Một Phát Một Mạng

Chương 33




Cuối cùng, mọi việc còn lại là chờ đợi. Hãy chờ, rồi những điều lành sẽ đến với bạn. Và cả những điều xấu nữa. Reacher lẻn trở lại tầng hai. Cánh cửa cuối cùng bên trái vẫn đóng. Ông lui vào trong nhà bếp. Linsky nằm ngửa trên nền nhà trong một vũng máu. Reacher bật lại lửa dưới ấm nước. Rồi ông bước ra hành lang. Bước thật êm đến mặt trước ngôi nhà và tựa lên bức tường bên ngoài cánh cửa cuối cùng bên trái.

Và ông chờ.

Sau năm phút thì ấm nước sôi. Ban đầu tiếng còi báo trầm và nhỏ, rồi lớn dần và lên cao vút. Trong mười giây, tầng hai của ngôi nhà đầy ngập một tiếng rít nhức óc. Mười giây sau đó cánh cửa bên tay phải của Reacher mở ra. Một người nhỏ thó bước ra. Reacher để cho hắn ta bước tới trước một bước rồi ghì hắn xuống và ấn mạnh khẩu Smith 60 vào cổ họng hắn.

Và ngó chằm chằm.

The Zec. Lão là một lão già vai rộng, cổ lỗ, tật nguyền, lom khom, tàn phế. Một con ma. Khó có thể gọi là người. Thân thể lão phủ đầy những vết sẹo thâm tím và những mảnh da đã biến màu. Mặt lão đầy nếp nhăn và ủ rũ, trào dâng sự giận dữ, thù hận và man dại. Lão không mang vũ khí. Đôi tay tàn tật của lão dường như không thể cầm được vũ khí. Reacher đẩy lão xuống hành lang. Vào trong nhà bếp, bước giật lùi. Đến bếp lò. Tiếng động từ ấm nước quả không thể chịu đựng được. Reacher dùng tay trái tắt lửa đi. Rồi ông lôi The Zec trở lại phòng khách. Tiếng rít của ấm nước tắt đi, như hồi còi báo động máy bay oanh tạc tắt dần. Ngôi nhà im lìm trở lại.

Reacher nói, “Mọi chuyện chấm dứt. Mi thua rồi.”

The Zec đáp, “Chẳng bao giờ chấm dứt.” Giọng khàn khàn, thấp, trong yết hầu.

Reacher nói, “Cho mi nói lại.” Ông ấn mạnh khẩu Smith vào cổ họng The Zec. Quá thấp và quá gần, lão không thể thấy được. Ông thả lỏng cò súng lại. Từ từ, thận trọng. Cố tình. Vang lớn. Cách-cách-cách-cạch. Một thứ tiếng không nhầm lẫn được.

The Zec nói, “Ta đã tám mươi tuổi rồi.”

Reacher nói, “Mi mà một trăm tuổi ta cũng mặc kệ. Mi vẫn sẽ bị tóm cổ.”

“Thằng ngu,“ The Zec đáp trả. “Ta muốn nói là ta đã sống qua những thứ tệ hại hơn là mi. Từ trước khi mi ra đời rất nhiều.”

“Không có kẻ nào tệ hơn ta đâu.”

“Đừng huênh hoang. Mi chẳng là cái quái gì đâu.”

Reacher nói, “Mi nghĩ vậy à? Sáng hôm nay mi còn sống nhưng ngày mai thì không. Sau tám mươi năm. Như vậy ta cũng là một thứ gì đó chứ, mi không nghĩ vậy sao?”

Không lời đáp.

Reacher nói, “Chấm dứt rồi. Tin ta đi. Con đường dài và gian nan, OK, ta hiểu tất cả điều đó, nhưng đây là đoạn kết của nó. Rồi phải xảy ra vào một lúc nào đó thôi.”

Không lời đáp.

Reacher hỏi, “Mi có biết khi nào là sinh nhật của ta không?”

“Hẳn nhiên là không.”

“Trong tháng Mười. Mi biết ngày nào không?”

“Tất nhiên là không.”

“Mi sẽ biết bằng một cách không vui vẻ gì đâu. Ta đang đếm trong đầu. Khi nào đến ngày sinh nhật, ta sẽ siết cò súng.”

Ông bắt đầu đếm nhẩm trong đầu, Một, Hai. Ông quan sát đôi mắt của The Zec. Năm, Sáu, Bảy, Tám.Không có phản hồi. Mười, Mười một, Mười hai.

