Minh Tinh PR

Chương 12




Một chiếc ghế sofa trắng như tuyết được đặt trong phông màn, nhưng bởi vì hôm nay Trần Lễ Bỉnh cũng mặc màu trắng, cho nên nhân viên công tác đi lên đổi ghế sofa thành màu đen.

Trợ lý của Trần Lễ Bỉnh lại nói: “Đen trắng thoạt nhìn không may mắn, làm ăn rất kiêng kị điều này!”

Vì vậy, nhân viên công tác đành phải chạy sang bên cạnh mượn một bộ màu đỏ, ghế sofa vui mừng đặt vào chỗ.

Cuối cùng, Trần Lễ Bỉnh mới khoan thai tới muộn, ngồi xuống ghế sofa màu đỏ, nom bình dị gần gũi, mỉm cười với ống kính. MC cũng ngồi xuống, trước ống kính khách sáo trò chuyện với Trần Lễ Bỉnh. Nhưng mà MC này trước giờ không dùng “Khách sáo”, trò chuyện vài câu, đã bắt đầu chuyển sang vấn đề sắc bén: “Có người nói anh từ ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’[1] đến ‘Tăng Phàm Truyện’, đã thể hiện bốn chữ giang lang tài tận[2], anh cảm thấy thế nào?”

[1] Xuân giang hoa nguyệt dạ là một thi phẩm của Trương Nhược Hư. Theo Đường Thi tuyển dịch, thì đây là một bài thơ tuyệt diệu với ngôn ngữ giản dị mà tươi tắn, thanh tao; âm điệu bàng hoàng, triền miên; hình ảnh sinh động, cảm xúc chứa chan

[2] Giang lang tài tận: “Giang Lang” chỉ Giang Yêm là một vị quan dưới triều nhà Lương thời Nam Bắc triều trong lịch sử Trung Quốc và là một nhà văn tài năng đương thời. Sự nghiệp văn chương của ông được đúc kết thành một câu thành ngữ: “Giang Lang tài tận” nói về tài năng sớm nở rộ nhưng cũng chóng thui chột.(theo Wikipedia)

Trần Lễ Bỉnh nghe vậy cười lên: “Câu hỏi này rất thú vị, rất nhiều người đều lấy ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’ và ‘Tăng Phàm Truyện’ của tôi để so sánh, nhưng trên thực tế, chúng không thể so sánh. Chúng một là phim văn học một là phim tám giờ. Tôi làm biên kịch đã nhiều năm, có một tâm đắc lớn nhất, có thể chia sẻ với mọi người. Đó là tại sao có một vài biên kịch không cho ra được tác phẩm hay chứ?”

“Ồ? Vì sao nhỉ?”

“Bởi vì kiêng kị lớn nhất của biên kịch đó là: Khi viết phim tám giờ sợ cẩu huyết quá, sẽ muốn làm chút văn nghệ; khi viết phim văn học sợ không ai xem nên muốn thêm chút cẩu huyết. Đây đều là điều không thể làm.” Trần Lễ Bỉnh trả lời, “Mà ‘Tăng Phàm Truyện’, nếu như cô cảm thấy rất cẩu huyết, vậy thì chứng minh tôi thành công. Khi ngày nào đó phim tám giờ của tôi không cẩu huyết, các cô lại bình luận tôi giang lang tài tận cũng không muộn.”

“Ha ha, đạo diễn thật sự rất có tầm mắt.” MC thấy không hỏi được gì từ điểm này, bèn chuyển lời nói, “Vậy trước đó liên quan tới nam chính Dung Quân Tiện gần đây không có phân cảnh, là bởi vì đắc tội phía nhà đầu tư, tin đồn sắp bị đổi vai diễn, anh thấy thế nào?”

“Tôi có thể nói rõ ràng cho cô, đây là tin đồn.” Trần Lẽ Bỉnh trả lời, “Chỉ cần tôi vẫn có thể làm chủ, Dung Quân Tiện vẫn là vai nam chính đầu tiên trong ‘Tăng Phàm Truyện"”.

“Có tin đồn nói Dung Quân Tiện mắc bệnh ngôi sao, đã đắc tội đạo diễn?”

“Tình huống này thật ra vừa lúc trái ngược.” Trần Lễ Bỉnh lắc đầu thở dài, “Ngược lại là đạo diễn có rất nhiều chỗ không nên trong công tác.”

