Minh Tinh PR

Chương 5




“Dung tiên sinh muốn uống trà Ô long?” Bạch Duy Minh hơi kinh ngạc, im lặng một lát, đáp: “Nhưng mà tôi cũng không mang theo trà Ô long.”

Dung Quân Tiện sững sờ.

“Vả lại, muộn thế này uống trà cũng không tốt.” Giọng điệu của Bạch Duy Minh không mặn không nhạt, “Vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai cậu còn có cảnh phải quay.”

Bạch Duy Minh đã nói vậy, Dung Quân Tiện thu lại nửa bước đã bước vào căn phòng của Bạch Duy Minh.

Ngày hôm sau, Dung Quân Tiện dậy sớm, trợ lý chở cậu đến trường quay quay phim. Dung Quân Tiện nhìn trợ lý trong xe, lại nhìn ghế sau, hỏi: “Sao Bạch tiên sinh không đi cùng chúng ta?”

Trợ lý trả lời: “Có lẽ Bạch tiên sinh vẫn chưa dậy đâu?”

Dung Quân Tiện nghĩ một lúc, cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Bạch Duy Minh: “Bạch tiên sinh, trợ lý nói anh vẫn chưa dậy.”

Sau khi gửi đi, Dung Quân Tiện lại hơi hối hận, lời nói ấu trĩ nhàm chán như thế tại sao có thể gửi đi chứ? Nam sĩ lạnh lùng thành thục như Bạch Duy Minh chắc hoàn toàn sẽ không để ý tới, đồng thời sẽ cảm thấy mình bị điên nữa?

Nghĩ tới những điều này, Dung Quân Tiện muốn rút tin nhắn về, nhưng cũng không kịp rồi —— khi cậu suy nghĩ lung tung, phê bình bản thân, Bạch Duy Minh đã trả lời: “Cậu ta nói không đúng.”

Dung Quân Tiện nhìn thấy trả lời bỗng nhiên gửi đến, thoáng cái vui trở lại, lạch cạch lạch cạch gõ trả lời: “Thế anh đi đâu rồi?”

“Tôi đến chợ sáng mua trà Ô long cho Dung tiên sinh.”

Dung Quân Tiện nhìn dòng chữ lạnh như băng trên màn hình, trong lòng lại ấm áp, cầm điện thoại cười ngây ngô.

Ở trong xe, Dung Quân Tiện ngâm nga bài hát, đặc biệt vui vẻ, vẻ mặt thoải mái, nhưng sau khi xuống xe, lại trưng cái vẻ cao ngạo, muốn cười nhưng không cười. Lúc Dung Quân Tiện vào trường quay, thật ra có diễn viên đến sớm hơn cậu. Đó là Chu Ấu Khanh diễn vai nữ hoàng đế. Bởi vì tạo hình trang phục đầu tóc của nhân vật nữ khá tốn thời gian, cho nên cô tới sớm hơn Dung Quân Tiện. Chu Ấu Khanh này đang hot, catse và đãi ngộ cao hơn “ảnh đế hết thời” Dung Quân Tiện hẳn một đoạn. Cô có phòng trang điểm riêng của mình, bởi vậy vẫn chưa chạm mặt với Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện cũng có phòng trang điểm của mình nên vào phòng của mình để trang điểm. Cậu vừa trang điểm vừa xem kịch bản, chẳng được bao lâu, một diễn viên đã chuồn vào, đưa đặc sản địa phương làm quà ra mắt cho Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện liếc qua nam diễn viên này, lại thấy diễn viên nhỏ mặt em bé, lúm đồng tiền nhỏ này hơi quen mắt. Nam diễn viên kia tự giới thiệu, nói: “Em tên là Côn Hạnh, trước đó đã gặp ở buổi casting.”

Dung Quân Tiện nhớ ra rồi, trong buổi casting, Dương Thụ Hi lớn tiếng nói mình có thể giành được nhân vật Tăng Phàm, chính là Côn Hạnh đã nói, nhân vật Tăng Phàm đó là của Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện nghĩ đến đoạn này, thế là có nhiều cảm tình với diễn viên trẻ tuổi này hơn, kêu cậu ta ngồi xuống, hỏi: “Lúc đó cậu nghe nói được từ đâu, nhân vật này đã quyết định là tôi?”

