Minh Tinh PR

Chương 33




Dung Quân Tiện nhấn mở tin nhắn của hội trưởng Tuyên.

Hội trưởng Tuyê là người không thích nói chuyện, gửi tin nhắn cũng rất ngắn:

“Dung tiên sinh, chào cậu.”

“Chào cậu” thì “Chào cậu”…

Bởi vậy, Dung Quân Tiện cũng mang theo nghi hoặc trả lời một câu: “Hội trưởng Tuyên, chào anh.”

Hội trưởng Tuyên gửi tới một câu: “Cậu đang làm gì vậy?”

Dung Quân Tiện nghi ngờ hơn: “Tôi đang làm gì? Tại sao phải hỏi tôi điều này?”

Hội trưởng Tuyên nhắn lại: “Tôi muốn hẹn cậu ăn cơm.”

Dung Quân Tiện cười, nghĩ thầm: Hóa ra anh ta cũng muốn ăn sườn chua ngọt giống như mình à?

Nghĩ đến sườn chua ngọt, Dung Quân Tiện cũng cảm thấy đói bụng, đáng tiếc bây giờ đang ở rừng núi hoang vắng, không có gì để ăn. Dung Quân Tiện thở dài, trả lời anh ta: “Tôi cũng muốn! Đáng tiếc, tôi đang quay phim ở huyện Sài Phi.”

“Huyện Sài Phi ở đâu?” Hội trưởng Tuyên hỏi.

“Ở một nơi rất vắng vẻ.”

“À.”

Dung Quân Tiện nhìn thấy chữ “À” này, đã lường trước có lẽ đối phương không muốn nói chuyện bèn nói: “Nếu không có gì thì thôi nhá. Tôi cũng phải đi quay phim rồi.”

“Ừ.”

Dung Quân tiện cất di động vào túi, mở lịch trình một ngày mới ra. Đạo diễn Mai Mân là một bậc thầy lão luyện thành thục, không nói nhiều, nhưng lời nói đều rất có trọng lượng, mỗi một yêu cầu đưa ra đều phải được thỏa mãn. Đỗ Mạn Hoài và Dung Quân Tiện đều được truyền thông xưng là “Phái thực lực không thể hoài nghi”, là ngôi sao lớn có giải thưởng diễn xuất nắm trong tay, nhưng đến trước mặt Mai Mân, vẫn nơm nớp lo sợ, không dám thất lễ.

Hơn nữa, Dung Quân Tiện đóng phim từ lúc vị thành niên, về mặt trình độ văn hóa khá là tụt lại phía sau, muốn nhớ đoạn lời thoại nho nhã cũng trầy trật, chứ nói gì đến suy diễn giọng nói và tình cảm phong phú.

Dung Quân Tiện lật xem kịch bản, phát hiện lời thoại và phân cảnh của Gia Cát Lượng trong kịch bản rất ít, bèn nghĩ: “Vậy Đỗ Mạn Hoài rõ là thoải mái.”

Nhưng mà đợi thật sự vào đoàn, Dung Quân Tiện mới biết được, Đỗ Mạn Hoài đã không diễn Gia Cát Lượng nữa.

Hóa ra, Đỗ Mạn Hoài có tầm nhìn và nhiều cách hơn Dung Quân Tiện, xem kịch bản sơ thảo từ rất sớm, chê phân cảnh của Gia Cát Lượng quá ít, muốn xin đổi sang diễn Tôn Quyền. Mai Mân và hắn diễn thử mấy lần, cảm thấy hình tượng và kỹ năng diễn xuất của Đỗ Mạn Hoài đều có thể đảm nhiệm được vai diễn kia, đã đồng ý thay đổi. Tất nhiên, trong chuyện này cũng có công sức của Trần Lễ Bỉnh tặng quà nhờ vả.

Về phần Lý Thần, cậu ta vốn là tiểu sinh[1] gần đây được “Ảnh nghiệp[2] Tứ Thông” gắng sức nâng. Mà Ảnh nghiệp Tứ Thông vốn cũng là phía đầu tư lần này. Nhưng mà, vì Lý Thần vị loại bỏ không rõ nguyên nhân, Ảnh nghiệp Tứ Thông đã cử hai diễn viên nam khác đến, một người tên là Nam Lục, người kia tên là Thạch Gia Ý.

