Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 108




Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly cử hành hôn lễ vào mùa thu năm tốt nghiệp kia.

Lúc ấy hôn lễ chấn động một thời, hôn lễ long trọng kia làm cho không ít người bây giờ còn kể chuyện say sưa.

Khi đó bởi vì bên Nguyễn Nhuyễn không còn thân thích nào, cho nên cha Lâm Thanh, một nhà Lâm Thanh tự mình làm người nhà gái, đưa cô xuất giá.

Lục Ly cầu hôn cùng với hiện trường hôn lễ đều làm cho không ít fans cảm động.

Thần tượng các cô ái mộ nhiều năm như vậy cuối cùng cũng kết hôn rồi.

Tất cả mọi người thích hai người có thể vẫn luôn hạnh phúc, chúc phúc rất nhiều, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly có lẽ là cặp đôi duy nhất công khai tình yêu, công khai cầu hôn, công khai kết hôn trong giới giải trí, tất cả mọi chuyện đều luôn được fans chúc phúc.

Sau khi kết hôn, hai người cũng chưa nói rời khỏi vòng giải trí, nhưng Lục Ly ngược lại chậm rãi chuyển về phía sau hậu đài, anh vẫn luôn có quy hoạch của mình, quay phim nhiều năm như vậy, rất nhiều nhân vật đã từng thử qua, cũng không có cảm giác quá mới mẻ hay muốn theo đuổi, cho nên thuận lợi đổi nghề, bắt đầu làm nghề khác, phim điện ảnh vẫn sẽ nhận, nhưng một năm nhiều nhất chỉ nhận một bộ.

Nhưng mỗi một bộ được quay, đều nhất định là tinh phẩm.

Còn Nguyễn Nhuyễn vẫn đang đắm chìm trong lạc thú đóng phim, tràn đầy nhiệt tình với diễn xuất.

Sau khi hai người kết hôn cũng vẫn chưa nói lập tức muốn có con.

Nguyễn Nhuyễn thật ra từng hỏi Lục Ly, nhưng Lục Ly nói cũng không quá mức chấp nhất với chuyện này, có thì có, chưa có cũng không thúc giục muốn.

Anh lo lắng cho Nguyễn Nhuyễn nhiều hơn, còn quá nhỏ, sự nghiệp cũng đang thăng tiến, cho nên Lục Ly cố ý tránh thai, không để cho Nguyễn Nhuyễn vừa kết hôn liền mang thai.

Cho đến năm kết hôn thứ ba.

Cố Y hỏi, Thẩm Tích hỏi, Lâm Thanh cũng tò mò hỏi cô.

Khi nào thì muốn có con.

Nguyễn Nhuyễn mới bừng tỉnh, Lục Ly vì mình mà chưa bao giờ nhắc chuyện này tới trước mặt mình.

Thật ra mẹ Lục cùng cha Lục vô cùng muốn có cháu gái hoặc cháu trai, nhưng mỗi lần hỏi Lục Ly, Lục Ly đều một thái độ Nguyễn Nhuyễn còn nhỏ, vợ chồng bọn họ cũng không nói gì nhiều.

Dù sao không phải là không có lý, vừa đợi, liền đợi gần ba năm.

……

Nguyễn Nhuyễn tụ tập bên ngoài với Lâm Thanh và Cố Y, nghe vậy hơi ngẩn ra: “A, chị nói gì?”

Cố Y trợn mắt, “Em chừng nào thì muốn có con vậy, chị cũng muốn sinh con cho em rồi đấy.”

Nguyễn Nhuyễn cạn lời, liếc nhìn cô: “Chị có thể tìm một đối tượng, tự mình mang thai.”

Cố Y thở dài: “Tìm không thấy thôi, chị đâu tìm được đàn ông nào giống như Lục Ly tốt với em vậy chứ.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Lục Ly cũng không quá tốt như vậy chứ?”

Cố Y chậc chậc hai tiếng, hỏi Lâm Thanh: “Em nghe giọng điệu khoe khoang này này, có thiếu đánh không?”

Lâm Thanh nhàn nhạt liếc nhìn hai người, đáp: “Vô cùng thiếu đánh.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Ho khan, cô cũng gia nhập vào hàng ngũ thở dài: “Khi nào muốn có con, chuyện này lại không phải em định đoạt?”

