Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 26: Tư vị không tệ, tôi thích




Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả ngẩn ra, nhất thời bị chặn á khẩu không trả lời được, trong lòng vừa nóng vừa giận nhưng lại tạm thời không biết lấy cái gì nói phản bác anh.

Anh tựa hồ thật sự chưa nói chỉ cần bồi anh ngủ, anh liền đem ảnh chụp San San trả lại cho cô, anh chỉ nói muốn cô tới, nếu không anh đem những cái ảnh chụp này phát đến trên mạng.

Nhưng mà ̣ cô đã cái gì đều không có đã để cho anh lăn qua lăn lại thành như vậy, anh rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?

Tay của cô không tự giác níu chặt, vòng qua bàn trà đi đến cạnh anh, nhịn đã lâu mới không bổ nhào tới anh hung hăng đánh cho anh một trận, vẫn cầu xin như cũ.

" Bắc Minh tiên sinh, anh đã muốn tôi, có thể không cần khi dễ tôi hay không? Đem ảnh chụp San San trả lại cho tôi, xin anh."

Bắc Minh Dạ tiện tay đem tạp chí bỏ qua, hai chân đè lên nhau tựa vào ở trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn cô: "Thật muốn ảnh chụp em gái như vậy?"

Danh Khả dùng lực gật gật đầu, trước mắt rốt cục dâng lên một tia mong đợi.

"Bắc Minh tiên sinh, van cầu anh đem ảnh chụp San San trả lại cho tôi, cô chỉ là cô bé không hiểu chuyện ngẫu nhiên phạm sai lầm, có thể sau này...Sau này tôi sẽ dạy bảo cô làm người, Bắc Minh tiên sinh, cầu anh, xin anh."

Ngón tay dài Bắc Minh Dạ gõ ở trên ghế sofa, ánh mắt anh thâm thúy giống như hai vực sâu trông không thấy đáy.

Ánh mắt anh như vậy Danh Khả chỉ cảm thấy chính mình giống như bị cởi hết quần áo đứng ở nơi đó tùy ý anh thưởng thức vậy, cả người lại nhất thời băn khoăn bất an.

" Tư vị của em không tệ." Anh bỗng nhiên nói.

Thanh âm nghe qua tựa như vang lên ở bên tai lại giống như ở chân trời xa xôi nhưng sau khi Danh Khả nghe xong cả người lập tức ngây dại giống như bị bóng đè vây khốn.

Nghĩ tới tình hình đêm qua anh mồ hôi như mưa va chạm trên thân mình, thân thể mảnh khảnh liền không khỏi nhẹ nhàng run rẩy lên.

"Em sợ tôi?" Anh nhíu mày, cười cười nhợt nhạt bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống thanh âm cũng lạnh xuống: "Có biết trong một năm này có bao nhiêu phụ nữ muốn bò lên trên giường của tôi, tôi ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn các cô một cái hay không?"

Cô không nói lời nào, cho dù có biết hay không, những thứ này đều đã không có quan hệ gì với cô, hiện tại cô chỉ muốn phải cầm ảnh chụp Danh San về, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này, từ nay về sau không còn quan hệ gì cùng người đàn ông này.

Biết cô thật sự không có hứng thú những thứ này anh khoát tay áo thanh âm nhu hòa xuống: "Tới đây."

Danh Khả không dám qua đi, chỉ là đứng ở nơi đó, cũng không dám lui về phía sau, sợ chọc giận anh, chống lại ánh mắt thâm u anh, cô cắn môi nói: "Bắc Minh tiên sinh, anh rốt cuộc còn muốn làm cái gì?"

Đều đã như vậy anh muốn đêm qua sớm đã để cho anh muốn đủ anh như bây giờ rốt cuộc là có ý tứ gì?

"Tôi không phải mới vừa nói sao? Tư vị của em không tệ tôi cực kỳ thích." Anh lại duỗi tay đến trước mặt cô: "Tới đây."

Thái độ còn muốn ôn hòa hơn so với cô tưởng tượng, chỉ là Bắc Minh Dạ ôn hòa như vậy làm cho cô cảm giác được sợ hãi, lần này cô không chỉ có chưa từng có đi, ngược lại theo bản năng thối lui nửa bước.

Nhưng cô vừa mới lui liền bỗng nhiên cảm thấy được bên hông căng thẳng, người kia không biết từ lúc nào đã từ trên ghế sofa đứng lên, đi nhanh vượt qua, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

Chờ cô lấy lại tinh thần người đã bị anh ôm ấp ở trên đùi, mà anh nhàn nhã ngồi trở lại đến trên ghế sofa, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ hoảng sợ bất an trong lòng anh.

Anh nhìn cô ánh mắt kia tựa như nhìn con mồi mang theo một chút tùy ý xem diễn trò, cũng mang theo một chút khí tức tà ác.

