Mị Ảnh

Chương 512: Thực lực của Băng Hồn




 
- Nếu bây giờ Phong thiếu không có hứng thú, vậy thì chúng ta hẹn ngày khác tái chiến đi!
Lăng Thiên Vũ nhìn Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, nhìn Lăng Thiên Vũ nhàn nhạt nói rằng:
- Bản thiếu gia không có tâm tư đi đánh nhau với ngươi, chẳng qua nếu ngươi muốn bức bản thiếu thì phải gánh lấy hậu quả. Ngươi hẳn nhớ rất rõ, đối với chuyện giết người bản thiếu gia có chút ưa thích!
Lăng Thiên Vũ nghe được lời nói đầy sát ý của Nghệ Phong, lông mày hơi cau, nhìn Nghệ Phong nhàn nhạt nói rằng:
- Những lời này của Phong thiếu là đang uy hiếp sao?
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Thiên Vũ, tiến lên phía trước một bước, đứng từ trên cao nhìn xuống Lăng Thiên Vũ nói:
- Ngươi cho là ta uy hiếp cũng được, đương nhiên nếu như ngươi không sợ thì có thể thử!
Trong mắt Lăng Thiên Vũ cũng hiện lên sát ý, làm nhân vật phong vân trong học viện, hắn đã bao giờ phải nhận qua thái độ miệt thị cùng đùa cợt như vậy. Hắn hừ lạnh một câu:
- Ta cũng muốn nhìn xem Phong thiếu giết ta như thế nào.
Nghệ Phong quét mắt nhìn Lăng Thiên Vũ, phủi bụi bặm trên người rồi nhún vai nói:
- Nếu như ngươi muốn thì cứ việc thử, mặc dù có chút phiền toái thế nhưng cũng không phải vấn đề lớn.
Nghệ Phong nói xong liền đi thẳng về phía trước, không thèm quan tâm tới Lăng Thiên Vũ nữa. Hắn thầm nghĩ phải mau chóng đi tới trọng thứ năm, hoàn thành nhiệm vụ viện trưởng đề ra. Tinh lực để tranh đấu với người khác không bằng giữ lại để đi thêm vài bước.
Lăng Thiên Vũ nhìn Nghệ Phong rời đi như vậy, trong mắt cũng biến ảo bất định. Đáy lòng hiện lên một ý niệm, liền hướng về một cái phương hướng khác đi. Lăng Thiên Vũ nhớ tới Khinh Nhu nhu mì, hắn sẽ không buông tha trận chiến này. Một người nam nhân không bằng hắn sao có thể đi dây dưa với Khinh Nhu giống như thiên tiên.
Lăng Thiên Vũ nghĩ vậy, trong lòng càng hạ quyết tâm, cho dù phải chết hắn cũng muốn chiến trận đấu này, nếu như bây giờ ngươi không muốn thì ta sẽ chờ. Trên phương diện nhẫn nại, Lăng Thiên Vũ chưa bao giờ cho rằng hắn sẽ bị thất bại bởi người kia.
Nghệ Phong đương nhiên không biết Lăng Thiên Vũ đang nghĩ cái gì, hắn vẫn như cũ chạy về phía trọng thứ tư. Quả nhiên không đi trên con đường trung tâm dễ dàng hơn rất nhiều, tuy rằng gặp phải một số ma thú và Mị có thực lực rất mạnh thế nhưng số lượng của chúng cũng không nhiều, Nghệ Phong đối phó không chút khó khăn.
Nghệ Phong đi một mạch vội vàng đến khi mệt mỏi đành phải dừng lại tu luyện khôi phục cơ thể. Dường như Yêu Ngọc ở trong Luyện Ngục có lực lượng vô cùng vô tận. Nghệ Phong chưa bao giờ thấy nó ngủ, gặp phải Mị ngũ giai nó liền chủ động công kích. Đây không thể nghi ngờ là gia tăng độ khó trên con đường của Nghệ Phong. Thế nhưng thấy thân thể Yêu Ngọc càng lúc càng sáng bóng như bạch ngọc, Nghệ Phong cũng chỉ có thể dung túng Yêu Ngọc.
Thực lực Yêu Ngọc hầu như có thể thấy được tốc độ phát triển, nó dùng chiêu thức nhiều hơn đối với ma thú cùng loại. Thế nhưng khiến Nghệ Phong cảm thấy vô cùng lãng phí, Yêu Ngọc hấp thu nhiều năng lượng kinh khủng của Mị như vậy mới tăng được chút thực lực, điều này rất khó lý giải. Thật không hổ là hậu đại của Thần Long và Yêu Xả, quả nhiên không thể dùng lẽ thường để đối đãi.
