Một Phút Sai Lầm

Chương 11: Chương 11:




Cả lớp kinh ngạc! Vậy mà lại có người dám chống đối trực diện với cô Từ biến th ái đó!
 
Cô Từ nhìn anh một cách khó tin, từ ánh mắt của cô ấy, Bùi Dục biết cô ấy tuyệt đối không ngờ được rằng sẽ có học sinh dám lớn tiếng trước mặt mình, đã vậy còn là một học sinh ưu tú nhìn rất ngoan ngoãn thế này nữa.
 
“Thưa cô, xin cô xin lỗi em vì những lời sỉ nhục em vừa rồi ạ!” Bùi Dục nhìn thẳng vào mắt cô ấy, lặp lại từng câu từng chữ.
 
Anh cầm vở bài tập của mình lên, giơ cao, “Mỗi câu trong vở em đều làm một cách nghiêm túc, em có thể bảo đảm, đáp án của em là đáp án chính xác. Nếu là trong kỳ thi chuyển cấp, những đáp án đó sẽ được điểm tuyệt đối! Đương nhiên cô có thể xem thường chế độ lên lớp này, thế nhưng cô không có quyền phủ nhận nỗ lực của bất cứ học sinh nào! Việc chê cười học sinh của mình chỉ biết học vẹt hoàn toàn không thể chứng tỏ kiến thức của cô sâu rộng, chỉ khiến người khác cảm thấy lòng dạ cô hẹp hòi, cay nghiệt với  người khác mà thôi.”
 
“Điểm tuyệt đối, em giỏi nhỉ.” Cô Từ cười lạnh, “Vậy một giáo viên lòng dạ hẹp hòi như tôi đây mời em ra khỏi lớp ngay lập tức. Sau này vào tiết của tôi em cũng không cần đến nữa, tôi không dạy được em!”
 
Bùi Dục cũng cười lạnh: “Vâng ạ, có điều trước khi ra khỏi lớp, em muốn nhắc nhở cô, tiết học hôm nay, sau khi chuông vào lớp vang lên mười lăm phút cô mới xuất hiện ở lớp. Trước lúc này đây, cô hoàn toàn không xin phép vắng, cũng không bảo lớp trưởng thông báo tự học, hành vi này của cô đã dẫn đến sự cố trong việc dạy học. Camera giám sát trong lớp hình như cũng có thể làm chứng! Còn nữa, ai nói với cô thành tích của nữ sinh cấp ba sẽ giảm xuống? IQ, nỗ lực và giới tính thì có liên quan gì đến nhau? Nhà Thanh đã kết thúc hơn một trăm năm rồi, phiền cô sau này đừng truyền bá tư tưởng mục nát đó nữa!” Anh nói xong, ngẩng cao đầu ưỡng ngực bước ra khỏi lớp dưới mắt tròn mắt dẹt của bạn học.
  
Các bạn học có phản ứng thế nào, tiếp theo cô Từ sẽ làm những gì, Bùi Dục đều không biết. Bởi vì anh vừa bước ra khỏi lớp là ngay lập tức đã chạy thẳng vào phòng giáo vụ.
 
Đùa à, kẻ ngốc mới ngoan ngoãn đứng phạt ngoài cửa lớp!
 

“Âu Dương Tĩnh, sao em lại ở đây giờ này?” Vừa đến cửa phòng giáo vụ thì đúng lúc gặp được chủ nhiệm lớp của Âu Dương Tĩnh, cô Huỷ Diệt trong truyền thuyết.”
 
Bùi Dục đã quyết tâm làm lớn chuyện, sao lại sợ Huỷ Diệt chứ? Anh đứng đắn kể lại chuyện cô Từ đến lớp trễ mười lăm phút, nhấn mạnh trọng điểm ở việc cô ấy xem thường công việc của mình, mà những hành vi này không chỉ xảy ra một lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng học tập của các bạn học trong lớp. 
 
Huỷ Diệt có chút kinh ngạc, Âu Dương Tĩnh trong ấn tượng của cô ấy là một học sinh có tính cách trầm ổn, trước giờ không kiếm chuyện với ai. Cô ấy đẩy đẩy mắt kính, mặt không cảm xúc hỏi: “Nếu camera không mở thì thế nào? Em làm sao chứng minh được em không vu khống?” 
 
Bùi Dục tràn đầy tự tin: “Buổi chiều camera luôn luôn mở, trước lúc em ra ngoài đã xác minh qua rồi. Vả lại việc cô Từ đến trễ, các bạn trong lớp đều có thể làm chứng.”
 
Anh vốn dĩ còn lo lắng Hủy Diệt sẽ rất lỗ m ãng, thế nhưng cô ấy cuối cùng cũng gật đầu, đứa trẻ có đầu óc đúng là làm người ta đỡ lo. “Được, em vào trong kia cùng tôi.” Cô ấy nói, trước khi bước vào cửa còn bổ sung thêm, “Sau này, những chuyện như vậy nhất định phải nói trước với tôi. Một học sinh như em đến đó, bọn họ sẽ không cho xem camera đâu.”
 
