Một Đêm Ân Sủng

Chương 39: Lăng Đau (một)




Bước xuống thềm đá, qua sàn nhà ẩm thấp, Cốc Thu dừng lại trước cửa phòng giam.

“Hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào phòng giam!” Viên cai ngục mắt nhìn thẳng, cực kỳ nghiêm túc nói.

Cốc Thu giơ lệnh bài trong tay lên, nghiêm trang nói: “Bổn cung được Hoàng thượng đặc biệt cho phép tới thăm Lăng chiêu nghi.”

Nhìn thấy lệnh bài ánh vàng rực rỡ tượng trưng cho quyền lực tối cao, viên cai ngục lập tức cúi đầu, nhanh chóng mở cửa nhà lao.

Cốc Thu vượt qua cánh cửa chạy thẳng tới trước mặt Hàn Lăng, “Lăng, mau tỉnh lại, Nhị Cẩu đã xảy ra chuyện.”

Hàn Lăng mở hai mắt, lờ đờ nhìn Cốc Thu không nói.

Thấy bộ dạng si ngốc của nàng, Cốc Thu lòng như lửa đốt, thanh âm vút cao: “Lăng, ngươi rốt cục đã bị làm sao vậy? Ngươi tại sao lại trở thành như vậy? Cái chết của tiểu hoàng tử căn bản không liên quan tới ngươi, sao ngươi lại có biểu hiện hối tiếc áy náy như vậy?”

Nghe thấy ba chữ “tiểu hoàng tử”, Hàn Lăng cuối cùng cũng có một ít phản ứng. nàng gắt gao nhìn chăm chú vào Cốc Thu, nói: “Giác nhi? Ngươi là Giác nhi?”

Cốc Thu nắm lấy hai tay Hàn Lăng đang vươn ra, gào lên, “Ta không phải là Giác nhi, Giác nhi đã chết rồi! Còn nữa, Nhị Cẩu vì cứu ngươi cũng sắp chết rồi, hắn sắp bị xử lăng trì, ngươi biết không?”

Ý thức được Cốc Thu không phải là Vi Giác, Hàn Lăng lại quay mặt đi, tiếp tục đắm chìm trong thế giới mà bản thân tạo ra.

Cốc Thu thì như kiến bò trên chảo nóng, lo âu bất an, khẩn cấp xoay mặt Hàn Lăng lại, gầm lên như sấm: “Lăng, nhìn ta, nhìn ta đi! Người ngươi yêu thương nhất là tiểu hoàng tử đã chết, hắn là bị người ta hại chết, căn bản không liên quan đến ngươi! Cái ngươi cần bây giờ không phải là áy náy, tự trách mà là báo thù! Ngươi phải tỉnh lại, phải bắt được hung thủ hại chết tiểu hoàng tử, đưa nàng ra trước công lý, thay tiểu hoàng tử báo thù, thay hắn báo thù, hiểu chưa? Còn nữa, Nhị Cẩu vì ngươi mà tự nhận là hung thủ. Nhị Cẩu thích ngươi như vậy, mọi việc hắn làm đều là vì ngươi, ngươi nhất định phải cứu hắn. Mau tỉnh lại, tỉnh lại, nếu không sẽ không kịp nữa!”

Nhị Cẩu! Nhị Cẩu! Hàn Lăng phảng phất như bị sét đánh, đầu óc hỗn độn tức thì thanh tỉnh lại. Nàng như vừa nằm mơ, một giấc mơ rất dài, một giấc mơ vạn phần khốn hoặc. Nhưng nàng không nhớ rõ trong mơ đã xảy ra những chuyện gì.

Phát giác Hàn Lăng thần sắc khác thường, Cốc Thu chần chừ, vui mừng gọi: “Lăng…”

“Cốc Thu, ngươi mới vừa nói cái gì? Nhị Cẩu làm sao vậy?” Hàn lăng vội vàng nắm lấy tay Cốc Thu.

Nàng đã thanh tỉnh, nàng đã khôi phục bình thường, thật sự bình phục! Cốc Thu hân hoan trong nháy mắt rồi lại trở nên lo lắng, “Nhị Cẩu vì cứu ngươi, đã mạo nhận là hung thủ. Hắn hiện đang bị xét xử, chúng ta mau qua đó, nếu không sẽ không kịp nữa.”

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

Trong một phòng khác ở Thận Hình đường, không khí cực kỳ ngưng trọng. Nhị Cẩu đầu cúi gằm, quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng. Hai bên trái phải đứng đầy các phi tần, ánh mắt của các nàng khóa chặt trên người Vi Phong đang ngồi sau chiếc bàn.