Lâm Thanh bật cười: “Lục Ly sở dĩ không muốn là cho rằng cậu rất quan tâm sự nghiệp mà thôi, cậu có thể chủ động nói mà, tớ cảm thấy Lục Ly chắc rất hứng thú với quá trình chế tạo con lắm đấy, đúng không chị Cố Y.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Hết ý kiến.

Cố Y gật đầu vô cùng tán đồng: “Chuyện đương nhiên mà.”

Nguyễn Nhuyễn mà một cô gái đã kết hôn lại bị hai cô gái chưa lập gia đình nói đến mặt đỏ tai hồng.

Đến cuối cùng phải né tránh cái đề tài này ra.

“Không nói cái này nữa, nói cái khác đi.”

“Nói cái gì chứ?”

“Thanh Thanh cậu khoảng thời gian trước không phải đi xem mắt  sao, kết quả thế nào?”

Lâm Thanh cười lạnh một tiếng: “Kết quả? Người kia nói dáng dấp tớ không đủ giống phụ nữ nhà lành, không thích hợp.”

Nguyễn Nhuyễn cùng Cố Y bật cười, hai người vỗ bàn nhìn Lâm Thanh tức giận, có chút không khống chế được mình.

Nhìn cô một hồi, Nguyễn Nhuyễn nói: “Hình như cũng có chút không đủ đâu.”

“Cậu nói sao.”

Cố Y ở một bên bổ xuống một đao: “Thật ra người ta cũng không nói sai, em lớn lên đẹp như vậy làm gì, tướng mạo tiểu bạch thỏ như Nguyễn Nhuyễn này mới được nhiều người thích này.”

Lâm Thanh trừng mắt nhìn hai người: “Vấn đề diện mạo còn trách em?”

Nguyễn Nhuyễn xua tay, “Không trách không trách, là người kia không biết thưởng thức.”

“Đúng.”

Cố Y cùng chung mối thù với cô nói, ba người ngồi bên trong bao sương*, uống đồ uống, ăn đồ ngọt, trò chuyện vui vẻ cả một buổi chiều.

*Bao sương [包厢]: nghĩa là một gian phòng lớn, tách biệt, chuyên để ăn, chơi, giải trí,….

Trước khi đi, Cố Y vẫn còn hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Lúc nào sinh con gái cho chị chơi đùa chút nha.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, một chút cũng không muốn để ý tới lời Cố Y.

*

Nhưng sau khi về nhà, Nguyễn Nhuyễn đưa vấn đề đi đúng hướng.

Buổi tối khi Lục Ly trở về nhà, Nguyễn Nhuyễn lên nghênh đón.

“Lục Ly.”

“Làm sao vậy?” Lục Ly vươn tay xoa xoa tóc cô, cúi đầu hôn môi cô, cười hỏi: “Hôm nay tụ hội với mấy người Cố Y có vui không?”

“Vui chứ.” Nguyễn Nhuyễn ôm cánh tay anh làm nũng: “Đã lâu không gặp chị ấy, chiều nay bọn em ăn không ít đâu.”

Lục Ly ừ một tiếng, tùy ý cô ôm mình, hai người đi vào trong phòng.

“Làm sao vậy, đột nhiên dính người như vậy?”

Tròng mắt Nguyễn Nhuyễn xoay chuyển, nhìn về phía anh: “Anh gần đây công việc rất bận sao?”

“Cũng tạm, muốn đi ra ngoài chơi?”

Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Không phải.”

Nghe vậy, Lục Ly có chút kinh ngạc nhướng mày nhìn cô: “Vậy thì sao vậy?”

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh thích có bé con không?”

Tay nâng cốc nước của Lục Ly hơi ngừng, quay đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn, ngơ ngẩn vài giây, mới cười hỏi: “Sao hôm nay đột nhiên hỏi chuyện này vậy?”

Nguyễn Nhuyễn ai nha một tiếng: “Anh thích hay không thích?”

“Thích chứ.”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, nhón chân thơm má anh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta khi nào sinh con vậy?”

Lần này, Lục Ly thật sự biết Nguyễn Nhuyễn muốn nói cái gì.

Anh uống hết nước trong cốc, nhìn cô: “Muốn có con?”

“Có chút chút, mấy người Cố Y nói chúng ta cũng kết hôn gần ba năm rồi, cũng là lúc nên có con rồi.”

Nghe vậy, Lục Ly nhẹ ừ: “Không cần để ý những người khác nói, em muốn có con sao?”

