Mỹ Nam Thì Sao Chứ? Nữ Phụ Ta Xin Kiếu!!

Chương 14: Thăm bệnh (1) - Bạn bè là trên hết




Ngày hôm đó Doãn Hạo đưa Hạ Vũ về tận nhà, lên tận phòng. Phải tận mắt nhìn thấy cô cuộn chăn say ngủ anh mới yên tâm đi về.

Về phần Hạ gia, nghe Doãn Hạo mặt không đổi sắc kể về chuyện ở trường, còn thành khẩn cúi đầu xin lỗi vì đã không bảo vệ được cô thì mặt cắt không còn giọt máu.

Phương thị nhìn con gái mà không khỏi đau lòng. Ở nhà lúc nào con bé cũng đem ra bộ mặt tươi cười, làm cho mọi người cảm thấy cô gái này hoàn toàn không chút vướng bận chuyện đời. Vậy mà ở ngoài kia, nó tự mình đối mặt với tất cả. Đến mức giờ không còn đủ sức mà ngồi dậy nữa.

Hạ Tuấn khẽ nắm lấy bờ vai đang run lên của vợ mình. Ông cũng đau lòng lắm chứ. Nhìn con gái bị đau ông chỉ thầm mong có thể nhận hết nỗi đau ấy thay cô.

«Khiếp quá đi, làm như người ta chết đến nơi không bằng!» - Vũ Vũ: Ngươi còn nói?! Chẳng phải là do thân thể này quá yếu ớt hay sao?!

Hạ Vũ khẽ trở mình. Đau chết đi à. Không biết tên kia dùng cái gì chọi vào đầu cô mà ngủ dậy nó vẫn còn đau nè. Lần này cô mà bị sụt mất tí IQ nào cô quyết không để hắn sống đâu!

- Chào...

Hạ Vũ chưa nói được nửa câu thì Hạ Phong đã lao vào ôm chầm lấy, hình tượng soái ca mặt lạnh bay biến hết:

- Oa... oa... Vũ nhi của ca... Ngươi cực khổ quá rồi!! Ca thương ngươi lắm!

- Phong nhi! Để cho con bé còn thở nữa! - Hạ Tuấn phải lao vào cản con khỉ đang bám dính trên người con gái yêu của ông.

«Khụ... Nói là khỉ thì hơi quá...»

Hạ Vũ nhìn mọi người ai ai cũng lo lắng cho mình, lòng dâng lên một cỗ xúc động.

Kiếp trước, vì cô quá thông minh, cha mẹ lẫn em trai bị người ta uy hiếp, đe dọa không ít lần. Nhiều đến mức chính họ cũng tỏ ra chán ghét cô. Họ xa lánh cô, nói cô mang đến phiền toái cho họ... Nghe những người thân nhất nói như vậy, thử hỏi có ai mà không đau lòng. Nay cô có một người ba yêu công việc, yêu gia đình, một người mẹ tuy yếu đuối nhưng lại rất quan tâm cô, lại có một người anh trai cuồng em gái... Nghe có vẻ là một mớ lộn xộn... Không sai. Nhưng cô yêu mớ lộn xộn này. Bây giờ, bọn họ là một gia đình hạnh phúc, còn cô thì chẳng mong gì hơn thế.

- Mọi người đâu cần suy nghĩ nhiều vậy. Chỉ là u một cục trên đầu thôi, đâu có đau lắm đâu. "Thực ra là đau chết đi được ấy!" Phong ca mau xem, em thực sự không sao mà.

Tối đó cô phải tốn không ít hơi mới đuổi họ về phòng ngủ được, riêng tên ca ca não ngắn của cô sống chết đòi ngủ chung.

- Phong ca! Nam nữ thụ thụ bất thân! Mau tránh ra.

- Vũ nhi! Ta là ca ca của ngươi. Thử hỏi còn phần nào trên người ngươi mà ca ca chưa nhìn qua không? Ngủ chung có sao?

- A... a... Ca ca biến thái! - Hạ Vũ máu nóng dồn lên não, lớn tiếng quát tên kia.

Một tên ca ca biến thái nào đó hoàn toàn không để tâm khuôn mặt đã đen xì của em gái, với tay ôm cô vào lòng, tắt đèn đi ngủ ngon lành.

- Huhu... ca ca bắt nạt ta!

- Ừ! Ca ca bắt ngươi đi ngủ đấy. Ngủ đi!

Chuỗi ngày nghỉ dưỡng của Vũ Vũ

~~

Hạ Vũ hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi lại ăn. Thật sự sắp bị người Hạ gia nuôi cho thành con heo rồi mà.

Huhu... cô thực sự sắp tự kỉ rồi!! Làm sao mà cô có thể chỉ lăn lộn quanh quẩn bên trong bốn bức tường bao quanh tòa biệt thự này cơ chứ. Thế giới của cô là ở kia! Ngoài kia kìa!!

"Cạch!" Tiếng mở cửa đã lôi con sóc nhỏ nào đó về với thực tại đáng buồn của mình.

- Oa... oa... Vũ Vũ! Tớ đến thăm cậu rồi đây!! - Thiên Kì vọt chạy tới bên Hạ Vũ, gào khóc thương tâm.

- A! Cuối cùng cũng chịu lết xác đến gặp tôi! Tôi còn tưởng bạn tôi chết hết rồi chứ!

