Mong Có Được Một Ngôi Sao

Chương 39




Trong góc yên tĩnh nhất thư viện, ánh trăng soi rõ hai người đang hôn nhau đắm đuối.

Cho đến khi hơi thở gần như cạn kiệt, Thẩm Viên Tinh thử đẩy chàng trai đang đè cô, đối phương cuối cùng cũng dừng lại, buông tha cô mặc dù chưa thỏa mãn.

Nhưng anh không hoàn toàn buông tha cô, ôm cô trong lòng, chờ hơi thở trở lại, nặng nề lên tiếng như ra lệnh, “Nói em yêu anh đi, Tinh Tinh.”

Khuôn mặt ửng hồng của Thẩm Viên Tinh vùi trong ngực anh, không rõ nguyên do.

Sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, như anh mong muốn, “Em yêu anh, A Liệt.” 

Từ Thành Liệt cúi đầu, rũ mắt ngắm gương mặt như ngọc của cô một lát, giơ tay chậm rãi lau đi vết nước đọng trên môi cô sau khi hôn.

Đường vân đầu ngón tay của chàng trai thô ráp khi chạm vào, mang theo lực muốn cọ rách đôi môi mềm mại của Thẩm Viên Tinh.

Cô ngước mắt bình tĩnh nhìn anh, cho đến khi ánh mắt Từ Thành Liệt càng ngày càng nặng nề, lại cúi đầu đè xuống đôi môi mỏng……

Thẩm Viên Tinh hoàn hồn kịp thời, nghiêng đầu tránh nụ hôn cực kỳ hung hăng của anh, tim đập như sấm.

Ngay cả giọng nói cũng run rẩy chưa từng có, “Muộn rồi…… Em phải về ký túc xá.”

Từ Thành Liệt thu lại d.ục vọng lắng đọng trong mắt, khẽ ừ, lui nửa bước, nhường đường cho Thẩm Viên Tinh.

Anh đưa Thẩm Viên Tinh về ký túc xá, đứng dưới lầu Lan Tuệ Lâu một lúc, cho đến khi Thẩm Viên Tinh gửi WeChat nói rằng cô đã đến ký túc xá, Từ Thành Liệt mới xoay người rời đi.

Đắm mình trong làn gió đêm chầm chậm và ánh trăng sáng, anh từ từ đi về phía Tùng Trúc Lâu. Anh thò tay vào túi áo khoác, sờ góc cứng của hộp trang sức.

Trong hộp là món quà sinh nhật thực sự của Từ Thành Liệt dành cho Thẩm Viên Tinh —— một cặp nhẫn đôi được đặt làm riêng.

Bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ, chứa đầy tình ý của anh đối với cô.

Đáng tiếc Từ Thành Liệt không đưa ra, bởi vì hiện giờ, trạng thái tình cảm giữa anh và Thẩm Viên Tinh không bình thường.

Anh biết cô sẽ đeo chiếc nhẫn anh tặng, nhưng đeo xong thì sao?

Chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu nồng nàn, tựa như có chút châm chọc, Từ Thành Liệt càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu như gai đâm trong lòng.

Vì thế anh từ bỏ ý định tặng quà, muốn chờ thêm chút nữa, đến thời điểm thích hợp, khi Thẩm Viên Tinh yêu anh.



Thời gian thấm thoát trôi qua, thu đi đông tới.

Vào buổi sáng sau sinh nhật Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt đưa Thương Nguyệt ra ga tàu cao tốc an toàn.

Những ngày sau đó, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt đều bận rộn, vừa học vừa làm thêm, họ đương nhiên ít thời gian gặp gỡ và hẹn hò.

Tới gần tuần thi, Thẩm Viên Tinh kết thúc công việc bán thời gian.

Tình cờ có một bộ phim mới phát hành, Từ Thành Liệt tìm được lý do, rủ cô đi chơi vào ngày cuối tuần.

Lúc đó Nam Thành đã hoàn toàn bước vào mùa đông, gió lạnh thấu xương, thổi vào mặt như dao cạo.

Thẩm Viên Tinh thức dậy lúc sáng sớm, rửa mặt xong, khi ra ban công thay giày, cô bắt gặp trận tuyết đầu tiên trong năm.

Tuyết trắng như muối rơi xuống xào xạc như tơ liễu, nhanh chóng phủ trắng cây xanh chịu rét và con đường xi măng.