Kỳ thật, việc xét xử nô tài căn bản không cần Vi Phong tự mình làm, nhưng mà việc này quan hệ đến cái chết của tiểu hoàng tử, lại liên lụy tới Hàn Lăng, Vi Phong không thể không tạm gác quốc sự lại, vạn phần khẩn cấp xử lý “việc nhỏ” này.

Con ngươi đen lấp lánh hữu thần khôn khéo liếc mắt quét qua chúng nhân, cuối cùng rơi vào hồng y phụ nhân ngồi bên cạnh Vân phi, “Di nương, người cũng tới?”

Lý Ánh Hà cười gật đầu, “Hồi Hoàng thượng, thần phụ hôm nay vào thăm Vân phi nương nương, nghe nói Hoàng thượng muốn đích thân xét xử một tên tiểu thái giám nên sinh ra tò mò, liền theo Vân phi tới đây mà không được sự cho phép của Hoàng thượng, thần phụ đáng chết!”

Thấy trên mặt Lý Ánh Hà đầy vẻ sợ hãi, Vi Phong không đành lòng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Di nương không cần tự trách, nếu đã tới thì mau ngồi.”

“Đa tạ Hoàng thượng!”

Ánh mắt Vi Phong trở lại trên người Nhị Cẩu, quan sát hắn một lúc lâu, rốt cục cầm lấy kinh đường mộc đập xuống bàn, nổi giận quát: “Nô tài to gan, dám coi rẻ long quyền, không nhìn long uy, sát hại tiểu hoàng tử, còn không mau thành thực khai ra?”

Nhị Cẩu chậm rãi ngẩng mặt lên, trên mặt là vẻ kinh hoàng cùng dứt khoát, nhìn Vi Phong, yếu ớt thở dài nói: “Ác giả ác báo! Thục phi nương nương ngày thường làm nhiều việc ác, luôn tìm mọi cách hành hạ, ngược đãi nô tài, nô tài luôn ghi hận trong lòng, không thể làm gì nàng ngoài việc chuyển hận lên con trai nàng – tiểu hoàng tử, nô tài muốn cho Thục phi nếm thử cảm giác đau đớn đứt ruột đứt gan!”

Nhị Cẩu vừa nói xong, toàn trường ồ lên.

Thục phi càng ngày càng tức giận đỏ bừng mặt, lập tức nhấc chân đá lên lưng Nhị Cẩu, thẹn quá hóa giận quát: “Cẩu nô tài, hóa ra là ngươi! Dĩ nhiên là ngươi! Bổn cung không giết chết ngươi, thề không làm người!”

“Thục phi, hãy tỉnh táo!” Vân phi kịp thời kéo nàng lại, “Một nô tài nho nhỏ làm sao có can đảm hãm hại tiểu hoàng tử, ngay cả nghĩ còn không dám nữa là!”

“Đúng vậy, Thục phi tỷ tỷ, người đừng trúng gian kế của kẻ khác, cho dù tiện nô này là hung thủ, cũng chỉ là nghe lệnh người ta, phụng mệnh làm việc mà thôi, sau lưng nhất định còn có chủ mưu.” Hoa tần cũng nói theo.

“Không sai, hắn chỉ là đồng lõa, chủ mưu nhất định là người khác!”

“Nhất định là Hàn chiêu nghi sai khiến hắn làm như vậy, hai người bọn họ là đồng hương, từ trước đến giờ quan hệ rất thân mật.”

Trừ Lý Ánh Hà ra, các nữ nhân khác có mặt ở đây đều nhao nhao thảo luận, đơn giản là các nàng đã sớm nhận đinh Hàn Lăng là hung thủ, đã sớm hy vọng Hàn Lăng phải nhận cái chết.

Nhị Cẩu thấy tình thế không ổn, vì vậy cố lấy dũng khí, hướng phía chúng nhân mắng, “Nô tài thì sao? Nô tài cũng là người! Các ngươi toàn là đồ gia hỏa luôn cho mình là đúng. Các ngươi dựa vào cái gì mà tác oai tác quái, không để ai trong mắt?”

“To gan!” Vi Phong nhân cơ hội nổi giận, “Cẩu nô tài, thật sự là to gan lớn mất, dám phạm vào luật pháp hoàng triều, người đâu, mau đem tên hung thủ giết người không biết trời cao đất dày này ra chém!”