The Zec nói, “Mi muốn gì?”

Đến lúc thương lượng rồi đây.

Reacher nói, “Ta muốn trò chuyện.”

“Trò chuyện?”

Reacher nói, “Ngày Mười hai. Đó là khoảng thời gian mi chịu được. Rồi mi chịu thua. Mi biết vì sao không? Bởi vì mi muốn sống. Nó là bản năng sâu thẳm nhất mà mi có. Rõ ràng thế. Nếu không thì làm sao mi có thể sống lâu như vậy chứ? Chắc chắn nó là một bản năng sâu thẳm hơn là ta từng hiểu được. Một phản xạ, một thói quen, hãy lăn con xúc xắc, hãy cố sống còn, hãy đi bước tiếp, hãy chộp lấy ngay cơ hội. Nó nằm trong ADN của mi. Nó là con người mi.”

“Vậy thì sao nào?”

“Vậy thì giờ đây chúng ta có một cuộc thi đấu với nhau. Con người mi đấu với con người ta.”

“Vậy mi là kẻ nào?”

“Ta là kẻ vừa ném Chenko ra khỏi cửa sổ tầng ba. Sau khi siết Vladimir cho tới chết bằng hai bàn tay không. Bởi vì ta không thích những gì chúng làm với người vô tội. Thế nên giờ đây, mi phải mang cái khát vọng thèm sống mạnh mẽ của mi ra đấu với khát vọng mạnh mẽ của ta muốn bắn vào đầu mi rồi đái vào cái lỗ đạn đó.”

Không lời đáp.

Reacher nói, “Một phát súng. Ngay vào đầu. Xong tuồng. Chọn lựa của mi đấy. Một ngày nữa, một đợt gieo xúc xắc mới. Hoặc không. Cái đó thì cũng có thể.”

Ông thấy sự tính toán hiện ra trong mắt của The Zec. Ước lượng, đánh giá, suy xét.

Ông nói, “Ta có thể ném mi xuống cầu thang. Mi có thể bò đến để nhìn Vladimir cho biết. Ta đã cắt cổ hắn khi đã xong. Chỉ cho vui thôi. Ta là như thế đó. Vì vậy đừng nghĩ rằng ta không làm những gì ta nói. Ta sẽ làm mà suốt phần đời sau đó vẫn ngủ say như trẻ con.”

The Zec lại hỏi, “Mi muốn gì?”

“Muốn được giúp một việc.”

“Việc gì?”

“Ta cần cứu một người vô tội ra khỏi nhà tù. Vì thế ta cần mi kể lại sự thật với một viên thanh tra tên là Emerson. Sự thật, tất cả sự thật, và không điều gì khác ngoại trừ sự thật. Ta cần mi nêu rõ Chenko đã làm vụ nổ súng thảm sát, Vladimir vụ cô gái, và kẻ nào đó vụ Ted Archer. Và bất kể những gì khác mà mi đã làm. Tất cả. Bao gồm cả việc mi và Linsky sắp xếp mọi chuyện ra sao.”

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của The Zec. “Vô nghĩa. Ta sẽ nhận án tử hình.”

Reacher nói, “Phải, mi sẽ nhận án tử hình. Đó là điều chắc chắn. Nhưng ngày mai mi vẫn còn sống. Và ngày mốt, và sau ngày mốt. Ở xứ sở này tiến trình kháng án kéo dài vô tận. Có khi đến cả mười năm. Mi có thể gặp may. Có thể là một vụ xử sai, có thể có một cú vượt ngục, mi có thể được ân xá, có thể có một cuộc cách mạng, hay một vụ động đất.”

“Khả năng rất ít.”

Reacher nói, “Có lẽ vậy. Nhưng đó không phải là bản chất của mi ư? Một kẻ sẵn sàng đón nhận một cơ hội dù bé xíu, mong manh nhất để được sống thêm một phút, còn hơn là không còn tia hy vọng nào cả?”

Không lời đáp.

Reacher nói, “Mi đã trả lời cho ta một lần rồi. Khi mi bỏ cuộc trò chơi sinh nhật ở ngày Mười hai tháng Mười. Thế là khá nhanh đấy. Có ba mươi mốt ngày trong tháng Mười. Quy luật bình quân cho biết mi sẽ bình an cho tới ngày Mười lăm hay Mười sáu. Một con bạc thực sự sẽ chờ cho tới ngày Hai mươi. Nhưng mi không qua nổi ngày Mười hai. Không phải do mi hèn nhát. Không ai trách mi về điều đó. Nhưng vì mi là một kẻ sống sót. Đó là con người mi. Giờ đây ta chỉ cần một chút xác nhận cụ thể.”