Trở vô phòng, khi Thẩm Viên Tinh sạc pin cho di động, cô thấy tin nhắn của Từ Thành Liệt: 【Tinh Tinh, tuyết rơi.】

Thẩm Viên Tinh trả lời: 【Em thấy rồi, trận tuyết đầu tiên của năm nay.】

【Từ Thành Liệt: Ừ, tuyết đầu mùa đẹp như mối tình đầu.】

Nhắc tới mối tình đầu, Thẩm Viên Tinh nghĩ đến Hoắc Minh Đào.

Sau đó, cô nghi ngờ vẻ đẹp của mối tình đầu, phủ nhận lời Từ Thành Liệt: 【Không, mối tình đầu không đẹp, nó không xứng để so sánh với tuyết đầu mùa.】

Trong ký túc xá nam 609, khóe miệng Từ Thành Liệt run rẩy một chút khi nhận được câu trả lời này, nhất thời không biết phản bác như thế nào.

Không thể nhắc nhở Thẩm Viên Tinh, cô là mối tình đầu của anh.

Như vậy chẳng phải người nào đó càng đắc ý hơn?

【Từ Thành Liệt: Ừ, em quyết định.】

【Thẩm Viên Tinh: Bóp mặt.jpg】

Tán gẫu qua loa vài câu, Thẩm Viên Tinh thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị đi ra ngoài.

Hôm nay, cô và Từ Thành Liệt hẹn nhau đi chơi, tương đương với hẹn hò.

Tối hôm qua chàng trai đã gửi cho cô lịch trình, nội dung là, sáng nay Từ Thành Liệt định đưa cô đến thủy cung nhiệt độ không đổi ở Nam Thành, buổi chiều đi trượt băng, cùng nhau ăn trưa và tối.

Từ Thành Liệt thậm chí còn sắp xếp thời gian sau bữa tối để xem bộ phim mới ra mắt.



Sau sự cố trước đó trên diễn đàn, tình cảm của Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt dường như đã ổn định trong mắt công chúng.

Những người ăn dưa ban đầu không lạc quan về họ, đánh cuộc bao lâu nữa thì hai người bọn họ sẽ chia tay, gần đây đã im lặng ăn kẹo trên diễn đàn.

Người phụ trách phát kẹo thay Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt là Lâm Kiều – fan lớn nhất của hai người.

Lâm Kiều có ID cố định trên diễn đàn của trường, mỗi ngày đều cập nhật tình hình yêu đương gần đây của Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt.

Nó đã trở thành món ăn tinh thần của hầu hết những người độc thân trong trường, độ nóng trực tiếp đè bẹp cặp đôi Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào.

Thông qua sự tuyên truyền của Lâm Kiều, hầu như toàn bộ giáo sư và sinh viên đều biết Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt sẽ hẹn hò vào cuối tuần.

Thế nên, khi Từ Thành Liệt chờ Thẩm Viên Tinh ở dưới lầu Lan Tuệ Lâu, anh bị vây xem khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Đi chơi buổi sáng và buổi chiều xong, Thẩm Viên Tinh đã kiệt sức. Trong lúc chờ bữa tối, cô hơi buồn ngủ, Từ Thành Liệt ngồi cạnh cô, kéo cô vào lòng.

Nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngủ chút đi, đồ ăn được bưng lên thì anh gọi em.”

Không biết có phải do giọng nói của anh có ma lực gì đó hay không, Thẩm Viên Tinh mơ hồ đáp lại, ý thức bắt đầu tan rã.

Khi cô tỉnh lại đã là nửa tiếng sau.

Từ Thành Liệt đặt nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố Nam Thành, cách rạp chiếu phim mà họ muốn đến sau bữa ăn chỉ có hai con đường đi bộ.

Do vị trí của nhà hàng cao nên có thể nhìn thấy ánh đèn của hơn nửa trung tâm thành phố từ cửa sổ sát đất. Từ trên cao nhìn xuống, những điểm sáng lốm đốm như bụi đom đóm, rất mơ mộng.

Từ Thành Liệt gọi món gan ngỗng kiểu Pháp, Thẩm Viên Tinh vô cảm đối với nội tạng động vật nên gọi bò bít tết.

Không gian tràn ngập mùi oải hương thoang thoảng, một cây đàn piano lớn màu đen được đặt ở trung tâm nhà hàng. Lúc này có người đang chơi đàn, tiếng đàn chậm rãi uyển chuyển tạo nên một bầu không khí lãng mạn và đẹp đẽ, rất thích hợp cho bữa tối dưới ánh nến.

Thẩm Viên Tinh lẳng lặng lắng nghe, cô không hiểu dương cầm, chỉ cảm thấy tiếng đàn dễ nghe, và chàng trai nước ngoài chơi piano trước mặt rất đẹp trai.