“Chuyện này không phải mọi người đều nghe nói à? Hơn nữa, sẽ là anh mà.” Côn Hạnh nói, “Chẳng lẽ Dương Thụ Hi còn có thể sánh bằng anh à?”

Dung Quân Tiện nghe lời này toàn thân sướng rơn.

Côn Hạnh lại nói: “Vả lại tiền bối này… Lúc em diễn có một thắc mắc, không biết có thể hỏi anh không?”

“Cậu nói đi.” Dung Quân Tiện cười nói.

Cô Hạnh bảo: “Em thấy lúc anh diễn cổ trang, nắm bắt hình thái cực tốt. Nhưng lúc em diễn, lại cảm thấy giống như người hiện đại mặc cổ trang, lúc cầm đồ như người hiện đại cầm điện thoại, làm thế nào cũng không có hàm súc. Không biết nên sửa thế nào?”

“Tình huống này rất dễ giải quyết, nhưng hơi tốn thời gian.”

“Em không sợ tốn thời gian.” Côn Hạnh nói rất thành khẩn.

Dung Quân Tiện đáp không cần nghĩ ngợi: “Cậu có thể xem đánh giá và phân tích về nhân vật trong tranh Trung Quốc, hướng dẫn vẽ tranh.”

“Cái gì? Hướng dẫn của tranh cổ?”

“Đúng, hướng dẫn vẽ tranh nhân vật cổ đại miêu tả cử chỉ của nhân vật cổ đại vô cùng tường tận, chính xác tới đặt ngón tay như thế nào, biểu cảm của gương mặt, góc nghiêng của cổ… Ví dụ như cậu nói, không biết cầm đồ vật như thế nào mới có vẻ giống người cổ đại, trong hướng dẫn vẽ tranh ở đây, có những chương chuyên giới thiệu tư thế cầm đồ của những nhân vật này. Cậu tham khảo một lát là biết rồi.” Dung Quân Tiện nói những gì mình biết, thao thao bất tuyệt, “Thật ra, chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy người cổ đại thật sự, ấn tượng về nhân vật cổ đại hơn phân nửa đến từ tranh cổ. Khi cậu có thể nắm bắt cử chỉ của nhân vật cổ đại, cậu đã có thể biểu hiện cái gọi là hàm súc rồi.”

Côn Hạnh bừng tỉnh ngay: “Hóa ra là vậy à! Đúng là được dạy bảo!”

Dung Quân Tiện gật đầu, bèn nói: “Thật ra cách này cũng là cách ngu ngốc, vô cùng tốn thời gian, hiệu quả cũng không nhất định là tốt. Dù gì, thần thái hành vi vẫn không giống trong tranh. Cậu phải tự điều chỉnh.”

“Em hiểu rồi, cảm ơn tiền bối.” Vẻ mặt Côn Hạnh chân thành tỏ ý cảm ơn với Dung Quân Tiện, lại thêm phương thức liên lạc với Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện cũng lấy vài cuốn “Xem sự phát triển của động tác cầm bút trong tranh cổ” “Một vài tư thế ngắm cảnh của nhân vật cổ họa” “Giới thiệu về kỹ thuật vẽ tranh cổ điển” v.v trong phòng trang điểm ra, đều đã được lật nhiều lần, cũng có ghi chú.

Côn Hạnh cầm sách, nói lời cảm ơn lần nữa rồi đi.

Hôm nay cảnh quay của Dung Quân Tiện không nhiều, quay cũng tương đối suôn sẻ, đến mười giờ tối là có thể về khách sạn. Nhưng khiến Dung Quân Tiện hơi mất mát đó là hôm nay Bạch Duy Minh cũng không đến đón cậu.

Dung Quân Tiện không vui gửi tin nhắn cho Bạch Duy Minh: “Không phải anh đã nói đi cùng tôi trong suốt hành trình à?”

Bạch Duy Minh nhắn lại: “Công việc có chút chuyện.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Vậy tôi còn có thể đến chỗ anh uống trà không?”

“Xin đợi ngài.” Bạch Duy Minh trả lời.

Thế là, Dung Quân Tiện trở về khách sạn căn hộ, hứng thú bừng bừng gõ cửa phòng Bạch Duy Minh, Bạch Duy Minh cũng ra mở rất nhanh, anh mặc quần áo ở nhà, thoạt nhìn là trạng thái thoải mái. Dung Quân Tiện chui vào phòng, thấy giữa phòng khách căn hộ đặt cái bàn, trên mặt bày để máy tính, còn có trà đã pha xong.

