Một Đời Yêu Nàng

Chương 5




Cứ thế thời gian trôi qua đến ngày rời đi nhưng trước đó một ngày một sự việc làm kế hoạch của nhóm bị hoãn lại đó là Lý Lâm ngã bệnh nặng.

Lam Tịnh bắt mạch cho ông phát hiện mạch đập yếu ngay cả nhịp tim cũng vậy, cô có chút lo lắng về tình trạng của Lý Lâm. Đã hơn mười ngày tình trạng ngày càng nghiêm trọng, Lam Tịnh như ngồi trên đống lửa nằm trên đống than. 

"Khụ...khụ...ta không sao...khụ...chỉ là bệnh cũ thôi" Lý Lâm gượng dậy khó khăn nói.

"Thúc đừng cố, nằm xuống nghỉ ngơi. Ta thật vô dụng không chữa hết cho người" Lam Tịnh nói với giọng đầy tự trách.

"Khụ...ngươi không vô dụng. Mau kêu bốn hài tử kia vào ta muốn nói với các ngươi" Lý Lâm vỗ vỗ tay Lam Tịnh an ủi.

"Hảo, người nằm xuống đi" Lam Tịnh nói liền ly khai khỏi phòng gọi bốn người kia vào.


Trong phòng năm người đứng quay quanh chiếc giường nhỏ, vẻ mặt đều tràn đầy sự lo lắng. Lý Lâm nhìn năm đứa trẻ to xác nhưng tâm hồn trẻ con này mỉm cười hài lòng nói:" ta gọi các ngươi cũng là có chuyện muốn nói. Các ngươi không cần tìm thuốc chữa cho ta làm gì, bệnh này là khi còn nhỏ ta đã mắc phải. Một đạo sĩ từng cho ta một thứ thuốc kì lạ nói nó sẽ ngăn bệnh cho ta nhưng khi nó hết tác dụng cũng là lúc ta sẽ lìa trần đời".

"Ta sẽ nhất định chữa hết cho người... người sẽ không sao" Lam Tịnh đầy run rẩy nắm tay Lý Lâm nói.

"Đúng đúng, người sẽ không sao" bốn người cũng đồng thời nói.

"Các ngươi lo lắng cho ta, ta rất vui nhưng số trời khó tránh ta không thoát khỏi số tử. Từ khi gặp các ngươi ta xem các ngươi như con của mình, ta cũng muốn được sống tiếp để nhìn các ngươi thành thân nhìn xem nương tử, tướng công của các ngươi nhưng xem ra là không được rồi" Lý Lâm giọng đầy đau buồn, cả đời ông không con không cái, gặp được năm người như một cái duyên để ông sau này không còn cô đơn nhưng trời lại không cho ông hưởng thụ hết nó.


"Hức...người sẽ không sao...người sẽ không đi. Ta...ta...Lam Tịnh mau...mau chữa cho thúc" Nhất Bảo khóc như hài tử nói

"Tớ...tớ...bất tài rồi" Lam Tịnh ngồi xụi lơ trên đất, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng nói. Cô nãy giờ bắt mạch cho Lý Lâm, ông ấy bị trúng độc nhưng không được chữa sớm làm độc thấm gần nửa cơ thể, viên thuốc mà ông uống cũng chỉ là thuốc cầm chất độc phát tán ra toàn thân mà thôi.

"Khụ...Lam Tịnh ta muốn cho ngươi cái này" nói rồi ông từ dưới gối lấy ra một đoản dao đưa cho Lam Tịnh.

Lam Tịnh mặt đầy khó hiểu nhìn ông, Lý Lâm tay mò đầu giường lấy ra một hộp gỗ bên trong là những vật nhìn như trang sức. "Các ngươi cầm lấy đây là những thứ khi còn trẻ ta có được từ hoàng gia, đừng xem thường nó, những thứ này có thể sẽ giúp ngươi đấy".


Lam Tịnh thì đã có đoản dao, Ngô Thương và Nhất Bảo lấy vòng tay, Thúc Đình thì lấy cây quạt còn Ngô Thông lấy ngọc bội hình phượng hoàng. Đặc điểm chung của năm món này là đều có một kí hiệu giống nhau, đều có một con phượng hoàng.

"Haha...tốt tốt. Hãy cố gắng sống tốt" nói rồi ông từ từ nhắm mắt, hơi thở yếu dần yếu dần rồi không còn nữa.

Nước mắt chảy dài trên má của năm người, không ai khóc to chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, Lam Tịnh nở nụ cười méo mó "thúc ngủ ngon, bọn ta nhất định sẽ sống hảo".

Rất nhanh đám tang diễn ra, năm người đều mặt áo trắng để tang cho ông, ngày chôn cất ông mưa rất to như tiễn đưa một người về thế giới khác.

Sau khi mọi thứ xong xuôi, nhóm Lam Tịnh cũng quyết định đi, trước khi đi Lam Tịnh nhờ Ân đại nương sát bên thường xuyên sang nhà thắp hương cho ông.
Sáng sớm Nhóm Lam Tịnh đã rời làng, cô đi đến trấn gần đó mua ngựa cho tiện đi lại nhưng nhận ra là ngân lượng trên người không đủ. Nghĩ một hồi, cô tiến vào một tiệm may y phục bán khối tinh thể nhỏ. Lúc đầu ông chủ còn không tin cô cho rằng cô nói dối, đến khi cô đưa khối tinh thể ra thì hai mắt của hắn sáng như sao. Không ngần ngại mua khối tinh thể với giá ba nghìn lượng. Lam Tịnh hài lòng bán, nhưng chớ trêu thay ngựa đã không còn, cả nhóm ngồi bất lực ven đường, bỗng có một xe bò đi ngang qua Nhất Bảo vẫy vẫy tay gọi xe bò đó.

Nhất Bảo:"Hì hì lão thúc ngươi có thể bán lại xe bò này cho bọn ta được không?"

Lão thúc:" cái này là gia tài nhà ta, ta không bán được".

"Đi mà" Nhất Bảo ánh mắt mong chờ nhìn lão thúc.

"Không được" lão thúc xua xua tay từ chối.

"Bảy mươi lượng bán không?" Lam Tịnh tiến đến hỏi.
"Cái này..." lão thúc bâng khuâng nói, bảy mươi lượng hơi lớn với ông, nó có thể mua được năm con bò.

"Hảo, bán thì bán" sau một lúc suy nghĩ thì ông cũng đồng ý bán.

Lam Tịnh đưa tiền cho lão thúc rồi gọi bốn người lên xe. Ngô Thông và Nhất Bảo thì đánh xe còn ba người thì ngồi phía sau trên đống rơm. Xe bò từ từ ra khỏi trấn, gác lại đau buồn mà tiến về phía trước, đâu đó trong lòng bọn họ có chút hào hứng khi được nhìn thấy thế giới mới này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.