Nhưng trong lòng Danh Khả là thật rất tức giận, nhưng mà tức giận như thế nào cô cũng không có biện pháp với Bắc Minh Dạ, chỉ là lúc anh nghiêng thân hướng chính mình đè xuống, hai tay cô để trên ngực anh, nhịn không được hô:

"Tôi không thoải mái, Bắc Minh Dạ, không cần đụng chạm tôi!"

Cô không thoải mái Bắc Minh Dạ đã nhìn ra, từ lúc cô tới sắc mặt vẫn không dễ chịu, nhưng mà, anh không tiếp thu cô vì một chút không thoải mái có thể ngăn cản anh, anh nói muốn vẫn lại là có thể không kiêng nể gì muốn cô.

Cô bị thương là chuyện của cô, không ảnh hưởng khoái hoạt của anh.

Danh Khả cũng biết người đàn ông này lãnh huyết, cũng là vô tình, chính mình thoải mái hay không với anh mà nói căn bản không có gì khác nhau.

Cô chỉ là không muốn sẽ cùng anh ngoạn chơi loại trò chơi này, chơi trái tim cô thật sự muốn thừa nhận không xong.

Ngẩng đầu nhìn anh cô nghiêm túc hỏi: "Anh rốt cuộc còn muốn thế nào? Bắc Minh tiên sinh, cũng không thể đem điều kiện nói ra? Nếu anh muốn tôi trả tiền..."

"Hai mươi tỷ, em cảm thấy được chừng nào thì có thể trả nợ?" Một cánh tay dài rơi vào trên eo cô, đem cô giam cầm tại ngực mình, một bàn tay kia nâng lên, ngón tay dài nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt cô.

Chỉ một cái mờ ám như vậy lại làm cô sợ tới mức không ngừng run rẩy, hoảng sợ bất an này cơ hồ đem toàn bộ thú tính của anh nổi lên.

Anh nở nụ cười, ý cười phong tình mênh mông ánh mắt đẹp làm người dời không ra, chỉ tiếc cô gái nhỏ trong ngực anh căn bản không rảnh đi thưởng thức đẹp trai cùng mị lực của anh.

"Cho tôi chút thời gian, có lẽ... Có lẽ tôi có thể phải vay." Mặc dù hai mươi tỷ đối với cô mà nói thật là con số thiên văn, cho dù cô nghĩ biện pháp gì, dù cho đem ngũ tạng lục phủ chính mình bán đi cũng trả không được tiền lãi, càng không cần phải nói tiền vốn.

Nhưng mà ̣ so sánh tương đối, ở lại bên cạnh anh thật sự đáng sợ, cô tình nguyện ở bên ngoài liều sống liều chết tìm tiền trả cho anh cũng không cần tiếp tục bị anh như vậy.

"Em muốn nghĩ biện pháp như thế nào?" Ánh mắt Bắc Minh Dạ lưu luyến trên mặt cô, thưởng thức yếu ớt cùng bất lực của cô: "Đối với một mỹ nữ mà nói, muốn kiếm tiền biện pháp tốt nhất chính là bán đứng thân thể, có lẽ em cũng có thể nghĩ bán mình ra ngoài, nói không chừng còn có thể bán cái giá tốt."

Danh Khả cắn môi, không có phản ứng đến lời anh nói.

Không nói trước cô cũng sớm đã bị anh muốn, thân thể không sạch sẽ như vậy căn bản không đáng giá tiền bạc, cho dù cô vẫn lại là sạch sẽ cầm đi bán có năng lực bán mấy cái tiền bạc/

Huống chi, muốn cô vì tiền bạc đi làm những cái chuyện này cuộc sống như vậy cô sao có thể dễ dàng tha thứ?

"Như vậy đi, bảo vệ bên trong Đế Uyển của tôi nhân số ít nói cũng có trên trăm cái không bằng hiện tại em đi bồi bọn họ, tôi có thể suy xét triệt tiêu mười triệu." Anh lòng tốt đề nghị.

Đi bồi những cái bảo vệ này, vẫn lại là trên trăm người.... Trong lòng Danh Khả căng thẳng, một đoạn tâm trí ngày đó ở trong sân thấy Thích Đình Đình bị người của anh khi dễ trở về, sắc mặt nhất thời trắng ngay cả một chút huyết sắc đều đã tìm không thấy.

Cô hít vào một hơi, giương mắt nhìn anh, khẽ hô: "Không... Không cần! Đừng cho bọn họ khi dễ tôi như vậy! Cầu xin anh không cần!"

Người đàn ông này anh thật là lãnh huyết, anh căn bản không có một chút nhân tính!

Nếu thật sự ném cô cho những cái thủ hạ này của anh làm cho bọn họ như vậy.... Cô tình nguyện chết cũng không cần thừa nhận cái loại nhục nhã này.

"Như thế nào? Sợ sao?" Ngón tay dài của anh vẫn xẹt qua trên mặt cô như cũ, từ từ vạch đến môi mỏng của cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.