Dưới hoàn cảnh ngày càng ác liệt, Nghệ Phong vẫn cứng cỏi đi tiếp, cũng không biết đã qua bao lâu, hắn cảm thấy dù là đấu khí hay lực khống chế Nhiếp Hồn Thuật đều đề thăng lên mấy lần, khó trách có người nói nơi tôi luyện người tốt nhất là trong chiến trường. Chuyện này cũng không phải không có lý.
Mặc dù đang vô cùng khổ sở ở trong Luyện Ngục, thế nhưng chỗ tốt nhận được cũng rất nhiều, hơn nữa trải qua lần tôi luyện này, đấu khí bên trong cơ thể cũng ngưng tụ nhiều hơn. Khí thế giết chóc sắc bén trên người càng trở nên dày đặc, cuối cùng có thêm một phần khí tức trầm ổn.
...
Bất kể ngày đêm, khi Nghệ Phong đoán rằng sắp sửa rời khỏi trọng thứ ba thì đột nhiên Băng Hồn tóc bạc lãnh khốc xuất hiện lần thứ hai trước mặt hắn. Lúc này Băng Hồn đang dùng một cây trường thường màu bạc uyển chuyển đấu với một con ma thú ngũ giai cao cấp.
Ma thú ngũ giai cao cấp so với nhân loại Tướng Cấp còn mạnh hơn một chút, Nghệ Phong nhìn bộ dáng Băng Hồn vô cùng thoải mái, trong lòng có chút hoảng sợ. Thực lực Băng Hồn hẳn đã đạt được bát giai, thậm chí là cửu giai! Nhìn tuổi tác của Băng Hồn cũng không lớn hơn nhiều lắm so với Nghệ Phong, thế nhưng thực lực đạt tới bát giai, điều này khiến cho Nghệ Phong cảm thấy có chút dọa người. Thảo nào người ta nói học viện Trạm Lam là nơi thiên tài xuất thế, quả thật không phải nói đùa. Ví dụ như Băng Hồn này, phải nói là thiên tài trong thiên tài.
- Tuyết Diệt Vô Ngân!
Băng Hồn hét lớn một tiếng, ở trong mảnh không khí nóng giữa hư không đột nhiên xuất hiện tuyết trắng, nhiệt độ của hư không mạnh mẽ hạ xuống. Sau đó hình thành một dòng xoáy năng lượng thật lớn giữa hư không, cư nhiên trống rỗng hình thành một mũi tên băng, trong suốt sáng long lanh tản ra hàn quang.
Mũi tên băng vô cùng lớn không ngừng ngưng tụ sau đó hướng về phía ma thú kia hung hăng đâm tới.
Ma thú nhìn thấy mũi tên băng khổng lồ đang lao đến mình, thân ảnh mạnh mẽ của nó chợt lóe, năng lượng kinh khủng ngưng tụ trên móng vuốt quay về mũi tên băng hung hăng chống chọi.
- Răng rắc...
Âm thanh vỡ vụn vang lên, vô số khối băng hướng về bốn phía bay ra, Nghệ Phong đứng cách đó không xa nhanh chóng lắc mình tránh thoát.
Thế nhưng ma thú đỡ xong công kích này không phát hiện ra trường thương đang mang theo một cỗ khí thế xé trời đâm về phía nó. Khi nó phát hiện ra thì trường thương đã tới gần sát người, ma thú không thể né kịp chỉ có thể xoay người ngạnh kháng, cố gắng tránh cho trường thương đâm vào chỗ yếu hại.
Băng Hồn cũng theo phương hướng chuyển động của ma thú mà điều khiển khí thế, mạnh mẽ biến đối hướng về phía cổ họng ma thú đâm tới. Hàn quang trên trường thương chớp động, bên ngoài mơ hồ có bông tuyết, đi qua nơi nào đều khiến cho hư không vỡ vụn tạo thành từng cái khe, có thể thấy được thế tấn công mạnh mẽ tới mức nào.
- Ngao... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ma thú bạo phát một tiếng kêu thảm liệt, trường thương của Băng Hồn đam thẳng vào trong cổ họng của ma thú, một cột máu phun ra, ma thú cố giãy thêm một lát rồi nhanh chóng kiệt sức, sau đó không cam lòng nhắm mắt lại. Trên mặt đất toàn máu là máu, một mảnh đất bên trong Luyện Ngục hình thành một vùng đỏ tươi hô ứng với cảnh sắc xung quanh.
Băng Hồn phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, trường thương trên tay hoa lên, một viên ma tinh trong suốt liền bay tới tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.