“Muốn.” Nguyễn Nhuyễn không chút nghĩ ngợi đáp trả, sau khi nói xong, cô hồ nghi nhìn về phía Lục Ly: “Anh không phải cho là em không thích trẻ con chứ?”

“Cũng không phải.”

Điểm này Lục Ly vẫn rõ ràng.

Anh trầm ngâm hồi lâu, hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Em biết sinh con có nghĩa là gì không?”

Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, nhìn anh: “Nghĩa là gì?”

Lục Ly vươn tay nhéo nhéo mặt cô, thấp giọng nói: “Nghĩa là em khả năng sẽ có một năm không thể đến đoàn phim quay phim, em có thể tiếp nhận không?”

Nguyễn Nhuyễn bật cười, ôm Lục Ly làm nũng nói: “Cho nên anh cho rằng em không thể tiếp nhận nên vẫn luôn không đề cập tới chuyện này?”

“Đúng một nửa.”

Nguyễn Nhuyễn cười nhìn anh: “Có thể chứ, em muốn một bé con, muốn sinh một bé con với anh.”

Nghe vậy, Lục Ly thấp giọng đáp: “Được.”

Sau khi nói xong, Lục Ly cười nhẹ, trực tiếp bế người lên.

“Anh làm gì vậy?”

Lục Ly nhướng mày, đúng lý hợp tình đáp: “Sinh con.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

*

Trải qua Lục Ly không ngừng nỗ lực, rốt cuộc vào hai tháng sau, Nguyễn Nhuyễn thuận lợi mang thai.

Chuyện này làm cho mẹ Lục vô cùng cao hứng, đi dạy ở trường học, trực tiếp đổi tiết cho các giáo viên khác liền chạy tới bệnh viện.

Từ đây càng thêm cẩn thận với nhân vật bậc quốc bảo Nguyễn Nhuyễn.

Còn Lục Ly, từ sau khi có Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn là người bị xem nhẹ.

Anh đã thành thói quen.

Sau khi Nguyễn Nhuyễn mang thai, ngược lại bị lăn lộn rất thảm.

Bé con trong bụng vẫn luôn rất ầm ĩ, làm cho cô vào giai đoạn đầu ăn không ngon ngủ không ngon.

Còn Lục Ly càng gầy thêm mấy cân, đến sau này, Nguyễn Nhuyễn ăn nhiều, Lục Ly vẫn không ngủ ngon, vẫn luôn đề phòng nửa đêm cô muốn dậy, Nguyễn Nhuyễn hơi động một cái, anh liền tỉnh lại.

Chuẩn bị đồ ăn cùng những thứ khác cho cô.

Vào giai đoạn Nguyễn Nhuyễn mang thai, Nguyễn Nhuyễn không đi ra ngoài làm việc, Lục Ly cũng vậy..

Cho dù thỉnh thoảng có công việc khẩn cấp, Lục Ly chưa có buổi tối nào không về nhà, có muộn hơn nữa, bất kể có đi nơi khác công tác, chạy tuyên truyền, anh vẫn luôn chạy về trước khi Nguyễn Nhuyễn ngủ.

Có lúc không kịp, cũng sẽ về vào lúc nửa đêm, về bên cạnh Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn mang thai, ngoài người Lục gia cao hứng ra, fans của hai người cũng vô cùng hưng phấn, cô vừa mang thai, mọi người liền âm thầm nghĩ để cho Lục nam thần mang theo con của mình tham gia gameshow.

Mấy năm này, chương trình về cha con rất hot, mọi người cũng rất muốn biết, nam thần không ăn khói lửa nhân gian mang theo con sẽ có bộ dạng gì.

Mà dưới Weibo của Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly, mỗi ngày đều có thể thấy fans tìm cho họ đủ loại tên cho con bọn họ.

Nguyễn Nhuyễn thật là dở khóc dở cười.

Nhưng không thể không nói, tên của fans tìm cũng không tồi.

Nhưng bởi vì mang thai, Lục Ly hơi hạn chế thời gian chơi di động của cô, mỗi ngày cũng chỉ có thể lướt một chút liền phải ngoan ngoãn buông xuống.

Sau khi Nguyễn Nhuyễn mang thai mập lên không ít.

Sau khi béo lên, phụ nữ rất dễ suy nghĩ miên man.

Cho dù Lục Ly mỗi ngày đều ở nhà, cô cũng sẽ khổ não nhìn Lục Ly hỏi: “Em có phải rất khó coi không?”