“Đang nhìn cái gì?” Giọng nói trầm ấm của Từ Thành Liệt đặc biệt đột ngột trong giai điệu chậm rãi.

Anh kéo suy nghĩ của Thẩm Viên Tinh trở lại, khiến cô nhìn qua anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Viên Tinh nhận thấy một chút không vui trong mắt chàng trai, và sự thù địch gần như không thể nhận thấy của Từ Thành Liệt khi anh nhìn về phía cây đàn piano.

Cô vội vàng lắc đầu, “Không có gì, em cảm thấy…… đàn dương cầm không tệ.”

Từ Thành Liệt nhướng mày, sắc tối dâng lên trong con ngươi màu đen.

Ngón tay thon dài của anh tùy ý cầm ly rượu vang đỏ, đưa lên môi nhấp một ngụm, thấm màu môi tươi sáng rực rỡ. Có vài phần quyến rũ, đặc biệt khi cười rộ lên.

Sau khi uống rượu, ngay cả giọng nói của Từ Thành Liệt cũng khàn khàn gợi cảm, hay hơn cả tiếng đàn, “Tại sao anh không nghe thấy em khen người hay đồ vật nào khác ngoài anh?”

Thẩm Viên Tinh: “……”

Trong lúc Thẩm Viên Tinh đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, chàng trai ngồi đối diện đứng dậy và rời khỏi bàn.

Thân hình cao lớn của anh bị ánh nến nhuộm mơ màng, dần dần rời xa Thẩm Viên Tinh, đi về phía sân khấu trung tâm của nhà hàng.

Không biết Từ Thành Liệt nói gì với quản lý nhà hàng, vài phút sau, người ngồi trước đàn dương cầm là anh. Tiếng đàn chầm chậm cũng uyển chuyển nhẹ nhàng, tiết tấu thanh thoát rất nhiều so với vừa rồi.

Giai điệu thay đổi đột ngột lặng lẽ đánh tan bầu không khí mơ hồ trong nhà hàng.

Không ít khách nhìn về phía đàn dương cầm.

Ánh đèn sân khấu chiếu lên người thanh niên áo trắng, rọi sáng mái tóc đen bồng bềnh, có chút chiếu dọc theo hình dáng thẳng đứng của anh, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trắng trẻo có những mảng sáng tối.

Lần đầu tiên Thẩm Viên Tinh cảm thấy, thần tồn tại trên thế gian.

Lúc này ở trước mắt cô tràn ngập ánh sáng, rực rỡ chói mắt. Hình bóng ấy rơi vào đáy mắt đen láy của cô.

Cô cảm thấy những chùm tia sáng đó dường như phát ra từ trên người Từ Thành Liệt, dáng người cao lớn và khuôn mặt như được điêu khắc khiến người ta mê mẩn và tan chảy. Nhưng sự lạnh lùng vô hình toát ra từ anh làm cho người ta dừng lại, không dám tới gần.

Giống như một vị thần giáng trần, không thể chơi đùa.

Tuy nhiên Thẩm Viên Tinh đã từng bắt gặp dáng vẻ của anh khi rơi vào bóng tối.

Thấy anh không thỏa mãn với d.ục vọng, bao phủ bởi mặt tham lam và thế tục, muốn xé nát cô thành từng mảnh và cho vào bụng.

Giờ phút này nghĩ lại, cô cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, vô cớ nảy sinh sự xúc động. Cô muốn xé bỏ ánh sáng thần thánh khỏi cơ thể chàng trai, kéo anh trầm luân, xem anh điên cuồng vì cô.

Ý nghĩ này mới quay một vòng trong đầu, mặt Thẩm Viên Tinh đã nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào thanh niên đang chơi đàn dương cầm.

Mặc dù anh thuộc về cô.



Đàn xong một bài, Từ Thành Liệt đã nhận được tràng pháo tay từ các vị khách.

Anh đứng dậy cúi chào một cách lịch sự, trước cái nhìn chăm chú của bao người, từ chối cô gái trẻ đến bắt chuyện, đi thẳng về phía Thẩm Viên Tinh đang ngồi một mình trước cửa sổ sát đất.

Như thể ánh mắt đen láy như mực của anh là màn đêm, chỉ có một ngôi sao là cô rơi trong đó.

“Em thấy thế nào?” Chàng trai ngồi xuống, nhìn vào mắt Thẩm Viên Tinh, rất chờ mong cô đánh giá. 

Đáng tiếc Thẩm Viên Tinh không hiểu dương cầm, chỉ chống chiếc cằm có đường cong duyên dáng của mình, đôi môi đỏ nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt long lanh phong tình: “Hay, nghe xong có cảm giác muốn yêu ngay lập tức.”

