Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách

Chương 31




Editor: May

Này còn chưa có xong!

Vốn tưởng rằng, đây đều máu tàn.

Hắn đi lên có thể thu.

Ai có thể nghĩ đến, người nọ lợi dụng bụi cỏ, một cái kỹ xảo di chuyển vị trí, lại quay lại một chút, lại có thể tránh đi đại chiêu của hắn?

Cái này cũng chưa tính là gì.

Quan trọng nhất chính là.

Hắn không động đậy!

Là đối phương tự mang kỹ năng!

Mạc Bắc không có cho ai cơ hội đào tẩu, sườn mặt thanh lãnh, ngón tay vừa động, cố định đối phương, trận pháp thiết lập, tàn huyết phản kích!

Triple kill!

Tam sát!

Nếu thành tích như vậy ở ván thuận gió, có lẽ còn bình thường.

Nhưng đây là ván ngược gió.

Ở sau khi đối phương lấy được năm đầu người, còn có thể một mình bắt lấy tam sát.

Đây không chỉ có khảo nghiệm tư duy!

Tốc độ tay, kỹ thuật, độ thuần thục trò chơi cùng với trí nhớ bản đồ, thiếu một thứ cũng không được!

Trong trò chơi.

Chờ khi Phong Nại không chút để ý đi qua.

Trận tàn sát này đã kết thúc rồi.

Cho nên Phong Nại cũng không có nhìn thấy thao tác của Mạc Bắc.

Nhưng dù vậy.

Tam sát treo ở kia.

Cũng không giống như là thành tích cấp bậc này sẽ đánh ra được.

Ánh mắt Phong Nại chợt lóe, rơi xuống chính là một câu: “Anh trai nhỏ, anh là chơi nick nhỏ đi?”

“Ừ.” Mạc Bắc mang tai nghe, tay phải kéo qua, ấn đường hơi nhíu, nhanh chóng kết thúc trận trò chơi này.

Phong Nại bán manh còn rất giống: “Thật sự là rất lợi hại nha, anh trai nhỏ, nick chính của anh là gì vậy?”

Mạc Bắc không có trả lời vấn đề này, mà là thuận miệng hỏi một câu: “Sao hôm nay em không mở giọng nói?”

Ngày hôm qua toàn bộ hành trình đều kêu cứu mạng.

Hôm nay tuy rằng cũng đã chết rất nhiều lần, nhưng cũng quá an tĩnh rồi.

Ngón tay thon dài của Phong Nại chợt dừng, hồi đáp nói: “Anh trai đang ngủ, quấy rầy đến anh ấy không tốt.”

“Anh trai em……”

Phong Nại nghe bên kia như là muốn nói cái gì.

Cuối cùng dừng một chút, thanh tuyến nhàn nhạt: “Thôi, về sau lại đến trường học tìm anh trai em, đừng đi sân thể dục phía sau.”

Phong Nại lười biếng dựa về phía sau, có chút tò mò: “Vì sao nha?”

“Không có gì.” Mạc Bắc cảm thấy nói loại chuyện đánh nhau này với một đứa bé sẽ không tốt, nhớ tới dạy dỗ của sư phụ, lại do dự một chút, tận lực làm ngữ điệu của mình tự nhiên, đừng quá lạnh lùng: “Ngủ đi, moah moah.”

Ngón tay Phong Nại lại dừng lại lần nữa.

Dù sao lần này cũng không giống lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.