Lục Ly nhướng mày, “Không đâu.”

Nguyễn Nhuyễn: “Anh trả lời qua loa lấy lệ, còn chưa nhìn em đâu đấy.”

Lục Ly ho nhẹ, bất đắc dĩ nói: “Em trong lòng anh, bất kể bộ dáng gì đều đẹp.”

Chuyện này vẫn cứ thế tuần hoàn.

Ngày hôm sau, vẫn là vấn đề này.

“Lục Ly.”

“Ừ?”

Nguyễn Nhuyễn soi gương, vươn tay nhéo nhéo mặt mình: “Em có phải béo lên rất nhiều không?”

Lục Ly hơi ngừng, quay đầu nhìn cô: “Không có, chỉ có bụng mà thôi.”

Nguyễn Nhuyễn nhíu mày: “Bụng béo thì cũng là béo mà.”

Lục Ly: “……” Anh thế mà vô lực phản bác.

“Trong bụng là con chúng ta, không mập.”

Nguyễn Nhuyễn vẫn không tin lời anh, nhịn không được nói: “Trêи Baidu đều nói, phụ nữ lúc mang thai sẽ xấu đi béo đi, em cuối cùng cũng tin.” Cô nói, quay đầu nhìn Lục Ly: “Anh còn thích em không?”

Lục Ly: “Anh yêu em.”

Nguyễn Nhuyễn hơi ngẩn ra, nhìn anh nói: “Những lời này của anh không có cảm tình.”

Lục Ly: “……”

Thai phụ nhất định phải dỗ, cảm xúc của thai phụ không tốt.

Anh lặp đi lặp lại câu này mấy lần trong đầu,  trả lời Nguyễn Nhuyễn.

“Không có, anh yêu em, bất kể em thế nào, đều yêu.”

Nguyễn Nhuyễn giương giương mi, quay đầu nhìn mình trong gương, đắc ý nói: “Phải như vậy chứ.”

Lục Ly nghẹn nghẹn, yên lặng nghiêng đầu nhìn nơi khác.

Hai ngày sau, Nguyễn Nhuyễn xem di động, đi hỏi Lục Ly: “Lục Ly.”

“Em nói đi, sao vậy?” Lục Ly cúi đầu nhìn cô, đưa tay xoa xoa tóc cô.

Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ giây lát, hỏi: “Anh cảm thấy em có cần phải trang điểm không, ở nhà ấy?”

Lục Ly: “…… Không cần, như vậy đã rất đẹp rồi.”

Nguyễn Nhuyễn nhíu mày: “Nhưng em hình như có nếp nhăn rồi này.”

“Không có.”

Lục Ly kiên định trả lời, “Một chút cũng không có, vẫn đẹp như trước kia, là tiểu bạch thỏ của anh.

Nguyễn Nhuyễn: “……” Được rồi, đáp án này coi như vượt qua.

Qua mấy ngày, Nguyễn Nhuyễn vẫn hỏi một vấn đề tương tự như vậy.

Lục Ly hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời tất cả câu hỏi của cô.

Cái tình huống này, cho đến khi Nguyễn Nhuyễn sắp sinh, mới xem như không có kế tiếp.

Ngày bé con ra đời đó, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly đang ngồi trêи ghế sô pha, Nguyễn Nhuyễn nửa nằm, ăn đồ Lục Ly đút cho mình.

Đột nhiên, cô kêu lên một tiếng.

Lục Ly cả kinh, nĩa cầm trong tay trong nháy mắt rơi xuống.

Trực tiếp ôm người lên, kêu mẹ Lục bận rộn ở phòng bếp, đoàn người dọn dẹp đi bệnh viện.

Cũng may, sinh khá bình thường.

Nhưng cho dù như thế, Lục Ly đứng ở ngoài phòng sinh, vô số lần muốn đi vào, nghe tiếng hét bên trong, vô cùng khó chịu.

Nhưng vẫn bị cha Lục kéo lại.

Cho đến nửa đêm, tiếng khóc của đứa bé sơ sinh vang lên trong bệnh viện.

Bé con của Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn, cuối cùng cũng ra đời.

Một tiểu vương tử, từ khi sinh ra liền được định sẵn sẽ được vạn thiên sủng ái cả đời.

Dĩ nhiên, bên trong này, trừ ba của bé, Lục Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.