Từ Thành Liệt nhếch môi hài lòng, ngón tay mảnh khảnh chỉ khóe miệng bên trái của mình, ý bảo cô gái, “Em dính nước sốt ở đây.”

Thẩm Viên Tinh theo chỉ dẫn của anh, thè lưỡi ra, gọn gàng li.ếm khóe miệng bên trái, thật sự nếm được mùi vị của sốt tiêu đen.

Bộ dạng chậc lưỡi của cô còn hấp dẫn hơn đồ ăn.

Đặc biệt là vừa rồi khi đầu lưỡi lướt qua, không hiểu sao Từ Thành Liệt nghĩ đến cái đêm sinh nhật Thẩm Viên Tinh trong thư viện, khi cô phản kích anh, cảm giác ngứa ngáy lúc cái lưỡi mềm mại quét qua yết hầu của anh.

Giống như có một luồng điện xẹt qua cơ thể, tê dại đến mức đầu óc anh dâng lên cực kh.oái, trái tim run lên không ngừng.

Lúc này, Từ Thành Liệt nhớ tới cảm giác tê dại ngứa ngáy, trong lòng khô khốc, yết hầu lăn lên lăn xuống, gần như khàn giọng.

Sau một lúc lâu, anh mới kìm nén được sự xao động, cúi người giơ tay ra, dùng ngón tay cái lau đi vết nước sốt còn sót lại trên khóe miệng cô gái.

Bởi vì dùng lực quá mạnh, trên làn da mỏng manh bị đầu ngón tay thô ráp của anh lau đi có vết hồng nhạt.

Thẩm Viên Tinh bị đau, khẽ nhíu mày, lời phàn nàn đến bên môi, nhưng lại nuốt xuống khi nhìn thấy ánh mắt nặng trĩu của chàng trai.

Cô không biết Từ Thành Liệt có chuyện gì, nhưng anh nhìn cô với vẻ khát khao sâu sắc, giống như một con dã thú ngủ đông đã lâu sắp không thể kìm chế được nữa. Thật đáng sợ.

Thời gian sau đó, Thẩm Viên Tinh không dám nhìn đông nhìn tây.

Cô ngoan ngoãn ăn, cả quá trình không dám nhìn vào mắt Từ Thành Liệt.

Nhưng dường như chàng trai luôn luôn nhìn cô với sự xâm lược trắng trợn, khiến Thẩm Viên Tinh cảm giác như ngồi trên đống lửa, tim đập như sấm.

Thật vất vả chịu đựng đến lúc ăn xong, Thẩm Viên Tinh lấy cớ đi toilet, bảo Từ Thành Liệt xuống lầu trước.

Nhưng khi cô ra khỏi toilet, chàng trai đang chờ ở hành lang dài. Anh mặc áo len cổ lọ màu trắng và quần màu đen, trên khuỷu tay là áo khoác nỉ màu cà phê, dựa vào bức tường kính trong suốt, muốn hòa vào lớp tuyết dày bên ngoài cửa sổ.

“Tuyết nhiều quá!” Thẩm Viên Tinh đi đến trước mặt chàng trai, nhìn bóng đêm ngoài cửa kính phía sau anh.

Cô định nói, hay là khỏi xem phim, trực tiếp về trường. Từ Thành Liệt mở miệng trước, “Đi thôi, phim sắp chiếu rồi.”

Vì thế Thẩm Viên Tinh đành phải đổi giọng, gật đầu, khẽ ừ.



8 giờ rưỡi đêm, bộ phim chiếu đúng giờ.

Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt bước vào phòng chiếu, khi họ tìm thấy chỗ ngồi, cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc và ngạc nhiên từ hàng ghế sau.

“Tinh Tinh?!”

Thẩm Viên Tinh vừa kéo ghế vừa nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Hoắc Minh Đào, và Liễu Tinh Đồng ngồi bên cạnh anh ta.

Từ Thành Liệt đi cùng cô nên đương nhiên cũng nhìn thấy hai người bọn họ, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, rồi quay sang chỗ khác, đè ghế cho Thẩm Viên Tinh, nhắc cô ngồi xuống trước.

Hoắc Minh Đào gọi Thẩm Viên Tinh là do quá kinh ngạc, không ngờ sẽ gặp cô và Từ Thành Liệt ở đây. 

Anh ta vừa gọi đã hối hận, vội vàng ngậm miệng lại, liếc nhìn Liễu Tinh Đồng.

Sắc mặt Liễu Tinh Đồng hơi khó coi, một phần là vì Hoắc Minh Đào vừa rồi không cầm lòng được đã kêu “Tinh Tinh”, một phần là vì Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt hẹn hò.