Dung Quân Tiện nhìn thấy trà đã pha xong, lại hơi thất vọng, cũng không nói được là tại sao, cậu ngồi xếp bằng xuống, cầm chén trà, nói: “Công việc của anh bận lắm à? Không phải anh chỉ có một khách hàng là tôi ư?”

“Chỉ phục vụ một mình cậu sao?” Bạch Duy Minh ngồi trước máy tính, “Vậy cậu phải tiêu thêm rất nhiều tiền mới được.”

Dung Quân Tiện bị nghẹn họng, vừa uống trà vừa không vui nói: “Thế có phải anh pha trà cũng phải thu phí khác không?”

“Cái này có thể tặng miễn phí.” Bạch Duy Minh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không nói chuyện nhiều.

Dung Quân Tiện tức giận nâng má, đang buồn bực ngán ngẩm, màn hình điện thoại lại lóe lên, một tin nhắn gửi tới, Dung Quân Tiện cầm điện thoại xem, rồi nói với Bạch Duy Minh: “Đạo diễn nói muốn mười mọi người cùng ăn bữa khuya.”

Bạch Duy Minh nói: “Cậu cần tôi đi cùng cậu không?”

“Không cần.” Dung Quân Tiện mất hứng, “Sợ chuyện này cũng phải thu phí khác!”

Bạch Duy Minh lại nói: “Vậy nếu họ mời cậu uống rượu thì phải làm sao?”

Dung Quân Tiện cũng cười: “Anh không biết nói đùa à? Tốt xấu gì tôi cũng vào nghề được mấy năm, chút tình cảnh rót rượu này cũng không ứng phó nổi á? Tắm rửa đi ngủ càng sớm càng tốt là được.”

“Không, ý tôi là, nếu cậu uống rượu, ai đưa cậu về? Trợ lý à? Tôi chỉ sợ trợ lý kia của cậu cũng gánh không được phải uống.”

Dung Quân Tiện nói luôn: “Không sao, trợ lý uống, tôi không uống.”

“Cậu không uống?” Bạch Duy Minh hơi kinh ngạc.

“Đúng thế, tôi chưa bao giờ uống rượu trong bữa tiệc ở bên ngoài.” Dung Quân Tiện nói.

Bạch Duy Minh gật đầu: “Thảo nào tài nguyên của cậu ít thế.”

Dung Quân Tiện bỗng chốc bị làm tức chết, đặt mạnh chén trà xuống muốn đi.

Bạch Duy Minh lại nói: “Cậu đã không uống rượu, cũng không hòa thuận lắm với bọn họ, cần gì phải đi chứ?”

“Tôi với anh cũng không hòa thuận đó,” Dung Quân Tiện nói, “Không phải tôi vẫn uống trà với anh à?”

Nói xong, Dung Quân Tiện kéo trợ lý cùng đến nhà hàng ăn khuya mà đạo diễn đã nói, chỗ đó ăn xiên nướng, đã ngồi đầy mấy diễn viên và nhân viên, Dương Thụ Hi và Côn Hạnh cũng ở đó. Dung Quân Tiện ngồi xuống, Dương Thụ Hi liền giơ ly rượu lên, cười nói: “Anh đến muộn, phải phạt một chén!”

Dung Quân Tiện cười nói: “Mọi người đều biết, trong ‘Tăng Phàm truyện’ phạt lớn nhất đó là uống coca. Tôi vẫn nên uống coca thôi.”

Trợ lý bên cạnh cũng giải thích: “Xin lỗi, ông chủ Dung của chúng tôi dị ứng cồn. Nếu không, tôi uống thay anh ấy!” Nói đoạn, trợ lý cạn một chén thay Dung Quân Tiện.

Dương Thụ Hi lại rất không vui: “Ôi, xem ra tôi không đủ mặt mũi rồi, không mời nổi ông chủ Dung uống rượu! Hay là đạo diễn tới đi!”

Đạo diễn không nói gì, đảo mắt lại tới một người đàn ông trung niên lạ mặt. Đạo diễn chỉ vào người đó, nói: “Đây là Tề tổng, là tổng giám đốc của công ty Hưng Đằng đấy!”