MC mở to mắt, lộ ra dáng vẻ phấn khích: “Thật sao! Chỗ không nên là gì!”

“Để giữ mặt mũi cho cậu ta, tôi cũng không muốn nhiều lời. Nhưng, tôi có thể nói với cô ‘Tăng Phàm Truyện’ sẽ không đổi nam chính, nhưng sẽ đổi đạo diễn!”

Câu nói này, quả thực giống như bom, dẫn nổ khu vực chủ đề của nền tảng xã hội.

Bài post bàn tán sôi nổi nhất trong số đó là: Tôi là người trong nghề, không thể nhiều lời! Nhưng có thể chịu trách nhiệm nói với mọi người, người trong nghề đều biết đạo diễn nào đó là gay! Anh ta liếc mắt chọn trúng nam minh tinh R, muốn quy tắc ngầm cậu ta! R nổi tiếng dễ nổi nóng, trực tiếp nhăn mặt! Đạo diễn muốn đổi cậu ta! Ai ngờ, R đủ cứng rắn, chạy đến tước mặt L tổng cáo trạng, L tổng ra sức bảo vệ R, còn đổi đạo diễn nào đó trong cơn nóng giận!”[3]

[3] R = Dung Quân Tiện (Róng jūn xiàn); L tổng = Lễ tổng (lǐ zǒng)

Bài phát biểu này không những chỉ mặt gọi tên, lại càng có thể chỉ mặt gọi tên hơn bất cứ cái gì. Phần lớn mọi người cũng tin cách nói này, ra sức nhao nhao chửi đạo diễn, thuận tiện cũng tăng cảm tình với Dung Quân Tiện và Trần Lễ Bỉnh.

Mà phiên bản câu chuyện này là nhóm của Bạch Duy Minh đăng lên, đương nhiên cũng là Trần Lễ Bỉnh đã gật đầu mới có thể truyền bá. Chân tướng là gì không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Tề tổng là ông chủ đầu tư, Trần Lễ Bỉnh là ông chủ sản xuất, Dung Quân Tiện là ông chủ duy nhất trên thế giới của Bạch Duy Minh, câu chuyện cũng không thể gây bất lợi cho họ. Chỉ có thể lấy đạo diễn tế cờ.

Dung Quân Tiện nghe đủ loại tin đồn nổi lên bốn phía, bản thân lại ở trong gió lốc, nhưng vô cùng bình tĩnh. Sự bình tĩnh này khiến cậu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cậu ngồi ở phòng khách trong căn hộ của Bạch Duy Minh, ôm chén trà sững sờ. Bạch Duy Minh lại hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi cảm thấy rất không thích ứng.” Dung Quân Tiện nhíu mày, “Đó là mọi người đang thảo luận chuyện liên quan đến tôi…”

Bạch Duy Minh cười: “Cậu làm minh tinh nhiều năm như vậy, sao có thể không thích ứng?’

“Không phải, tôi không thích ứng là vào thời điểm này nhiều người nói giúp tôi đến vậy!” Dung Quân Tiện mở to mắt, “Trước kia tôi toàn bị chửi.”

Bạch Duy Minh ngẩn ra, lại nói: “Đó là bởi vì trước kia cậu không có tôi.”

Dung Quân Tiện chớp mắt, nhìn Bạch Duy Minh.

*

Trần Lễ Bỉnh nhận phỏng vấn xong, ngồi xe về nhà luôn, xóc nảy một hồi, cuối cùng về đến nhà, lại thấy cửa không khóa, trong lòng y đã biết chắc.

Có thể có được chìa khóa nhà Trần Lễ Bỉnh, trừ trợ lý tâm phúc ra, chỉ có một người.

Đỗ Mạn Hoài đang cắt hai miếng chanh trong bếp, đã thấy bóng dáng Trần Lễ Bỉnh. Đỗ Mạnh Hoài mỉm cười nói: “Anh đang làm chanh ngâm đường. Nghe nói gần đây em nhiệt, làm cho em một bình, để bình thường em nhớ thì pha uống.”

Trần Lễ Bỉnh tựa ở mép bồn rửa, nhìn ngón tay dài nhỏ của Đỗ Mạn Hoài, nói: “Sao có thể để ảnh đế Đỗ làm việc này?”

Đỗ Mạn Hoài cười, nói: “Nghe nói em muốn sa thải đạo diễn của ‘Tăng Phàm Truyện’?”

“Đúng đó.” Trần Lễ Bỉnh nói, “Cậu ta nhiều ý tưởng lắm.”

