Nam Chính Hỗn Đản, Chớ Lại Gần!

Chương 7




Cao Dương từ hôm gặp cô ở trung tâm mua sắm luôn tự hỏi bản thân mình, có phải hay không anh thật sự thích cô rồi?

Lúc này, ba của cô - chủ tịch Mặc đến tìm anh, mục đích là muốn anh là bác sĩ riêng cho cô trong thời gian họ đi vắng. Đương nhiên anh sẽ không từ chối bởi vì anh cần xác định rõ cảm giác của mình đối với cô.

Vì đã biết trước gia thế của nhà họ Mặc nên anh không mấy ngạc nhiên trước ngôi nhà của họ. Được em gái cô -Đông Phương dẫn vào đến phòng của cô. Phải gõ cửa hồi lâu mới thấy cô gia mở cửa, thế nhưng, chết tiệt, sao cô dám mắc như vậy ra mở cửa.

Cao Dương nhìn người con gái trước mặt, tinh thần còn chưa tỉnh táo, mái tóc xõa tung vương trên đôi vai trắng ngần, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài còn chưa tới đầu gối. Cặp chân dài trắng muốt hiện lên rõ ràng ngay trước mắt anh, hơn nữa anh nhìn ra cô không hề mặc nội y bên trong…

“Chị à, sao chị lại mặc như vậy để tiếp khách chứ, như vậy thật không lịch sự một chút nào.” Đông Phương hả hê nhìn Mặc Linh bị mất mặt.

Cô ta để ý thấy sắc mặt anh ngay càng đen lại khiến cô ta càng thêm đắc ý. Từ lúc nhìn thấy anh, cô ta đã có ý nghĩ giành được anh về làm vật sở hữu của mình, thế nhưng thái độ của anh rất lạnh nhạt yêu cầu cô ta dẫn anh đến phòng của Mặc Linh, lúc đó cô ta chỉ hận không thể giết chết cô. Chính ả đã giành ba của cô ta, giờ đây lại giành mất cả sự quan tâm của anh, thật không thể tha thứ được. Chắc chắn bây giờ anh rất chán ghétMặc Linh đi. Đông Phương nghĩ vậy trong lòng càng vui sướng.

“Anh…anh …Sao anh lại ở đây?” Sau một lúc Mặc Linh mới tỉnh lại trong cơn ngái ngủ. Có người làm phiền trong khi đang ngủ thật khó chịu a~.

“Chị, có phải nên thay đồ không? Đây là bác sĩ riêng mà ba mẹ mời tới, chị…” Chưa đợi Cao Dương trả lời, Đông Phương đã chen vào nói trước.

“ Tôi cũng không có hỏi cô” Mặc Linh nhíu mày nhìn cô em thứ hai của mình, lạnh giọng cắt ngang lời cô ta.

“ Em chỉ muốn nhắc chị thôi mà” Đông Phương vừa nói, nước mắt lại rơi, bộ dạng điềm đạm, yếu đuối rơi vào mắt Cao Dương.

Anh nhướn mày nghĩ “ Có vẻ cô sống ở đây cũng không dễ dàng gì…có một cô em như vậy thực khiến người ta phải đau đầu.” Đương nhiên anh chỉ cần nhìn lướt qua liền hiểu, kĩ thuật diễn kịch kém như vậy chậc, chậc.

“ Tôi cũng…” chưa có làm gì cô, khóc cái gì chứ. Mặc Linh chưa kịp nói hết câu liền bị Cao Dương kéo vào phòng.

“ Rầm” Đông Phương nhìn cánh cửatrước mặt tức đến nghiến răng, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo không tả được. Mặc Linh, mày sẽ phải trả giá cho ngày hôm nay!

Lúc này ở trong phòng, Mặc Linh không biết mình đã gây thù chuốc oán với nữ chính trong nguyên tác mà bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ rằng: cô đang ở chung phòng với nam chính, như vậy rất nguy hiểm, rất có thể bị chiếm tiện nghi như lần trước… và cô nhận ra bản thân mình đang mặc váy ngủ, ở trong cái gì cũng không mặc, a…a…aaa xấu hổ chết cô rồi, vừa nãy Đông Phương nói gì cô cũng không nghe thấy vì cô còn chưa tỉnh ngủ. Mặc Linh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thế nhưng cô bị một lực đạo mạnh mẽ kéo ngược trở về vừa định thần lại cô đã được ôm trọn trong lồng ngực rộng lớn của anh.