Thật trùng hợp, vậy mà gặp được bọn họ ở rạp chiếu phim, hai người còn ngồi trước mặt cô ta.

Sau khi Thẩm Viên Tinh ngồi xuống, đèn trong phòng chiếu đều tắt.

Bộ phim sắp bắt đầu, nhưng cô không có tâm trạng để xem, ngược lại nghĩ về Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng đang ngồi phía sau.

Nói thế nào nhỉ, cảm thấy ông trời đang giúp cô. Một cơ hội tốt như vậy, tại sao không lôi kéo Từ Thành Liệt khoe khoang tình cảm ở trước mặt Liễu Tinh Đồng?

Nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Viên Tinh lập tức tốt lên.

Hơn nữa ánh sáng trong phòng chiếu lờ mờ, cô có thể sử dụng tay chân liều lĩnh và táo bạo hơn.

“A Liệt, em sợ…… Có thể dựa vào ngực anh để xem hay không?” Thẩm Viên Tinh nói nhỏ, nhưng đề-xi-ben của cô đủ để cho những người ngồi ở hàng ghế gần đó có thể nghe thấy trong rạp hát yên tĩnh.

Từ Thành Liệt mới vừa đặt bắp rang sang một bên: “……”

Anh không nỡ nhắc nhở Thẩm Viên Tinh, đêm nay họ xem phim tình cảm, không phải phim kinh dị.

Nghĩ đến mục đích thực sự của cô, trong lòng Từ Thành Liệt nặng trĩu nỗi buồn, dường như chơi xấu, không muốn phối hợp với cô.

Anh im lặng một lát, ngay cả giọng nói cũng lộ vẻ không vui, kèm theo chút lạnh lẽo cứng rắn: “Sợ cái gì? Sợ tình yêu ngọt ngào của nam nữ chính làm cho chết?”

Thẩm Viên Tinh sửng sốt, nhận thấy chàng trai có chút không vui, sau đó ý thức được bộ phim này là phim tình cảm, không phải kinh dị…… Chợt cảm thấy vô cùng mất mặt, hơi giận Từ Thành Liệt đã vô tình phá đám.

Ngoài sự tức giận, Thẩm Viên Tinh còn hăng hái, khao khát chiến thắng của cô được khơi dậy.

Ở trong môi trường tối tăm, cô bắt đầu giở trò đối với người nào đó. Đầu tiên là đặt tay vịn ở giữa xuống, sau đó mặc kệ sự lạnh lùng của Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh kéo cánh tay anh, dựa toàn bộ cơ thể vào.

Thân hình mềm mại áp vào anh, tựa đầu lên vai anh, “Em mặc kệ, em muốn dựa vào anh.”

Từ Thành Liệt bất động, sự bất mãn tích tụ trong lòng đã lâu đang khuấy động, anh cố gắng kìm nén nó, không để ý tới Thẩm Viên Tinh xoay tới xoay lui.

Sau đó, ai kia càng ngày càng quá mức, không chỉ nắm tay anh, khẽ cào lòng bàn tay, còn đặt bàn tay nóng bỏng mềm mại không có xương của cô lên đùi anh. Coi như hao hết tâm tư, dùng thủ đoạn dụ dỗ anh hợp tác.

Từ Thành Liệt quả thật bị cô trêu đến mức khó chịu, khi Thẩm Viên Tinh đặt tay lên đùi anh lần thứ ba, anh nắm lấy bàn tay nghịch ngợm đó.

Nghiêng người cúi đầu, cắn vành tai cô tựa như trừng phạt, thấp giọng khàn khàn, “Đêm nay em có muốn về ký túc xá không?”

Thẩm Viên Tinh chỉ muốn nắm bắt cơ hội để thể hiện tình cảm trước mặt Liễu Tinh Đồng, nghe anh nói vậy thì cứng cả người.

Cô rên lên đau đớn khiến những người xung quanh phải ngoái nhìn.

Trong bóng tối, mặt Thẩm Viên Tinh nóng hổi và đỏ rực như muốn chảy máu.

Cô cắn môi tức giận nhưng không dám nói gì. 

Vì không tự tin và không đủ can đảm, cuối cùng Thẩm Viên Tinh rút tay về như bị điện giật, ngồi thẳng, không dám trêu chọc anh nữa.

Bởi vì cô biết, Từ Thành Liệt là người sói. Nếu anh nói đêm nay không cho cô về ký túc xá, tuyệt đối không phải nói suông. Cô không dám khiêu khích uy quyền của anh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.