Bùi Dục vội vàng đáp lời, anh không ngờ Huỷ Diệt lại bênh vực mình như vậy!
 
Vào phòng giáo vụ, Huỷ Diệt không cho Bùi Dục mở lời mà tự mình tìm giáo viên quản lý camera để trần thuật lại chuyện này một lần nữa. “Thầy Vương, phiền thầy giúp tôi xem lại đoạn camera giám sát của lớp tôi lúc nãy. Đoạn video tuần trước còn không? Nếu còn thì cũng giúp tôi xem lại tiết 1 buổi chiều thứ ba và tiết 3 buổi sáng thứ sáu tuần trước luôn.” Cô ấy không nghĩ ngợi gì mà liệt kê ra những tiết của cô Từ.
 
Giáo viên quản lý camera là một thầy giáo cỡ chừng bốn mươi luôn cười híp mắt, dáng vẻ cực kỳ dễ thương lượng. Thầy ấy vừa tìm lại đoạn video vừa nói: “Cô Ngôn, cũng chỉ có học sinh của cô mới dám đến méc tội giáo viên thôi.”

 
Huỷ Diệt: “Việc cô Từ đến trễ đã là không làm tròn bổn phận của cô ấy, giáo viên sai sót, đương nhiên học sinh có thể nêu ý kiến.”
 
Thầy giáo kiên không muốn nói xấu đồng nghiệp trước mặt học sinh, vòng vo nói: “Được rồi, xem video trước đi.” Thầy ấy bật camera lên được một lúc, tua đến đoạn đã vào lớp được mười lăm phút thì vừa đúng lúc nhìn thấy cô Từ bước vào lớp dạy bảo Âu Dương Tĩnh. “Ể? Cô Từ phê bình em? Chuyện gì vậy?” Thầy ấy hỏi Bùi Dục. 
  
Bùi Dục vốn dĩ vẫn thản nhiên, bây giờ lại thêm một Huỷ Diệt đang ủng hộ anh rõ ràng như vậy nữa, anh lại càng sung sức hơn. Sau khi các giáo viên trong phòng giáo vụ gặng hỏi, anh lại tường thuật lại sự việc của cô Từ một lần nữa. Chuyện cô Từ phạt anh ra khỏi lớp anh cũng không che giấu, nói rõ hết nguyên nhân hậu quả, thái độ bình tĩnh giải quyết sự việc này khiến các giáo viên đánh giá cao anh hơn.
 
Có điều họ cũng không muốn thảo luận chuyện giáo viên thiếu sót trong công việc trước mặt học sinh. Thầy giáo kia ra dấu bằng mắt cho Huỷ Diệt, Hủy Diệt quay đầu vỗ vai “Âu Dương Tĩnh”: “Em sang phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại giao cho giáo viên xử lý.”
 
Bùi Dục hiểu rõ, bất kể cuối cùng cô Từ có bị phạt hay không, họ cũng sẽ không kể lại quá trình thảo luận cho học sinh biết. Thế nên anh nhẹ cúi đầu chào các thầy cô rồi xoay người rời khỏi phòng giáo vụ. 
  
Anh vừa bước ra khỏi cửa thì liền có giáo viên giơ ngón cái ra với Huỷ Diệt: “Cô Ngôn, học sinh này của cô được lắm nha. Nghe nói vẫn luôn nhất khối hả?”
 
Huỷ Diệt gật đầu, trên mặt cũng lộ ra chút tự hào: “Em ấy là học sinh giỏi nhất mà tôi dẫn dắt mấy năm gần đây. Lớp chúng tôi cũng chỉ có em ấy là có hi vọng hiếm hoi đậu được Phụ Trung.”
 

Thầy giáo nói: “Có điều, chuyện này của cô Từ không xử lý như em ấy nghĩ được đâu, cô Từ từng nhận bằng khen giáo viên ưu tú cấp thành phố, trường chắc chắn sẽ giữ cô ấy lại. Cô ấy thế này cũng là vì những chuyện lộn xộn trong gia đình mà thôi...cô cũng biết gần đây cô ấy đang ầm ĩ chuyện ly hôn, tâm trạng không tốt nên khó tránh được việc cư xử không thích đáng, chỉ có thể xin giáo viên chủ nhiệm như cô đây thông cảm một chút.”
 