[1] tiểu sinh: chỉ chung những nam diễn viên

[2] ảnh nghiệp: ngành công nghiệp điện ảnh, nghĩa là đầu tư, sản xuất phân phối phim điện ảnh, phim truyền hình

Hai người kia mơ hồ nghe nói, Lý Thần đắc tội tới Đỗ Mạn Hoài mới bị đóng băng, thì trong lòng cáng kính sợ vị ảnh đế gần đây có địa vị khá cao. Người đại diện cũng dặn đi dặn lại, nhất định phải cực kỳ kính trọng Đỗ Mạn Hoài. Hơn nữa, nguyên văn lời nói là: “Thà làm mích lòng Mai Mân cũng đừng làm mích lòng Đỗ Mạn Hoài. Nói cho cùng Mai Mân nhân phẩm quý giá, không so đo với tiểu bối. Nhưng Đỗ Mạn Hoài thì khó nói.”

Cho nên, vừa vào đoàn, trợ lý đã bưng quà cáp, đi sau Nam Lục và Thạch Gia Ý, tìm Đỗ Mạn Hoài “Đưa tiền bảo hộ”[3]. Lúc đó, Đỗ Mạn Hoài đang nằm trên sofa trong nhà xe sang trọng hạng A nhập khẩu của mình để xem kịch bản. Nam Lục và Thạch Gia Ý tới, hắn chào hai người ngồi xuống, vừa lật kịch bản, vừa câu được câu chăng nói chuyện phiếm.

[3] gốc là bái mã đầu (拜码头): các gánh hát hí khúc đến thăm địa chủ, các quan chức quân sự và chính trị, các lãnh đạo băng đảng ở địa điểm biểu diễn gọi là “Bái mã đầu”, mục đích là để có được sự ủng hộ của họ, hy vọng biển diễn suôn sẻ, chỉ sợ không đến sẽ xảy ra tai họa, ít nhất rất khó để đứng vững.

Trợ lý lại nói trước: “Hai nghệ sĩ nhà chúng em, vừa vào đoàn, chưa đi đâu cả, đã đến chỗ của ngài trước!”

Đỗ Mạn Hoài nghe vậy nhướng mày, lại nói: “Vừa nãy tôi nhìn bên cửa sổ, hình như nhìn thấy mấy người đi tới từ bên chỗ Dung Quân Tiện.”

Sắc mặt trợ lý cứng đờ, nhất thời không biết tiếp lời thế nào. Thạch Gia Ý là người nhanh mồm nhanh miệng, lại lập tức trả lời: “À, bọn em tưởng nhà xe của anh là chiếc sang trọng nhất mà, cho nên đến chỗ nhà xe hai tầng đó. Không ngờ là anh Quân Tiện.”

Nghe câu nói này, mặt trợ lý cứng hơn, cứng giống như vừa mới tiêm 100 đơn vị Botox.

Mặt Đỗ Mạn Hoài cũng hơi cứng, sau đó cười, nói cứ như tán gẫu: “Là xe của Dung Quân Tiện khí thế hơn.”

Trợ lý vội nói: “Em lại không cảm thấy! Cái xe kia của Dung Quân Tiện giống như xe chở rác trên đường ấy. Em thấy vẫn là xe của thầy Đỗ lịch sự tao nhã hơn.”

Đỗ Mạn Hoài cười nói: “Cái này có gì mà tốt hơn.”

Mọi người lại nói vài câu, thấy Đỗ Mạn Hoài nói cười nhẹ nhàng, bầu không khí thoải mái, hai người Nam Lục và Thạch Gia Ý đã quên một tí xấu hổ vừa rồi. Ai biết Đỗ Mạn Hoài lại nhớ rõ lâu.

Nam Lục, Thạch Gia Ý đều trẻ tuổi, không kham nổi nhân vật nặng nề như Tào Tháo, Hoàng Cái, nhưng thiết lập nhân vật lớn tuổi, vì vậy, Nam Lục diễn “Gia Cát Lượng” mà Đỗ Mạn Hoài không cần, Thạch Gia Ý thì đóng vai “Lỗ Túc” vốn đã sắp xếp cho Lý Thần.