Không lời đáp.

Reacher đếm, “Mười ba, Mười bốn, Mười lăm, Mười sáu.”

The Zec nói, “OK. Mi thắng. Ta sẽ kể với tay thanh tra.”

Reacher dùng khẩu Smith đẩy lão ép vào tường hành lang. Ông lấy điện thoại di động ra. “Trung sĩ?”

“Tôi đây.”

“Vào đây đi, tất cả mọi người. Tôi sẽ mở cửa. Và, Franklin? Đánh thức mấy người đó dậy như chúng ta đã bàn trước đây.”

Điện thoại im bặt. Franklin đã tắt cuộc gọi kết nối để gọi đi.

Reacher trói cổ tay và cổ chân của The Zec lại bằng dây điện lấy từ đèn ngủ và để lão nằm trên nền nhà phòng khách. Rồi ông đi xuống lầu. Liếc nhìn vào phòng giám sát. Vladimir nằm ngửa trên vũng máu. Đôi mắt hắn mở toang. Cổ họng hắn cũng vậy. Reacher có thể thấy xương. Sokolov nằm sụp trên bàn, mặt úp xuống. Máu hắn vương khắp nơi. Một ít chắc đã thấm vào hệ thống dây điện, vì cái màn hình hướng Nam đã tắt mất. Ba cái màn hình còn lại vẫn còn đó, xanh lét ma quái. Trên màn hình hướng Tây có bốn dáng người đang hiện dần trên lối xe vào. Những vầng sáng màu vàng, lõi màu đỏ. Sát vào nhau, di chuyển nhanh. Reacher tắt đèn và đóng cửa phòng. Đi xuống hành lang và mở cửa trước.

Yanni vào trước tiên. Rồi đến Cash. Rồi Rosemary. Sau cùng là Helen. Cô đi chân không, tay xách đôi giày. Cô lấm lem bùn. Cô dừng lại ở ngưỡng cửa và ôm chầm lấy Reacher. Giữ như vậy một lúc lâu rồi đi tiếp.

Yanni hỏi, “Mùi gì vậy?”

Cash nói, “Máu. Và các thứ chất dịch khác trong phủ tạng.”

“Chúng chết hết rồi à?”

Reacher đáp, “Trừ một mạng.”

Ông dẫn đường lên lầu. Chặn Rosemary lại bên ngoài phòng khách.

Ông nói, “The Zec bên trong đó. Gặp lão cô có sao không?”

Cô gật đầu.

Cô nói, “Tôi muốn gặp lão. Tôi muốn hỏi lão một câu.”

Cô bước vào phòng khách. The Zec nằm trên sàn nhà, nơi mà Reacher đã đặt lão. Rosemary đứng bên lão, im lặng, trang nghiêm, không chút hả hê. Chỉ tò mò.

Cô nói, “Tại sao hả? Tôi có ý muốn nói là, ở mức nào đó tôi hiểu điều mà ông nghĩ rằng ông phải làm. Từ góc nhìn méo mó của ông. Nhưng tại sao ông không chỉ sử dụng Chenko từ xa lộ thôi. Tại sao ông phải lôi anh tôi vào chuyện này?”

The Zec không trả lời. Lão chỉ nhìn đăm đăm vào khoảng không, nhìn một cái gì đó, nhưng chắc chắn không phải là Rosemary Barr.

Reacher nói, “Vấn đề tâm lý.”

“Của lão?”

“Không. Của chúng ta. Của quần chúng.”

“Là như thế nào?”

Reacher nói, “Phải có một câu chuyện. Không, chắc chắn có một câu chuyện, và lão phải kiểm soát câu chuyện về cái gì. Nếu lão đưa ra một kẻ bắn, thì câu chuyện sẽ nói về kẻ bắn. Không có kẻ bắn, câu chuyện sẽ nói về các nạn nhân. Và nếu câu chuyện về các nạn nhân, thì sẽ có rất nhiều câu hỏi được đặt ra.”

“Vì thế hắn đưa James vào.”

“Đó là điều mà lão làm. Có một danh sách dài.”

“Vì sao?”

“Một người chết là bi kịch, nhưng một triệu người chết là một con số thống kê.”

Yanni nói, “Joseph Stalin.”