Huỷ Diệt nói: “Tôi hiểu, nhà ai mà chả có chuyện chứ? Có điều tôi cho rằng trạng thái của cô ấy hiện tại không thích hợp dạy lớp cuối cấp, khối 9 bây giờ cô ấy dạy môn Lịch sử cho bốn lớp, chúng ta không thể lấy tương lai của nhứng đứa trẻ trong bốn lớp này ra cá cược được.”     
“Chúng tôi sẽ suy nghĩ.” Thầy giáo nói. “Thế nhưng nhân lực giáo viên môn phụ vốn dĩ đã không đủ, có thể đổi hay không vẫn rất khó nói. Nếu đổi rồi, Âu Dương Tĩnh lớp cô…”
 
“Việc đó thầy không cần lo lắng, việc học tập của em ấy không đến mức bị ảnh hưởng đâu.” Huỷ Diệt tràn đầy tự tin với Âu Dương Tĩnh.
 
Đương nhiên Bùi Dục sẽ không bị ảnh hưởng, tố cáo xong, anh liền oai phong ngồi vào vị trí của Huỷ Diệt đợi đến lúc tan học. Còn về việc tại sao anh dám đi tố cáo, một là vì anh vốn đã chiếm lợi thế về lý lẽ, hai là vì Anh Hoa có chế độ cho học sinh đánh giá giáo viên, anh hoàn toàn không cảm thấy việc chỉ ra giáo viên không xứng với chức vụ của mình có gì không đúng. Mà bệ đỡ quan trọng nhất chính là thành tích của Âu Dương Tĩnh. Dựa vào biểu hiện xuất sắc bình thường của cô, cho dù trường không xử lý cô Từ thì cũng tuyệt đối không động vào một sợi tóc của Âu Dương Tĩnh——một hạt giống có cơ hội vững chắc đậu vào Phụ Trung thế này, muốn động vào cô ấy? Trừ khi năm sau Ngũ Trung chuẩn bị cạo trọc đầu!
 
*
  
Hắt xì! Hắt xì!
 
Âu Dương Tĩnh ở Anh Hoa liên tiếp hắt xì hai cái.
 
Không phải Bùi Dục lại làm chuyện gì làm người khác giật mình hoảng hốt rồi chứ? Lòng Âu Dương Tĩnh sợ hãi, phong cách của Bùi Dục không giống với những gì cô tưởng tượng trước kia cho lắm, lần đầu tiên gặp mặt, hình tượng  thanh nhã ôn hoà đã biến mất không còn chút tăm hơi.
 
Nên nói là, cả phong cách của Anh Hoa đều không giống như cô nghĩ. Học sinh ở đây hoạt bát hơn những bạn học của cô, cũng dám biểu đạt bản thân mình hơn. Ngoài việc học tập ra, bọn họ còn thành lập rất nhiều câu lạc bộ——hoàn toàn không chỉ do học sinh lập ra để chơi cho vui, trước khi cô biến thành Bùi Dục rồi đến học ở Anh Hoa là đã nghe nói vài cái rồi, lúc đó còn tưởng là do các thầy cô trong trường tổ chức, thế nhưng sau khi đến đây mới phát hiện, tất cả các câu lạc bộ ở Anh Hoa đều do học sinh tự mình sáng lập và vận hành.
  

Âu Dương Tĩnh mang chiếc vỏ Bùi Dục để quan sát một ngôi trường hoàn toàn khác so với môi trường lớn lên của cô, cô cũng nhạy bén ý thức được rằng, sự khác biệt một trời một vực này lớn đến mức độ như vậy chính là do bối cảnh gia đình tạo ra.
 
Phần lớn học sinh ở Ngũ Trung đều xuất thân từ gia đình cực kỳ bình thường. Bố mẹ của họ đa số đều là viên chức nhỏ làm việc cả đời ở các doanh nghiệp nhà nước. Bọn họ không có năng lực kinh tế để con cái mình học trường tư thục, càng không cần nói đến việc mua một ngôi nhà ở nơi cung cấp đủ điều kiện học tập.
 
Mà phụ huynh của các học sinh ở Anh Hoa đa phần đều có bằng cấp cao và công việc danh giá lương cao. Không ít học sinh đã tiếp thu nền giáo dục song ngữ từ mẫu giáo, bọn họ đứng ở vị trí cao, nên nhìn xa hơn, ít nhất tình trạng kinh tế gia đình đều đủ để ủng hộ cho việc bọn họ theo đuổi ước mơ.
 
“Đầu thai cũng là một việc cần có kỹ thuật.”
   
Câu nói này như một câu nói đùa, thứ nói đến lại là hiện thực chân thực tàn khốc nhất.
 
Thế nhưng, không được “đầu thai tốt”, không được mở mang tầm mắt, không tiếp thu nền giáo dục ưu việt, có nghĩa là có thể sa ngã không cầu tiến sao?
 
Đương nhiên không phải!
 
Âu Dương Tĩnh cầm đề kiểm tra trên lớp vừa mới phát xuống, cô mang một niềm tin kiên định. Việc hạ quyết tâm để học hành xem ra rất ngốc nghếch, thế nhưng cũng là một con đường tắt để đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường như cô có thể thay đổi tương lai.
 
Cô muốn chứng minh cho người ta thấy, cho dù so sánh với học sinh Anh Hoa, cô cũng đủ xuất sắc! 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.