“Úi, hóa ra là tổng giám đốc của Hưng Đằng à!” Mấy diễn viên nhỏ đã mỉm cười xu nịnh Tề tổng.

Tề tổng lại nói: “Ái chà, ảnh đế cũng ở đây? Ảnh đến, làm một ly đi!” Nói rồi, Tề tổng giơ ly rượu lên, giục rượu về phía Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện vẫn cầm coca, cười nói: “Ngại quá, tôi không thể uống rượu.”

Trợ lý cũng cười nói: “Đúng vậy… Tề tổng, xin lỗi, tôi uống thay ảnh…”

Tề tổng vừa nghe, mặt xanh luôn: “Ồ? Xem ra mặt mũi của tôi cũng không được, không mời nổi ảnh đế uống rượu!”

Dung Quân Tiện vào nghề nhiều năm, bữa cơm nào cũng không uống rượu, từ lâu đã quen với lý do giải thích “Cậu không uống rượu là không nể mặt mũi”, thế là trưng ra cái vẻ không nể mặt mũi.

Tề tổng tham gia tiệc cũng nhiều lần rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy diễn viên không phối hợp như thế, tự giác mất mặt mũi. Trợ lý cũng sợ tổng giám đốc tư sản này mất hứng, vội vàng hòa giải: “Sao lại là không nể mặt mũi? Chỉ là sức khỏe của ảnh không tốt, không thể uống…”

“Làm sao sức khỏe không tốt? Tôi cũng muốn biết!” Tề tổng lạnh nhạt nói, “Nếu sức khỏe kém như vậy, còn quay phim làm gì? Nên ở nhà nghỉ ngơi mới phải.”

“Được, tôi uống!” Dung Quân Tiện nói.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Dung Quân Tiện, không hiểu nổi sao cậu đột nhiên thay đổi thái độ. Tề tổng nghe thấy Dung Quân Tiện nói như vậy, cũng cho rằng đe dọa của mình có tác dụng. Nhưng không ngờ, Dung Quân Tiện lại nói: “Nhưng đúng là sức khỏe tôi không tốt, phải uống thuốc trước đã.” Nói xong, cậu móc một hộp Cephalosporin[1], nuốt một viên ngay trước mặt mọi người, lại lắc lư cái chén không nói: “Tôi uống kháng sinh xong rồi, ai muốn mời rượu tôi, thì rót đầy một chén cho tôi đi!”

[1] Cephalosporin: thuốc kháng sinh, không nên uống rượu khi dùng kháng sinh

Người ở đây mặt mũi trắng bệch, mười rượu bình thường còn được, thật sự thấy Dung Quân Tiện chiến trận này, ai dám rót rượu cho cậu? Đây là chuyện chết người. Ngay cả Tề tổng vừa rồi như tổng giám đốc bá đạo cũng xanh cả mặt, không tiện nói gì.

Đạo diễn vội vàng đứng lên, hòa giải nói: “Nếu cậu không khỏe, vậy về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi!”

“Được, thế tôi đi về trước, mọi người từ từ.” Dung Quân Tiện đứng lên, xoay người rời đi, trợ lý hết sức lo sợ đi theo, lại hoang mang nói: “Trời ạ, anh đắc tội tất cả mọi người rồi! Chuyện này phải làm sao đây?”

Dung Quân Tiện lại nói: “Không sao, cũng không phải lần đầu tiên đắc tội với người khác.”

Chuyện này Dung Quân Tiện nói rất nhẹ nhàng, trợ lý nhỏ đã bị dọa sợ, bèn gọi điện thoại cho Bạch Duy Minh báo cáo tình hình. Sau khi Bạch Duy Minh nghe, giọng nói vẫn rất bình thản: “Được, tôi biết rồi.”

Không biết tại sao, nghe thấy giọng nói bình thản của Bạch Duy Minh, trợ lý nhỏ cũng yên tâm theo.

Dung Quân Tiện trở về căn hộ, vừa tắm rửa xong, đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu tức giận nói: “Ai á?”

“Là tôi.” Giọng Bạch Duy Minh vọng vào qua cánh cửa.

Dung Quân Tiện đang định mở cửa, chợt nghĩ đến gì đó, lại cởi quần áo trên người, quấn khăn tắm lên người mình, còn thừa nhận dáng người đẹp đẽ của mình trong gương một lần, cực kỳ bắt mắt, mới giả vờ như đang tắm dở rồi đi mở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.