Reacher đạp The Zec qua một bên và kéo chiếc sofa ra khỏi cửa sổ chừng bốn bộ. Nắm cổ áo của The Zec, dựng lão lên và ấn xuống một đầu ghế. Bắt lão ngồi thẳng dậy, tựa vào tay ghế.

Ông nói, “Nhân chứng chính của chúng ta đây.”

Ông bảo Cash ngồi lên bậu cửa sổ phía sau sofa. Bảo Yanni đi tìm ba chiếc ghế tựa. Đẩy mấy chiếc ghế bành dựa vào bên tường. Yanni trở lại ba lần, kéo lê từng chiếc ghế. Reacher đặt chúng thành một hàng đối mặt với chiếc sofa. Ông kết thúc với một hình vuông, sofa, ba chiếc ghế tựa, ghế bành ở hai bên.

Áo quần của ông đã gần khô. Chỉ còn hơi bị ẩm ở các khâu nối dày. Ông luồn những ngón tay qua mái tóc. Vuốt lại cho phẳng. Xem đồng hồ. Gần bốn giờ sáng. Ít kháng cự nhất. Yếu tố thuộc nhịp sinh học.

Ông nói, “Giờ thì chúng ta đợi.”

Họ đợi chưa đến ba mươi phút. Rồi nghe tiếng xe trên đường ngoài xa. Lốp xe nghiến trên mặt đường, tiếng máy xe, ống khói. Tiếng động lớn dần. Các xe chậm lại. Chúng chạy lạo xạo trên lối vào trải đá. Bốn chiếc tất cả. Reacher đi xuống lầu mở cửa. Thấy chiếc Suburban đen của Franklin. Thấy Emerson trèo ra khỏi một chiếc Crown Vic màu xám. Thấy một phụ nữ gọn gàng, tóc ngắn sậm màu ra khỏi một chiếc Ford Taurus màu xanh dương. Donna Bianca, ông nghĩ vậy. Ông thấy Alex Rodin trèo ra khỏi một chiếc BMW màu bạc. Rodin khóa xe lại bằng thiết bị điều khiển từ xa. Ông ta là người duy nhất làm thế.

Reacher đứng qua một bên để họ nhóm lại trong hành lang. Rồi ông dẫn họ lên lầu. Ông đặt Alex Rodin, Donna Bianca và Emerson ngồi ở những chiếc ghế tựa, từ trái qua phải. Ông để Franklin ngồi ở một chiếc ghế bành kế bên Yanni. Rosemary và Helen Rodin thì ở hai chiếc ghế bành phía bên kia của căn phòng. Helen đang nhìn cha cô. Ông nhìn lại cô. Cash trên bậu cửa sổ. Reacher bước tránh ra và đứng tựa vào ngưỡng cửa.

Reacher nói, “Bắt đầu kể đi.”

The Zec vẫn im lặng.

Reacher nói, “Ta có thể bảo mấy người này đi ra khỏi đây. Cũng dễ dàng như là mang họ đến đây vậy. Rồi sẽ bắt đầu đếm lại. Từ mười bảy.”

The Zec thở dài. Bắt đầu kể. Ban đầu chậm rãi, rồi sau đó nhanh hơn. Lão kể một câu chuyện dài. Quá dài và quá phức tạp đến nỗi nó trở nên lộn xộn. Lão phun ra những chi tiết của các tội ác không liên quan trước đó. Rồi lão đi vào tiến trình đấu thầu cho những hợp đồng của thành phố. Lão khai ra tên viên quan chức mà lão đã hối lộ. Không chỉ có tiền mà thôi. Còn có cả gái nữa, cung cấp theo từng nhóm nhỏ trong một biệt thự vùng Caribbe. Một số còn rất trẻ. Lão kể về nỗi phẫn nộ của Ted Archer, cuộc truy tìm trong hai năm của ông ta, việc ông ta đã tiếp cận gần đến sự thật. Lão mô tả cuộc phục kích, vào một buổi sáng thứ Hai. Jeb Oliver được điều động. Chiếc Dodge Ram màu đỏ là trả công cho hắn. Rồi The Zec ngừng lại, quyết định, rồi tiếp tục. Lão mô tả chúng quyết định nhanh chóng hạ thủ Oline Archer hai tháng sau đó, khi cô ta trở nên nguy hiểm. Lão mô tả thủ đoạn của Chenko, một kế hoạch vội vã nhưng kỹ lưỡng, chúng đã dụ James Barr ra với lời hứa về một cuộc hẹn hò với Sandy Dupree như thế nào. Lão mô tả khi Jeb Oliver không còn có ích. Lão cho họ biết nơi tìm xác hắn. Lão kể về chuyện Vladimir giết Sandy để cố gắng ngăn cuộc truy tìm của Reacher. Lão kể tất cả trong ba mươi hai phút, tay bị trói sau lưng, rồi lão dừng đột ngột và Reacher thấy được sự tính toán hiện ra trong đôi mắt lão. Lão đã nghĩ về bước kế tiếp rồi. Mặt xúc xắc tiếp theo. Một phiên tòa xử sai. Một cuộc vượt ngục. Một tiến trình kháng án mười năm.

