy sao?"

"Năm đại tông môn đều có các hoài tư lợi, Linh Sư Đảo ở xa hải ngoại, chỉ lo thân mình, không sẵn lòng tham gia vào việc Tiên Minh. Chùa Huyền Thiên như rắn mất đầu, chỉ sợ còn có người oán trách Tiên Minh giết môn chủ cùng đại trưởng lão bọn họ, hiện giờ vì môn chủ mới kế nhiệm mà loạn thành mớ hỗn độn. Thành Ung Tuyết nằm trong cái lạnh buốt giá của Tây Châu, người dân thưa thớt, chỉ có một Tạ Tuyết Thần là đáng phải kiêng kị. Bích Tiêu Cung là con buôn ích kỷ nhất, nếu không phải như vậy sao có thể liễm tần tài phú thiên hạ? Kính Hoa Cốc thực sự một lòng muốn diệt trừ bổn tọa, nhưng cái tông môn từ trước đến nay âm thịnh dương suy, thực lực vô dụng, không đáng để lo" Tang Kỳ nhất nhất đếm lại, thái độ khinh thường.

Mộ Huyền Linh đuôi mày vừa động, nàng nhớ tới Tang Kỳ đối Tố Ngưng Chân nghĩ thoáng một mặt, hạ lệnh bắt sống, còn có vừa rồi thần sắc nhìn Xuân Sinh kiếm, tựa hồ như có chút tình cũ...

"Sư tôn" Mộ Huyền Linh cẩn thận mở miệng nói: "Ngài cùng Tố Ngưng Chân có phải từng quen biết trước không? Nàng đối với ngài dường như thống hận dị thường".

Tang Kỳ lãnh đạm nói: "Không tính là quen biết, bất quá là có chút oán cũ".

Là tình cũ hay vẫn là oán cũ?

Mộ Huyền Linh không dám hỏi trắng ra như vậy, nhỏ giọng hỏi: "Đồ nhi có thể hỏi là tại sao không?"

Tang Kỳ rũ con ngươi xuống, tay trái xoa ma văn khắc trên cánh tay phải. Đó là một bàn tay giả, là một món pháp khí, tự đoạn cánh tay đến nay, đã ở bên mình 20 năm, luôn luôn nhắc nhở hắn, hắn đã từng ngu xuẩn ngây thơ cỡ nào, bởi vì dễ tin, mà mất đi cái gì....

"Cánh tay này của bổn tọa, là bị đứt ở Kính Hoa Cốc" thanh âm Tang Kỳ trầm thấp thanh lãnh.

Mộ Huyền Linh cả kinh, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ là Tố Ngưng Chân chém đứt, nàng ta sao có thể...."

"Không phải nàng" Tang Kỳ buồn phiền mà nhíu mày, "Là..... Tố Ngưng Hi".

Tố Ngưng Hi, Mộ Huyền Linh hoảng hốt một lúc, mới nhớ tới, nàng là song sinh tỷ tỷ Tố Ngưng Chân, cũng là mâu thuẫn ruột Cao Thu Mân.

Bỗng nhiên Mộ Huyền Linh cảm thấy hô hấp trầm trọng lên, trong nháy mắt, phảng phất nghĩ thông suốt rất nhiều việc.


Minh Nguyệt sơn trang bị lửa lớn thiêu, vô số người kêu r3n cùng kêu thảm thiết.....

"Sư tôn, ngài huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, chính là vì báo thù?" Mộ Huyền Linh thất thanh nói, "Chính là.....Tố Ngưng Hi hai năm trước cũng đã chết".

Tố Ngưng Hi chết vào đêm Cao Thu Mân được sinh ra.

"Chết rồi thì đã sao, chết rồi không còn có thi cốt sao?" trong mắt Tang Kỳ hiện lên thô bạo chi sắc, màu đỏ đậm bao phủ đôi mắt bạc, "Ta liền đào thi thể nàng ra, hủy hoại con đường luân hồi của nàng!"

Hơi thở Tang Kỳ phát ra ngoài làm cho người ta sợ hãi, Mộ Huyền Linh nhịn không được mà lùi về phía sau nửa bước, thừa nhận uy áp run giọng nói: "Vậy ngài tìm được rồi sao?"

"Không có" Tang Kỳ cau mày lại, thanh âm lãnh trầm: "Đó là một ngôi mộ trống".

"Không mộ?" Mộ Huyền Linh khó hiểu mà lẩm bẩm, nói: "Sao có thể...."

Nàng ở Minh Nguyệt sơn trang sống sáu bảy năm, tự nhiên là biết nơi mộ địa Trang chủ phu nhân, cũng từng phụ trách vẩy nước quét mộ ở nghĩa trang, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, ngôi mộ kia sẽ trống không.

"Chẳng lẽ Tố Ngưng Hi chưa có chết?" Mộ Huyền Linh lẩm bẩm thì thầm.

Tang Kỳ tim đập thình thịch, hắn không phải không nghĩ tới cái khả năng này, chính là hắn hỏi qua người trong trang, có thể nói là dùng thủ đoạn vô cùng toàn nhẫn hỏi ra, những cái lão già đó nói rằng đều tận mắt nhìn thấy Tố Ngưng Hi tắt thở hạ táng. Nếu nàng còn tồn tại, lại vì sao phải giả chết?

"Sư tôn, ngài giữ lại Tố Ngưng Chân không giết, có phải muốn từ trong miệng nàng hỏi ra nơi ở của Tố Ngưng Hi hay không?" Mộ Huyền Linh hỏi.

Tang Kỳ chậm rãi gật đầu: "Nàng là người thân cận nhất tin trọng nhất trên đời này của Tố Ngưng Hi, cũng là người có khả năng biết rõ tung tích Tố Ngưng Hi nhất".

Mộ Huyền Linh bạo gan lên, gắt gao nhìn chằm chằm góc mặt tuấn mỹ mà lãnh khốc của Tang Kỳ, cẩn thận hỏi: "Xuân Sinh Kiếm, có phải là bội kiếm của Tố Ngưng Hi không?"

Cho nên sau khi Tố Ngưng Hi chết, Tố Ngưng Chân đem bội kiếm của nàng giao lại cho nữ nhi của nàng.

Quả nhiên, Tang Kỳ gật gật đầu.

Trái tim Mộ Huyền Linh càng đập nhanh hơn, "Cũng là thanh kiếm năm đó chém đứt cánh tay phải ngài?"

Tang Kỳ không nói gì, nhưng hơi thở đột nhiên trầm xuống.

"Tố Ngưng Hi.... là người ngài từng yêu?"

Cái bàn bên cạnh Tang Kỳ bỗng nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy, Mộ Huyền Linh né tránh những mảnh vỡ bắn nhanh đến, kinh hãi nhìn người nam nhân trước mắt như Ma Tôn giáng thế. Trên người hắn phảng phất ngọn lửa màu đen thiêu đốt, từ trong lòng mà lan tràn ra, đem người này bao quanh, tóc bạc ở không trung di chuyển, ngân đồng nhiễm huyết sắc, hắn giống như tắm trong biển lửa, nhưng lại tản ra hàn khí lạnh lẽo làm người đông lại, khiến người kinh hồn bạt vía.

"Sư, sư tôn...." Mộ Huyền Linh nhẹ giọng kêu.

"Linh Nhi" thân ảnh Tang Kỳ đặc sệt ám sắc bao phủ, thanh âm khàn khàn trầm thấp phảng phất từ trong vực sâu u minh truyền đến: "Đây chính là cái giá của việc yêu nhân giới".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.