Nam Chính Mau Tránh Đường, Ta Muốn Nữ Nhân Của Ngươi!

Chương 4: 4: Tâm Động!





Nguyệt Sương cười khổ trong lòng
Phải nhân lúc nam nữ chính không nhìn thấy phải chạy nhanh mới được!
Nguyệt Sương vừa quay người chạy được vài bước thì có tiếng từ sau truyền tới
Nguyệt Sương,sao cô lại ở đây!?
Nguyệt Sương đông cứng người không biết nên chạy hay đứng lại nhưng cô không phải rối rắm chuyện này lâu bởi vì nam chính đã kéo cô lại rồi
Kỳ Phong nhìn bóng dáng Nguyệt Sương trước mặt nhíu nhíu mày,tuy anh rất ghét cô ta nhưng dù sao cũng là Thanh Mai Trúc Mã lớn lên với nhau từ bé nên vẫn có thể nhận ra đó là Nguyệt Sương
Kỳ Phong bước lên phía trước kéo lại Nguyệt Sương đang định chạy trốn
Nguyệt Sương cứng đờ cả người,quay đầu lại trước mặt cô là khuôn mặt lạnh băng của Kì Phong, bỗng nhiên cô nhíu nhíu mày giật tay Kì Phong ra từ khi sống lại cô đã rất chán ghét đàn ông, cũng có thể là vì kiếp trước cô hẹn hò với rất nhiều người mà toàn bị đá nên sinh ra phản cảm với đàn ông.

Nguyệt Sương khó chịu nghĩ
Tên này không phải yêu nữ chính sao,sao cứ lôi lôi kéo kéo mình như vậy?
Kì Phong bất mãn ra tiếng

Cô đơ người ở đó làm gì?,tôi hỏi lại lần nữa tại sao cô lại ở đây?
Lúc này Nguyệt Sương mới hoàn hồn cô nhìn vị nam chính lạnh băng trước mặt bất mãn
Tôi ở đây liên quan gì đến anh tôi muốn đi chơi chẳng lẽ cũng không được à,cái giọng điệu này của anh là thế nào?
Kì Phong nhìn Nguyệt Sương trước mặt cười mỉa mai
Liên quan gì đến tôi à? Chẳng lẽ cô còn không phải bám theo tôi đến đây ư?
Nguyệt Sương mỉm cười nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt
Chẳng lẽ tôi còn gắn định vị trên người anh được chắc, mà có thể biết anh ở đâu?
Kì Phong nhíu mày
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng
Nguyệt Sương nhìn vị nam chính trước mặt,khuôn mặt không giữ được tươi cười bỗng chốc lạnh xuống
Cô mẹ nó không muốn nói chuyện với tên nam chính này nữa
Nguyệt Sương quay người đi định mặc kệ vị nam chính này nhưng tay lại bị kéo lại
thái dương Nguyệt Sương giật giật dùng sức giật tay ra

Tay Nguyệt Sương giật ra được nhưng không biết có phải dùng lực mạnh quá không hay vì cơ thể cô mới bệnh dậy nên có chút ốm yếu
Nguyệt Sương ngay lập tức ngã về phía sau
Kì Phong thấy Nguyệt Sương ngã về phía mình thì lập tức nhíu mày né sang một bên
Lúc Nguyệt Sương tưởng chừng mình sẽ chật vật ngã xuống đất thì lại rơi vào một lồ ng ngực ấm áp,xung quanh người bao quanh bởi mùi bạc hà nhàn nhạt
Nguyệt Sương sửng sốt mở to mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt
mặt Nguyệt Sương bỗng đỏ lên như tôm luộc chớp chớp mắt nhìn mĩ nhân trước mặt
Vị mĩ nhân này có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt đen láy như vực sâu có thể hút hồn người ta
Trên mắt đeo một gọng kính làm khuôn mặt thêm phần sắc xảo
Chiếc mũi thẳng tắp cùng với đôi môi mím chặt,mái tóc dài được buộc gọn sau tai
Lúc Nguyệt Sương vẫn còn đang si mê ngắm nhìn vị mĩ nhân trước mặt thì bị một giọng nói cắt ngang
Kì Phong nhìn Nguyệt Sương đang nằm trong lồ ng ngực Tần Mặc, vẻ mặt khó chịu muốn dùng tay kéo Nguyệt Sương ra
Nguyệt Sương thấy mình sắp bị kéo ra khỏi lồ ng ngực ấm áp của mĩ nhân thì lập tức ôm chặt lấy Mĩ nhân vẻ mặt yếu ớt
Tôi mệt quá a không đứng nổi vừa nói Nguyệt Sương vừa giả vờ yếu ớt nằm dựa vào ngực mĩ nhân
Lúc này Kì Phong tức giận quát lớn
Nguyệt Sương cô muốn giở trò gì,mau tránh xa Tần Mặc ra!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.