Căn phòng trở nên yên lặng.

Donna Bianca nói, “Không thể tin được.”

Reacher nói, “Nói tiếp đi.”

The Zec chỉ nhìn ông.

Reacher nói, “Một điều mi còn chừa lại. Mi phải cho mọi người biết về tay trong của mi. Đó là điều mà mọi người ở đây chờ đợi.”

The Zec chuyển ánh mắt đi. Lão nhìn vào Emerson. Rồi vào Donna Bianca. Rồi vào Alex Rodin. Từ phải qua trái, dọc theo hàng người. Rồi lão lại nhìn sang Reacher.

Reacher nói, “Mi là kẻ sống sót. Nhưng mi không phải là một thằng ngu. Sẽ không có phiên tòa xử sai. Sẽ không có cuộc vượt ngục. Mi đã tám mươi tuổi và sẽ không sống nổi qua tiến trình kháng án dài mười năm. Mi biết hết mọi chuyện đó. Nhưng mi vẫn đồng ý khai ra. Vì sao?”

The Zec không nói gì.

“Bởi mi biết sớm hay muộn thì mi cũng sẽ nói chuyện với một tay bạn cánh hẩu của mình. Một kẻ mi nắm được. Một kẻ mi đã mua và trả tiền. Ta nói thế có đúng không?”

The Zec gật đầu, rất chậm.

Reacher nói, “Đó là một kẻ đang có mặt ngay ở đây, ngay lúc này, thật vậy.”

The Zec lại gật đầu.

Reacher nói, “Có một điều luôn làm tôi băn khoăn. Từ lúc khởi đầu. Ban đầu tôi không biết là mình đúng hay là mình đã để cái tôi chen vào công việc. Tôi cứ trăn trở về nó. Cuối cùng, tôi cho rằng mình đúng. Chuyện đó là, khi còn trong quân ngũ thì tôi là một tay điều tra viên rất chiến. Có lẽ tôi là người giỏi nhất mà họ từng có. Tôi sẽ đứng lên chống lại bất cứ ai. Và các bạn biết sao không?”

Helen Rodin hỏi, “Sao?”

“Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc dốc hết cái đồng hồ tính tiền đó ra. Chẳng đời nào. Tôi chẳng đời nào nghĩ phải làm chuyện đó. Do đó tôi vấp phải một thắc mắc. Có phải Emerson là một tay điều tra viên giỏi hơn tôi không? Hay là ông ta đã biết đồng hai mươi lăm xu ấy có ở trong đó?”

Không ai nói gì.

Reacher nói, “Emerson không giỏi hơn tôi lúc trước. Đơn giản là không thể như thế. Đó là điều tôi kết luận.” Rồi ông quay sang The Zec, “Cái đồng xu là một dấu vết thừa. Giờ đây mi thấy điều đó chưa? Nó không tự nhiên. Có phải nó là ý của Chenko không?”

The Zec gật đầu.

Reacher nói, “Lẽ ra mi phải gạt hắn đi.” Ông quay qua Emerson, “Hay lẽ ra ông nên để yên nó ở đó. Xem ra ông không cần có nó mới làm nên vụ án.”

Emerson nói, “Chuyện này thật ngu xuẩn.”

Reacher lắc đầu, “Rất nhiều chi tiết khớp vào đúng chỗ sau chuyện đó. Tôi đã xem bản chép từ băng ghi âm 911 và bản ghi các cuộc gọi giữa các xe tuần tra. Ngay từ khởi đầu ông đã quyết định nhanh quá mức. Ông có cả chục cuộc gọi kinh hoảng rời rạc nhưng chỉ trong hai mươi giây thôi là ông lên radio báo cho lính của ông rằng đây là một tên điên hành động một mình có khẩu súng trường tự động. Không có cơ sở nào cho kết luận đó. Sáu phát bắn ra, nhịp không đều, nó có thể là do sáu thằng nhóc mỗi đứa một khẩu súng lục, cùng bắn một lượt. Nhưng ông biết không phải thế.”