“Là lúc trước cậu ta muốn nâng Dương Thụ Hi, chọc giận em?”

“Đó là một chuyện. Còn chuyện khác.”

Ngay từ đầu, là đạo diễn tổ chức tiệc, cố ý làm cho Dung Quân Tiện đắc tội Tề tổng. Sau đó, lại là đạo diễn chuốc say Côn Hạnh, sắp đặt Tề tổng đến lounge, bị Dung Quân Tiện phá vỡ, mới xảy ra chuyện đả thương người. Sau đó nữa, cũng là đạo diễn dựng đường giữa cầu, mua chuộc Côn Hạnh, mới khiến cho Tề tổng quyết tâm khởi tố Dung Quân Tiện. Nếu không phải Bạch Duy Minh cuối cùng trấn áp Tề tổng, sự tình tất nhiên phải làm lớn. Toàn bộ dự án sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Mỗi một chuyện đều là đạo diễn tự chủ trương, gây chuyện thị phi ồn ào ra.

Bấy giờ Trần Lễ Bỉnh mới quyết định không tha thứ nữa, đá đạo diễn ra khỏi cục.

Đỗ Mạn Hoài cười cười, nói: “Hôm đó Tề tổng còn hỏi anh, có biết lai lịch của Bạch Duy Minh không.”

“Ông ta cũng nhớ ra mà hỏi cái này rồi?”

“Dĩ nhiên, trong vài ngày, Bạch Duy Minh đã đào nội tình của Tề tổng sạch sẽ như vậy. Ai không có lòng nghi ngờ chứ?” Đỗ Mạn Hoài cắt chanh thành từng miếng, lại rắc đường trắng lên, “Một quản lý quan hệ công chúng bình thường không thể có năng lượng lớn như vậy.”

Trần Lễ Bỉnh cười: “Vậy anh trả lời thế nào?”

Đỗ Mạn Hoài nói: “Anh có thể nói gì? Anh nói anh cũng không biết.”

Trần Lễ Bỉnh nói: “Tề tổng là người thông minh, đã mở mang kiến thức về thủ đoạn của Bạch Duy Minh, đương nhiên không còn dám đụng vào Dung Quân Tiện nữa. Đổi lại là Dung Quân Tiện, dáng vẻ đầu óc không tốt lắm, hình như đến bây giờ cũng không hiểu được.”

Đỗ Mạn Hoài nhân tiện nói: “Nếu đầu óc Dung Quân Tiện tốt, với điều kiện của cậu ta, có thể sống đến tình trạng bây giờ sao?”

Trần Lễ Bỉnh đang nói chuyện phiếm với Đỗ Mạn Hoài, lại thấy điện thoại vang lên, cầm lên nhìn, mặt lộ vẻ kinh hãi, nói: “Tề tổng bị khởi tối dâm loạn nghệ sĩ nam…”

Đỗ Mạn Hoài hơi giật mình: “Là ai làm? Bạch Duy Minh à?”

“Ai biết được?” Trần Lễ Bỉnh lắc đầu, “Nhưng, em vẫn phải ra ngoài một chuyến.”

“Em đi đi.” Đỗ Mạn Hoài nói.

Trần Lễ Bỉnh hôn gò má Đỗ Mạn Hoài một cái rồi rời đi. Đỗ Mạn Hoài làm xong một bình chanh ngâm đường, bỏ vào tủ lạnh, rồi nghe thấy tiếng chuông cửa vang. Đỗ Mạn Hoài cảm thấy kỳ lạ, đi tới cạnh cửa, vừa mở cửa ra, đã thấy Côn Hạnh đứng ở đó, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.

Côn Hạnh thấy Đỗ Mạn Hoài, cũng lấy làm kinh hãi: “Ngài… ngài là…”

“Cậu vào đi.” Đỗ Mạn Hoài nói, “Đừng nói chuyện ở ngoài cửa.”

Côn Hạnh hít sâu một hơi, đi vào nhà, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chuyện là… chuyện là… Lễ tổng có đây không?”

“Cậu đến không đúng lúc rồi, cậu ấy vừa ra ngoài.” Đỗ Mạn Hoài nói, “Có chuyện gì không?”

Côn Hạnh biến sắc, nói: “Không có… không có gì…”

Đỗ Mạn Hoài quan sát sắc mặt Côn Hạnh, nói: “Cậu ngồi trước đi, đừng đứng nói chuyện.”