Cảnh khai máy đầu tiên là Đỗ Mạn Hoài, Dung Quân Tiện và người mới hợp tác diễn. Mai Mân còn nửa đùa nửa thật nói: “Để hai ảnh đế làm mẫu cho hai cậu đi.”

Nói thì nói như thế, nhưng cảnh quay này là Gia Cát Lượng gặp mặt Tôn Quyền, thuyết phục Tôn Quyền, thúc đẩy liên minh chiến lược Tôn Lưu. Bởi vậy, lời thoại nhiều nhất là của người mới tên Nam Lục kia. Nam Lục mặc trang phục cổ trang nặng nề, khăn quấn đầu, cảnh diễn đầu tiên là đối mặt với hai ảnh đế, cực kỳ căng thẳng, nhưng vẫn miễn cưỡng bình tĩnh, ưỡn ngực chậm rãi nói lời thoại: “Trong nước đại loạn, tướng quân khởi binh Giang Đông, Lưu Dự Châu tập hợp dân chúng Hán Nam, cùng Tào Tháo tranh thiên hạ —— hạ… hạ…”

Câu tiếp theo quên mẹ nó rồi.

Trời rất lạnh, Nam Lục lo lắng đổ mồ hôi đầy đầu.

Nhưng cũng đành phải NG.

Trán Nam Lục cũng đổ mồ hôi, nhưng Dung Quân Tiện thì vừa khéo ngược lại. Mấy người họ đứng trên núi, gió lạnh tàn phá bừa bãi, cuộn tóc Dung Quân Tiện bay loạn, trên mặt cũng giống như đao phá, chỉ cắn răng đối diễn với Nam Lục.

Tất nhiên Đỗ Mạn Hoài cũng không chịu nổi, khuôn mặt cũng xanh lên.

Nhưng Đỗ Mạn Hoài thích giả làm người tốt, nhiều lần đều cười nói: “Không sao, không sao, từ từ đi.” Trong lòng lại chửi: Mẹ cậu.

Dung Quân Tiện càng không vui. Bên ngoài gió rét, làn da Dung Quân Tiện nhạy cảm, da mặt lại không chịu nổi, tìm trợ lý giơ đèn chiếu vào nhìn kỹ, đã nổi vài mẩn đỏ. Dung Quân Tiện nói với đạo diễn: “Mặt tôi bị dị ứng rồi, thậm chí ngứa nữa. Lão Mai, tôi có thể về nhà xe nằm một lát trước không?”

Mai Mân gật đầu, nói: “Được, cậu… còn có Tiểu Đỗ, các cậu về nghỉ ngơi trước đi. Chúng tôi quay Nam Lục trước, đến lúc đó các cậu quay bù là được.”

Đỗ Mạn Hoài cũng thở phào một hơi, đi cùng Dung Quân Tiện quay về, lại cười nói: “Da cậu không có gì đáng ngại chứ? Chỗ tôi có thuốc chống dị ứng, lát nữa tôi bảo trợ lý đưa cho cậu một lọ nhé?”

“Không cần đâu, cảm ơn. Chỗ tôi cũng có thuốc.” Dung Quân Tiện cười cười trả lời.

Dung Quân Tiện về nhà xe, cẩn thận bôi thuốc, chỉ cảm thấy trên mặt lạnh dần. Một lát sau, cửa nhà xe lại bị gõ. Dung Quân Tiện chạy tới mở cửa, thấy là một người đàn ông lạ mặt. Người kia chỉ nói là trợ lý của Nam Lục, cảm thấy có lỗi với Dung Quân Tiện, cho nên mới đưa thuốc chống dị ứng. Dung Quân Tiện không nghĩ nhiều nhận lấy, tiện tay bỏ vào trong ngăn kéo.

Trước khi Dung Quân Tiện nằm xuống, lại nghĩ đến việc gọi video cho Bạch Duy Minh, kể khổ một lát. Đợi cậu mở phần mềm video ra, lại phát hiện phần mềm này có bộ lọc riêng, dưới bộ lọc ánh sáng mềm mại, ửng hồng trên mặt cậu cũng nhìn không ra, thoạt nhìn lại trắng trắng mịn mịn, hoàn toàn không đáng thương!

Vì thế, Dung Quân Tiện còn đánh phấn má hồng trên bàn trang điểm trước, mới bấm gọi video cho Bạch Duy Minh.