Emerson lại nói, “Ngu xuẩn.”

Reacher lại lắc đầu. “Bằng chứng cuối cùng là khi tôi đang thương lượng với ông chủ của ông ở đây. Tôi bảo lão phải kể sự thật với một tay thanh tra tên là Emerson. Lẽ ra tôi có thể nói cớm một cách chung chung, hay tên công tố viên Alex Rodin. Nhưng tôi không làm thế. Tôi nói cụ thể tên ông ra, và thấy một tia sáng lóe lên trong mắt lão. Lão nói loanh quanh thêm một phút nữa, cho đúng thủ tục, nhưng về cơ bản thì lão đồng ý khá nhanh bởi lão nghĩ rằng miễn là ông lo vụ này thì lão sẽ được an toàn.”

Im lặng. Rồi Cash nói, “Nhưng Oline Archer đã đến tìm Alex Rodin đây. Ông ta ỉm chuyện đó luôn. Đó là điều mà anh phát hiện được.”

Reacher lại lắc đầu. “Chúng ta phát hiện rằng Oline đến văn phòng của công tố viên. Chính tôi cũng đã đến đó, ngay khi tôi đến thị trấn. Và các bạn biết gì không? Ông Alex đây có đến mấy bà chằn lửa canh cửa cho mình. Họ biết rằng ông không thích khách không mời. Cá một trăm ăn một họ đã đuổi Oline xéo đi. Đó là chuyện của cảnh sát, họ hẳn đã nói với bà ấy như thế. Người đồng nghiệp của bà ấy nói rằng bà ấy đi gần hết buổi chiều. Tôi đoán là các bà chằn đã bắt bà ấy đi suốt qua thị trấn đến sở cảnh sát, nơi mà bà ấy gặp gỡ với ông Emerson đây.”

Căn phòng chìm trong yên lặng.

The Zec bức bối cục cựa trên sofa. “Emerson, vì Chúa, làm một điều gì đi chứ?”

Reacher nói, “Ông ta chẳng thể làm được gì đâu. Tôi không ngu. Tôi đã dự liệu trước rồi. Tôi biết là ông ta có đeo một khẩu Glock dưới nách, nhưng tôi ở ngay sau lưng ông ta với một khẩu.38 và một con dao, và Cash ngồi đối diện ông ta với một khẩu bắn tỉa được cất phía sau sofa, và dù sao thì ông ta có thể làm được gì nào? Tôi đoán ông ta có thể thịt hết chúng ta và nói rằng ở đây đã xảy ra một vụ thảm sát đẫm máu, nhưng điều đó sẽ giúp gì ông ta với NBC chứ?”

Emerson trừng trừng nhìn ông.

Cash lặp lại, “NBC?”

“Tôi thấy Yanni loay hoay với chiếc điện thoại di động của cô ấy từ lúc nãy. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang truyền tất cả câu chuyện này về phòng thu.”

Yanni lấy chiếc Nokia của mình ra.

Cô nói, “Kênh mở. Ghi âm kỹ thuật số trên ba đĩa cứng khác nhau, cộng thêm hai cuốn băng từ dự phòng. Tất cả chúng đều chạy từ rất lâu trước khi chúng ta lên chiếc Humvee.”

Cash nhìn cô chăm chăm. “Đó là lý do cô hỏi tôi câu hỏi ngớ ngẩn về chiếc ống ngắm ban đêm. Đó là lý do cô lẩm bẩm một mình như là một bình luận viên thể thao.”

Reacher nói, “Cô ấy là nhà báo. Cô ấy sẽ giành giải Emmy.”

Không ai nói gì. Tất cả mọi người chợt cảnh giác từng lời lẽ.

“Thanh tra Bianca,“ Reacher nói lớn. “Bà vừa được đề bạt làm trưởng đội Phòng chống tội phạm nghiêm trọng. Bà thấy thế nào?”

Yanni nhăn mặt. Reacher bước tới trước và chồm qua lưng ghế của Emerson rồi luồn tay vào dưới áo choàng của ông ta. Lấy ra khẩu Glock chín ly. Giao nó cho Bianca.

Ông nói, “Bà phải bắt giữ người rồi đây.”

Rồi The Zec mỉm cười, và Chenko bước vào phòng.