“Hãy khoan!” nương theo thanh âm dồn dập vang dội, hai bóng người chạy vội vào, các nàng chính là Hàn Lăng và Cốc Thu chạy từ phòng giam tới.

Phát giác Hàn Lăng tựa hồ đã khôi phục bình thường, Vi Phong mừng thầm nhưng hắn ngăn chặn tâm trạng kích động, bất động thanh sắc.

Các tần phi khác khi thấy Hàn Lăng đột nhiên xuất hiện đều vô cùng kinh ngạc. Nhị Cẩu đang quỳ trên mặt đất trong mắt cũng hiện lên một tia hoan hỉ, vui mừng cùng yên tâm.

Hàn Lăng đi tới bên cạnh, ngồi xổm xuống, “Nhị Cẩu, ngươi đang không tỉnh táo đúng không! Ngươi sao lại tự nhận mình là hung thủ?” Sau đó nàng giương mắt nhìn về phía Vi Phong, “Hoàng thượng, Nhị Cẩu không sát hại tiểu hoàng tử, hung thủ là một kẻ khác.”

“Là… người khác?” Vi Phong lập tức ngồi thẳng người, “Là ai?”

Là ai? Là ai? Hàn lăng á khẩu không trả lời được, nàng chỉ nhớ lúc ôm Vi Giác lên bờ, mơ hồ thấy một người trang phục thái giám rời khỏi Vân Tiêu đảo, bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa hắn lại quay lưng lại, căn bản là không nhìn rõ mặt hắn, chỉ biết là thân hình khá khôi ngô. Lúc ấy nàng chỉ nhất tâm nghĩ cứu Vi Giác, nàng không còn tâm trạng nghĩ ngợi gì nữa.

“Hoàng thượng, nàng không trả lời được, rõ ràng là đang giảo biện, kéo dài thời gian! Thỉnh Hoàng thượng đừng tin nàng ta, mau chóng định tội!” Nhìn Hàn Lăng, Thục phi lại nhớ đến cái chết thảm của nhi tử, trong cơn giận giữ chỉ hận không thể xông vào đánh Hàn Lăng.

“Đúng, nàng nhất định là hung thủ! Nếu không sẽ không thừa nhận tội trạng, còn tự mình điểm chỉ. Hoàng thượng, lời khai vẫn còn ở trong tay người đó.” Vân phi nóng lòng nhắc nhở.

Lời khai? Điểm chỉ? Đó là cái gì? Đôi mắt đẹp của Hàn Lăng mờ mịt, nghi hoặc nhìn Vi Phong.

Vi Phong từ sau bàn đi ra, tới bên người Hàn Lăng, đưa cho nàng tờ giấy.

Hàn Lăng nhìn những dòng chữ trước mặt, lại có cả dấu tay bên dưới, đầu óc trong nháy mắt hiện lên vài đoạn ký ức. Trong mơ màng, hình như có người nắm lấy tay nàng, nói với nàng chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái thì giấc mơ sẽ trở thành sự thật. Lúc ấy nàng không cần suy nghĩ gì làm theo, bởi vì nàng hy vọng Vi Giác hồi sinh.

“Thế nào, không thể nói gì hả?” Thục phi quắc mặt nhìn trừng trừng Hàn Lăng.

“Hoàng thượng, thần thiếp không biết tờ giấy này từ đâu mà có, thần thiếp chỉ muốn nói cho người, thần thiếp tuyệt đối sẽ không là hại tiểu hoàng tử, Nhị Cẩu lại càng không!” Không để ý đến những người khác, hai mắt Hàn Lăng nhìn chăm chú vào Vi Phong, nàng thập phần rõ ràng, chỉ có hắn mới là người nắm quyền sinh tử.

Vi Phong nhìn nàng, trầm ngâm không nói, cầm lấy tờ khai trở lại sau bàn.

“Hoàng thượng, xin cho thần phụ nói một câu!” Đột nhiên, Lý Ánh Hà từ trước vẫn im lặng bỗng đứng dậy, bước ra giữa vài bước, nói: “Nô tài thì mãi mãi là nô tài, nếu không có người sai bảo, ngay cả có lá gan của thiên tử cũng không dám làm ra việc lớn như vậy. Vì vậy, khẩn cầu Hoàng thượng minh xét quyết đoán, chủ mưu đồng lõa đều phải định tội, răn đe. Nếu thả hổ về rừng thì hậu quả khôn lường.”

Vi Phong nghe xong, tuấn nhan lộ ra vẻ do dự không biết làm sao.