Bạch Duy Minh nhận điện thoại, hỏi: “Chuyện gì vậy, Dung tiên sinh?”

Dung Quân Tiện lại nói: “Tôi không có chuyện gì thì không thể tìm anh à?”

“Có thể, có thể.” Bạch Duy Minh đáp, “Không có chuyện gì tìm tôi là tốt nhất, sợ nhất là có chuyện.”

Dung Quân Tiện lại cười, nói: “Vậy đúng là có chuyện —— anh không nhìn ra à?” Nói đoạn, chỉ sợ Bạch Duy Minh không nhìn rõ, Dung Quân Tiện còn úp mặt vào ống kính.

Bạch Duy Minh cẩn thận quan sát ống kính, nói: “Chuyện cậu nói… là thợ trang điểm mới tới không biết dùng phấn má hồng hả?”

Sắc mặt Dung Quân Tiện cứng đờ, lại lùi mặt lại một chút, nói: “Phấn má hồng gì? Tôi bị dị ứng! Dị ứng! Anh biết không!”

Bạch Duy Minh nhíu mày hỏi: “Thế có nghiêm trọng không?”

Dung Quân Tiện thấy Bạch Duy Minh lộ ra vẻ ân cần, lại vui trở lại, nói: “Không sao, không sao. Tôi đến những nơi có thời tiết không tốt thường thế này. Bôi ít thuốc là được.”

“Cũng không thể qua loa.”

“Tôi đâu qua loa với da mặt của mình?” Dung Quân Tiện nói, “Tôi dựa vào gương mặt này để ăn cơm đấy!”

“Phải, gương mặt này của cậu đúng là đẹp, dựa vào gương mặt này có thể ăn bảo sâm sí đỗ[4].”

[4] bảo sâm sí đỗ: bào ngư, nhân sâm, vây cá, bong bóng cá

Dung Quân Tiện lại nhíu mày: “Cứ cảm thấy anh nói chả phải lời khen gì.”

“Là lời khen.” Bạch Duy Minh trả lời.

Dung Quân Tiện cười: “Bạch tiên sinh nói là lời khen, vậy coi như là lời khen đi!”

Bạch Duy Minh lại nói: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhìn lại xem cậu đã khỏi chưa, nếu chưa khỏi, thì phải đến bệnh viện.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Không khoa trương vậy đâu! Ngày mai chắc chắn khỏi.”

Bạch Duy Minh lại nói: “Ngày mai thức dậy lại gọi video với tôi một lát, tôi cũng phải nhìn xem mới yên tâm được.”

Dung Quân Tiện đang cầu mà không được, chỉ muốn nhìn mặt Bạch Duy Minh nhiều hơn, đồng ý ngay lập tức. Đợi cuộc gọi dập máy, Dung Quân Tiện nghỉ ngơi một lát, nhân viên công tác lại đến tìm, bảo cậu trở lại quay phim. Dung Quân Tiện quay lại quay phim, vốn là da nhạy cảm cũng không nghiêm trọng lắm, sau khi dặm phấn thì không nhìn ra được manh mối.

Nam Lục ở bên cạnh nhìn, lại thầm oán: Lúc nãy Dung Quân Tiện nói gì mà da nhạy cảm, toàn là diễn trò, đó là cố ý cho mình xấu mặt!

Dung Quân Tiện lại không biết mình bị người khác thù hận, nhưng cứ cho là cậu biết, cũng sẽ không quan tâm nhiều. Sau khi cậu quay xong một ngày, đã vội vàng trở về nhà xe ngâm nước nóng.

Không ngờ, đợi khi Dung Quân Tiện tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ, hội trưởng Tuyên lại gửi tin nhắn đến.

Hội trưởng Tuyên: “Chào buổi tối, Dung tiên sinh.”

Dung Quân Tiện thật sự rất nghi hoặc, cũng đành phải trả lời: “Chào buổi tối, hội trưởng Tuyên.”

Hội trưởng Tuyên lại nói: “Hôm nay cậu thế nào?”

Dung Quân Tiện nói: “Không thế nào cả. Hôm nay tôi làm việc mười tiếng trong gió rét, ngày mai còn phải dậy sớm hóng gió đây.”

Hội trưởng Tuyên: “Uống nhiều nước ấm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.