Chenko lấm lem bùn khắp người và cánh tay phải bị gãy, hay vai, hay xương đòn, hay có lẽ cả ba thứ. Cổ tay của hắn bị nhét chặt vào trong áo như một cái băng đeo tay. Nhưng cánh tay trái thì không hề hấn gì. Không sao cả. Reacher quay lại đối mặt với hắn và thấy khẩu cưa nòng cầm chắc trong tay hắn. Ông nghĩ, một cách không hợp lúc: Nó lấy đâu ra khẩu súng vậy? Trong xe ư? Mấy chiếc xe đậu ở hướng Đông sao?

Chenko liếc nhìn Bianca.

Hắn nói, “Thưa quý bà, bỏ súng xuống.”

Bianca đặt khẩu Glock của Emerson xuống sàn nhà. Nó chạm xuống thảm không gây một tiếng động.

Chenko nói, “Cám ơn.”

Không ai lên tiếng.

Chenko nói, “Tao nghĩ là tao vắng mặt trong một lúc. Nhưng tao phải cho bọn mày biết rằng giờ tao cảm thấy khỏe nhiều rồi.”

The Zec lên tiếng từ bên kia căn phòng, “Chúng ta sống sót. Chúng ta luôn như vậy.”

Reacher không ngó lại lão già. Ông chỉ nhìn vào khẩu súng của Chenko. Nó vốn là một khẩu Benelli Nova Pump. Báng bị cưa mất ngay sát báng súng ngắn lắp thêm. Nòng súng bị cưa ngay trước bộ phận trượt. Đường kính 12 gauge. Ổ đạn bốn viên. Một thứ vũ khí tuyệt đẹp, đã bị tùng xẻo.

The Zec gọi, “Emerson, tới đây cởi trói cho ta.”

Reacher nghe tiếng Emerson đứng dậy. Ông không ngó lại hắn. Mà chỉ bước ngang lên một bước nhỏ, gần bên Chenko. Ông cao hơn hắn một cái đầu và to gấp hai.

Emerson nói, “Tôi cần một con dao.”

Chenko nói, “Thằng lính có dao. Tao biết chắc như vậy, nhìn mấy thằng bạn tao dưới kia là biết.”

Reacher nhích đến một chút gần với hắn hơn. Một người to con và một người nhỏ con đối mặt với nhau, cách nhau khoảng ba bước, khẩu Benelli chiếm gần hết khoảng cách đó. Hông của Reacher ngang tầm với ngực của Chenko.

Emerson nói, “Đưa dao đây.”

Reacher nói, “Đến đây mà lấy.”

“Đẩy nó ngang qua sàn nhà cho tao.”

“Không.”

Chenko nói, “Tao sẽ bắn. 12 gauge, ngay bụng.”

Reacher nghĩ: Sau đó thì sao? Một khẩu súng săn kiểu bơm không hữu dụng mấy với một kẻ còn một tay.

Ông nói, “Vậy thì bắn đi.”

Ông cảm thấy những ánh mắt chiếu vào mình. Ông biết mọi người đang nhìn mình. Nhìn chằm chằm vào mình. Sự im lặng lùng bùng trong tai ông. Đột nhiên ông nhận thấy mọi thứ mùi trong căn phòng. Bụi bặm từ tấm thảm, mùi đồ đạc cũ kỹ, mùi sợ hãi, sự căng thẳng, không khí ban đêm ẩm ướt thốc vào qua cánh cửa để mở dưới lầu và cửa sổ bị vỡ trên lầu, mang theo mùi đất ngầy ngậy, mùi phân bón và sự sống mới đang ra lộc.

Ông nói, “Cứ việc. Bắn tao đi.”

Chenko không nhúc nhích. Đứng im ở đó. Reacher đứng ngay trước mặt hắn. Ông biết chính xác cách bố trí của căn phòng. Chính ông đã sắp xếp nó. Ông hình dung nó trong đầu. Chenko ở ngưỡng cửa đối diện cửa sổ. Mọi người khác đang quay mặt về phía ngược lại. Bản thân Reacher đứng ngay trước mặt Chenko, mặt đối mặt, gần đến độ có thể chạm vào nhau. Cash thẳng phía sau lưng ông, mãi về sau, sau chiếc sofa, trên bậu cửa sổ, nhìn về phía trước. Tiếp đó là The Zec trên sofa, nhìn về cùng một hướng. Còn Emerson ở giữa phòng, gần The Zec, đang đứng lên, lưỡng lự, nhìn ông. Rồi Yanni, Franklin, Helen, và Rosemary Barr ngồi trên những chiếc ghế bành dựa vào các bức tường bên hông, quay đầu lại. Còn Donna Bianca và Alex Rodin ngồi trên ghế tựa, ngoái cả nửa thân trên lại, mắt mở lớn.