- Phủi phui cái miệng toàn mắm muối nhà cậu!

- Cậu có cần xem miệng ai lắm mắm muối hơn ai không?!

- Tất nhiên tớ biết cậu nhiều hơn rồi!

..............

Doãn Hạo, Âu Dương Nam cùng Trần Tuấn Kiệt nhìn cảnh trước mặt, vội ý thức được chưa gì đã bị coi như không khí cho nên lên tiếng thông báo sự tồn tại của mình:

- Khụ... Vũ Vũ, nghỉ ngơi tốt chứ?

- Xem này Vũ Vũ, tôi mang đồ ăn đến cho em.

Nhìn hai tên con trai ân cần hỏi han Hạ Vũ, mất hết hình tượng thường ngày, Doãn Hạo chỉ lắc đầu chán nản, hướng về phía cô gật đầu tỏ ý chào.

Hạ Vũ nheo mắt nhìn giống đực đứng ở cửa, lòng tự hỏi bọn họ đến đây làm quái gì. Như nhìn thấu được băn khoăn của cô, đám con trai không hẹn mà cùng lên tiếng:

- Bị Âu Thiên Kì lôi đi!

- Gì? Hả? - Cô gái vừa được nêu tên ngơ ngác hỏi. - Nam ca, không phải anh sống chết đòi đi hay sao? Cả anh nữa Tuấn Kiệt. Vũ Vũ, hai người đó còn uy hiếp tớ nếu không cho đi sẽ không sống nổi cơ!

- Kì Kì!

- Khụ... khụ... Thiên Kì, gan hảo lớn!

- Khục... - Doãn Hạo nghe mà nín cười đến suýt chút nữa nội thương.

Hạ Vũ cũng phải bật cười. Xem ra bọn họ quan tâm cô thực lòng nha. Cô cười yếu ớt, đưa tay vẫy ba người bọn họ lại gần.

- Mọi người ngồi đi, tôi đi bảo Vu quản gia chuẩn bị điểm tâm.

- A... Không cần! Mau ngồi xuống nghỉ ngơi! - Cả đám cùng hô lên, đẩy Hạ Vũ trở lại giường.

Hạ Vũ cũng lực bất tòng tâm nhìn bọn họ tự biên tự diễn. Thiên Kì nói oang oang:

- Vũ Vũ, hôm nay việc của chúng ta là ngồi im đợi bọn họ phục vụ!

- Gì?

- Kì Kì! Ác độc vừa thôi. Mau xuống phụ bọn anh. - Dương Nam uất ức gào lên.

Doãn Hạo cùng Tuấn Kiệt cũng phụ anh xách Thiên Kì xuống nhà. Phải, xách theo nghĩa đen đấy.

Hạ Vũ ngồi trên phòng, nghe những tiếng chửi bới, tiếng xoong nồi va vào nhau, tiếng la hét của Thiên Kì và nghe cả tiếng Vu quản gia í ới xin bọn họ nhẹ tay... mà không khỏi rùng mình. Đám này định phá nhà cô chắc?!

Một lúc sau bọn họ cũng mang được thành quả lên cho cô. Đây gọi là gì nhỉ? Bánh bao chăng?

- Vũ Vũ, cậu ăn thử bánh ngọt bọn mình làm đi!

Khụ... là bánh ngọt sao?

- Kì Kì, có chắc là ăn được không vậy?

Doãn Hạo thấy cô chần chừ, bình thản lên tiếng nói:

- Xin lỗi, ba thằng con trai bọn tôi dở tệ,định trông chờ Âu tiểu thư trổ tài, ai ngờ...

- Doãn cẩu! Mi không nói không ai bảo mi câm đâu! - Thiên Kì đau khổ gào lên.

Âu Dương Nam không nhanh không chậm,đổ thêm dầu vào lửa:

- Kì Kì, thực ra nếu em nghe lời anh cho bột mì chứ không phải bột sắn vào bánh thì nó sẽ không thành thảm họa.

Tuấn Kiệt cũng vui vẻ bồi thêm một câu:

- Ừ,nếu cô thông minh chút sẽ tắt lò nướng thay vì dội nước vào đó.

- Kì Kì! Cậu phá nhà tớ hả?!

Thiên Kì bị mấy con hồ ly công kích tập thể cứng họng không nói được gì. Cô trưng ra bộ mặt rưng rưng sắp khóc:

- Mấy người thật quá đáng! Rõ ràng tôi đã cố hết sức rồi mà!!

Hạ Vũ lắc đầu chán nản. Rốt cục hôm nay cô là bệnh nhân mà phải đi dỗ người khác thế này.

- Kì Kì, thôi mà, không sao cả. Dù sao cũng cảm ơn mọi người.

Mấy tên kia còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Thiên Kì cướp lời:

- Không sao! Chúng ta là bạn bè mà, phải không mọi người?

- À... ừ. "Thiên Kì chết bầm! Cướp hết lời bọn ta!"

Đám con trai không hẹn mà cùng chung suy nghĩ. Thiên Kì lại nói tiếp:

- Với tớ, bạn bè là trên hết! Cho nên cậu nên thấy hãnh diện vì được bổn tiểu thư đây coi là bạn đi!

Phòng của Hạ Vũ hôm đó tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.

Thế mới nói, tình bạn là liều thuốc xoa dịu cơn đau hiệu quả nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.