Nhị Cẩu thấy thế lại bắt đầu lo lắng, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, thỉnh người xử tử nô tài, giết người đền mạng, nô tài đáng chết, không cần làm liên lụy đến người khác! Nô tài đến âm tào địa phủ sẽ tìm tiểu hoàng tử, nói tiểu hoàng tử nếu có đầu thai thì đừng lựa chọn một mẫu thân chỉ biết tự tạo nghiệp chướng.”

“Nhị Cẩu!” Hàn Lăng vội vàng ngăn hắn lại, “Không cho phép ngươi nói như vậy! ta không phải là hung thủ, ngươi lại càng không phải! Ngươi còn nhớ ta đã từng nói gì không? Tà không thể thắng chính, chỉ cần chúng ta không phạm tội, ông trời nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho chúng ta. Cho nên, không cần thừa nhận.”

“Lăng…”

“Ta biết ngươi muốn cứu ta! Ta vô cùng cảm tạ ý tốt của ngươi, nhưng lần này ta không có dự định sẽ cảm kích, bởi ta không có làm, dĩ nhiên không cần ngươi phải như vậy! Hãy tin tưởng ta, tin tưởng chân lý, chúng ta đều sẽ không việc gì!”

Nhìn khuôn mặt tiều tụy tái nhợt trước mắt, còn đâu vẻ mỹ lệ vốn có, Nhị Cẩu cảm xúc phập phồng, sóng ngầm mãnh liệt, hai hốc mắt dần ánh lên lệ quang, “Lăng, dù ta ở đâu cũng sẽ phù hộ cho ngươi bình an. Nếu như có thể, ta cũng không muốn rời ngươi đi, cả Cốc Thu nữa chứ. Tuy nhiên, tình thế bắt buộc! Hoàng cung thật không giống thế giới bên ngoài của chúng ta. Ở chỗ này, tà cũng có thể thắng chính, bởi vậy ta không thể đánh cuộc! Trước kia ta đều nghe lời ngươi nói, bây giờ hãy nghe ta một lần, được không? Không cần tranh cãi nữa, cũng không cần cảm thấy áy náy hay thương tâm, tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện! Ngươi chỉ cần nhớ, điều ta luôn mong muốn chính là ngươi được sống vui vẻ!”

“Nhị Cẩu…: Hàn Lăng nước mắt tuôn rơi, khóc òa lên, một lần nữa nhìn về phía Vi Phong, nỗ lực lần cuối, “Hoàng thượng, thật sự không liên quan Nhị Cẩu, thỉnh người minh xét, đừng giết nhầm người tốt! Cầu xin người, cầu xin người!”

Cố không nhìn gương mặt đầy nước mắt của nàng, Vi Phong hít sâu một hơi, nghiêm túc mà bình tĩnh ra phán quyết: “Trẫm tuyên án, thái giám Nhị Cẩu to gan lớn mật, vì tư thù bản thân mà sát hại tiểu hoàng tử, căn cứ vào luật pháp hoàng triều… lăng trì xử tử… Lập tức chấp hành!”

Vài tên thị vệ ở bên ngoài lập tức đi tới, xốc Nhị Cẩu lên giải ra ngoài.

“Nhị Cẩu, không, Nhị Cẩu…” Hàn Lăng đứng lên, muốn đuổi theo nhưng lại bị hai tên thị vệ khác kéo lại, không thể di chuyển.

Nhị Cẩu quay đầu lần cuối, nhìn thật sâu vào mắt nàng, trong mắt chứa đựng vẻ vui mừng cùng kiên định, còn có vẻ luyến tiếc khôn cùng. Hắn phải nhớ kỹ dung nhan của nàng, cho dù tới một thế giới khác cũng sẽ không quên nàng.

Mãi đến khi Nhị Cẩu bị kéo ra ngoài cửa, Hàn Lăng mới thu hồi tầm mắt, giãy dụa, căm tức nhìn Vi Phong, “Vi Phong, ngươi trắng đen lẫn lộn, không phân biệt thị phi, ngươi thật uổng là hoàng đế, quả thực là một hôn quân, ta hận ngươi! Vĩnh viễn hận ngươi! Hàn Lăng ta một ngày còn sống tuyệt không tha thứ…” Vì tại lao lý giằng co mấy ngày, Hàn Lăng đã mệt mỏi không chịu nổi, lại chịu thương tâm khổ sở, lửa giận công tâm dẫn đến bị thương nặng, nhất thời không trụ được nữa, còn chưa nói xong đã té xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.