“Bây giờ mới biết ngượng, sao vừa rồi em còn mặc như vậy ra mở cửa cho tôi, hửm?” Cao Dương ôm cô trong lòng, cảm nhận thân hình mềm mại của cô, ánh mắt sâu không thấy đáy cúi xuống hỏi đồng thời nhẹ nhàng thổi hơi ở hõm cổ của cô.

“ A…Tôi cũng không phải cố tình…anh dựa gần như vậy làm gì chứ!” Mặc Linh né ra khỏi hơi thở nóng bỏng của anh rồi trả lời. Anh ta làm vậy cô rất ngứa a~.

“Vậy sao? Nếu hôm nay không phải tôi đến mà là người khác có phải em cũng mặc như vậy chạy ra mở cửa không hả?” Cao Dương vừa nghĩ đến cô bị người khác thấy trong hoàn cảnh này trong lòng như bị lửa thiêu đốt, cánh tay đang ôm cô không tự chủ được xiết chặt.

“Anh có phải quản quá nhiều rồi không hả?” Mặc Linh nhăn mặt vì bị anh xiết đau. Cô nổi giận, lần trước cô còn chưa hỏi tội anh đâu, bây giờ còn dám ôm cô…

Mặc Linh giãy giụa muốn thoát ra, anh cũng chiều theo ý cô buông cô ra.

“Ba mẹ em muốn tôi làm bác sĩ riêng của em, tôi đương nhiên có thể quản.” Cao Dương nghiêm túc nhìn cô nói.

“Tôi mới mặc kệ anh là ai, tóm lại, chuyện của tôi anh quản ít thôi. À, còn nữa, tốt nhất là anh đừng đến gần tôi trong phạm vi 2 mét.” Mặc Linh nói xong liền xoay người đi đến phòng vệ sinh.

Đột nhiên trời đất chao đảo, cô bị Cao Dương bế ngang lên, đi đến bên giường.

“Bịch” Mặc Linh bị thả xuống giường không thương tiếc, cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn lên. Còn chưa kịp ngồi dậy, Mặc Linh đã bị thân hình cao lớn kia đè nặng xuống khiến cho cô không thể di chuyển.

Cao Dương bị lời nói lúc nãy của cô chọc giận, đôi mắt đen thẫm chứa đầy sự tức giận nhìn cô gái đang nằm dưới thân anh. Nếu cô gấp gáp như vậy muốn chia danh giới rõ ràng với anh, anh cũng không ngại kéo cô lại gần với anh thêm nữa.

“Anh đứng dậy….nhanh lên…anh có nghe thấy gì không? Tôi nói anh đứng…ưm”

Anh ta thế nhưng lại hôn cô. Mặc Linh ra sức chống cự nhưng không hề hấn gì so với sức lực của anh. Phản kháng của cô càng ngày càng yếu dần, một cỗ tê dại lan ra toàn thân. Môi lưỡi hai người quấn quýt không dời, chất lỏng mờ ám chảy ra từ môi xuống đến cổ. Mặc Linh cảm thấy cô hỏng hoàn toàn rồi, bị cưỡng hôn không những không cảm thấy chán ghét ngược lại lại có chút hưởng thụ.

Cao Dương chìn đắm trong sự ngọt ngào của cô, vật bên dưới cũng nhanh bành trướng. Rời khỏi đôi môi mê người kia, anh một đương hôn đến cổ cô, lưu lại ấn ký của riêng anh sau đó lại tiếp tục hướng xuống đôi tuyết phong đầy đặn mềm mại kia. Cách một lớp vải, môi anh ngậm lấy nụ hoa hồng tươi, đầu lưỡi khẽ khuấy đảo.

“A…um…”Mặc Linh không thể tư duy lúc này. Cơ thể cô bị cảm giác tê dại bao trùm, cả người vô lực chỉ có thể để mặc cho anh càn quấy. Cô cảm nhận được bàn tay nóng rực như bàn ủi của anh đang chu du trên cơ thể cô. Một tay xoa nắn một bên nhũ phong, một tay hướng xuốngkhu rừng bí ẩn khẽ xoa.

“A… không được… dừng lại…” Bởi vì đó là chỗ chưa có ai chạm đến nên khi anh chạm vào, Mặc Linh theo bản năng khép chặt chân lại, lý trí cũng quay lại đôi chút. Cô hoảng sợ, rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Cứ như vậy nằm dưới thân anh rên rỉ…

“Ngoan, anh sẽ không thương tổn em. Để anh giúp em cảm nhận.” Cao Dương nhìn cô đầy cưng chiều. Anh sẽ không ép buộc cô, nhất là khi anh còn chưa rõ tình cảm của cô đối với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.