Reacher biết mỗi người đang ở đâu, và ông biết họ đang nhìn gì.

Ông nói, “Bắn đi. Nhắm vào thắt lưng của tao. Như vậy sẽ chắc ăn. Chơi đi.”

Chenko không nhúc nhích, chỉ nhìn lên ông chằm chằm. Reacher ở quá gần và quá to lớn, Chenko không thể nhìn thấy gì khác. Chỉ có hai người họ thôi, như thể chỉ có họ trong căn phòng.

Reacher nói, “Tao sẽ giúp mày. Tao sẽ đếm đến ba. Rồi mày siết cò.”

Chenko chỉ đứng yên.

Reacher nói, “Mày hiểu không?”

Không lời đáp.

Reacher đếm, “Một.”

Không phản ứng.

“Hai.”

Rồi ông bước ra khỏi lối đi. Cứ thế tránh một bước nhanh và dài qua bên phải. Cash bắn từ phía sau sofa vào vị trí vừa là thắt lưng của Reacher một phần giây trước và ngực của Chenko bị phá toang.

Rồi Cash đặt khẩu súng xuống sàn nhà êm ru cũng như khi ông lấy nó lên.

Hai chiếc xe tuần tra ca đêm đến mang The Zec và Emerson đi. Rồi bốn chiếc xe cứu thương đến chở những kẻ thương vong. Bianca hỏi Reacher thật sự thì điều gì đã xảy ra với ba tên đầu tiên. Reacher trả lời bà rằng ông không biết gì hết. Hoàn toàn không. Ông phỏng đoán rằng có lẽ có một cuộc tranh cãi trong nội bộ gì đó. Một vụ phản thùng giữa đám giang hồ với nhau chăng? Bianca không hỏi dồn nữa. Rosemary Barr mượn điện thoại di động củaFranklin để gọi cho những bệnh viện địa phương, tìm một giường bệnh an toàn cho trai của cô. Helen và Alex Rodin ngồi sát bên nhau trò chuyện. Trung sĩ Cash ngồi trên ghế ngủ gật. Một thói quen của tay lính cũ. Hãy ngủ khi có thể. Yanni bước lên gần Reacher nói, “Những tay dữ tợn luôn túc trực trong đêm.” Reacher thấy mình rất ý thức về chiếc micro đang mở. Ông chỉ mỉm cười và nói, “Tôi thường đi ngủ đúng mười hai giờ.”

Yanni nói, “Tôi cũng vậy. Một mình. Anh nhớ địa chỉ của tôi chứ?”

Reacher lại mỉm cười, gật đầu. Rồi ông đi xuống lầu và bước ra khoảng sân trước, rồi đi một lúc về hướng Nam xuyên qua khoảng đất cho tới khi ông có thể nhìn ra sau tòa nhà lớn để thấy bầu trời phương Đông. Bình minh đang đến. Màu đen nhòa dần thành màu tía ở chân trời. Ông quay lại nhìn chiếc xe cứu thương cuối cùng đang chuyển nạn nhân lên. Chuyến đi sau cùng của Vladimir, có thể biết vậy qua kích cỡ của hình thù nằm dưới tấm ga trên chiếc xe đẩy. Reacher lộn những chiếc túi ra và xếp tấm danh thiếp bị xé của Emerson, miếng khăn giấy của Helen Rodin, và chiếc chìa khóa to bằng đồng thau của nhà trọ, và khẩu Smith 60, con dao cứu hộ đặc nhiệm hải quân của trung sĩ Cash, tất cả thành một đống gọn gàng bên cửa trước. Rồi ông hỏi các nhân viên cứu thương xin đi nhờ xuống phố. Ông nghĩ rằng ông có thể đi bộ về hướng Đông từ bệnh viện và đến trạm xe buýt trước khi mặt trời mọc. Ông có thể đến Indianapolis trước buổi trưa. Rồi ông có thể mua một đôi giày và có mặt ở một nơi bất kỳ nào đó trước khi ngày hết.

Thực hiện bởi

Chimcanhcut100786 – Du Ca – nangmualachuyencuatroi

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.