Côn Hạnh hít một hơi, chậm rãi ngồi xuống, hai tay đan nhau trên đầu gối, vô cùng căng thẳng. Đỗ Mạn Hoài ngồi xuống bên cạnh cậu ta, chống má nói: “Cậu là An Liên Dung à?”

Côn Hạnh nghe câu nói này, cũng thoải mái hơn chút, cười một tiếng: “Ừm, tôi là. Tôi lên Côn Hạnh. Không ngờ ngài cũng xem phim của tôi.”

“Phim của lão Trần, tôi đều xem.” Đỗ Mạn Hoài thản nhiên.

Câu này Đỗ Mạn Hoài gọi “Trần Lễ Bỉnh” là “Lão Trần”, lại làm cho Côn Hạnh hơi căng thẳng: “Ý ngài là Lễ tổng à?”

Đỗ Mạn Hoài cười nói: “Tôi hỏi cậu nhé, có phải là cậu biết mình sắp bị loại, thậm chí sắp bị phong sát[4], cho nên rất sợ hãi, muốn đến xin lão Trần?”

[4] Phong sát: chặt đứt các tài nguyên của nghệ sĩ về điện ảnh, truyền hình, kịch bản phim, đi show tống nghệ, quảng cáo…

Sắc mặt Côn Hạnh tái mét: “Tôi…”

“Cậu muốn xin cậu ấy như thế nào?” Một tay Đỗ Mạn Hoài nắm cằm, rất có hứng thú mà nhìn Cô Hạnh, “Dùng cái mông à?”

Trên mặt Côn Hạnh lúc trắng lúc đỏ: “Tôi… tôi…”

Hàm răng của cậu ta cũng run lên, nhưng lại không nói ra được một chữ “Không.”

Đỗ Mạn Hoài giống như nhìn một con thỏ sắp chết, vừa chậc chậc hai tiếng, nói: “Chắc cậu mà một chim non nhỉ”?

“A!” Côn Hạnh bỗng nhưng nhảy một cái.

Đỗ Mạn Hoài nói: “Lão Trần không thích chim non, cậu tìm nhầm người rồi.”

Côn Hạnh đã nhỏ ra hai hàng nước mắt.

“Nhưng không sao,” Đỗ Mạn Hoài vỗ vỗ mặt Côn Hạnh, “Tôi thích.”

*

“Tề tổng bị khởi tố, không phải anh làm à?” Trần Lễ Bỉnh nhìn Bạch Duy Minh, vừa đốt thuốc.

Bạch Duy Minh lại nói: “Ồ? Anh rất quan tâm chuyện này?”

“Ổng là bên đầu tư, tất nhiên tôi quan tâm.”

“Tiền ông ta đầu tư cũng vào sổ rồi chứ? Có gì mà phải quan tâm?” Giọng điệu Bạch Duy Minh ôn hòa, “Dù sao đi nữa, ‘Tăng Phàm Truyện’ ở tình thế tốt như vậy, cũng không thiếu phía đầu tư.”

“Đây ngược lại là thật.” Giọng điệu Trần Lễ Bỉnh cũng ôn hòa.

Lúc này, Dung Quân Tiện chạy tới, nói: “Các anh đang nói chuyện gì vậy?”

Trần Lễ Bỉnh cười nói: “Vừa nãy PR của cậu nói với tôi, Dung Quân Tiện trừ quay phim ra, không tham gia công việc khác, kể cả lên các hoạt động tuyên truyền như chương trình phỏng vấn.”

Bạch Duy Minh gật đầu, nói: “Lễ tổng cũng biết Dung Quân Tiện miệng rộng, anh cũng không hy vọng cậu ấy nói lung tung trong buổi phỏng vấn.”

Trần Lễ Bỉnh cười nói: “Không sao, mọi người đều vì làm tốt bộ phim mà.”

Dung Quân Tiện lại có phần không phục: “Sao tôi lại miệng rộng?”

Bạch Duy Minh thấp giọng nói với Dung Quân Tiện: “Không phải cậu nói muốn quay xong rồi tan tầm à, không muốn để ý đến những cái khác?”

“Phải đó!” Dung Quân Tiện gật đầu như giã tỏi.

“Vậy thì nghe tôi đi.”

“Được.” Dung Quân Tiện gật đầu, lại nói với Trần Lễ Bỉnh, “Bạch tiên sinh nói đúng, miệng tôi cực rộng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.